Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ Tổng Tài Hư Hư Hư » Phần 83

Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ Tổng Tài Hư Hư Hư

Phần 83

“Tiểu Hàn, trong tủ lạnh có trái cây em thích, em ăn trước đi, một lát anh dọn dẹp xong, sẽ dẫn em đi thăm phòng trên lầu.” Cơm nước xong, Thân Hạo Khiêm dọn dẹp trong bếp. Một biệt thự lớn như thế, nhưng lại không có một người giúp việc nào. Mạc Tiểu Hàn vốn muốn rửa chén, nhưng lại bị Thân Hạo Khiêm ngăn cản.

“Tiểu Hàn, để đó cho anh. Để em rửa chén, anh không nỡ.” Đôi mắt màu hổ phách của Thân Hạo Khiêm nhìn Mạc Tiểu Hàn, ánh mắt rất dịu dàng truyền đạt tình ý sâu đậm khiến Mạc Tiểu Hàn có chút không tự nhiên xoay mặt đi.

Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo lại rừng rực giống như một ngọn lửa, hoặc là lạnh lùng giống như một khối băng. Nhưng Thân Hạo Khiêm lại không như thế, ánh mắt của hắn, mãi mãi dịu dàng như vậy, giống như ánh mặt trời mùa đông, ấm áp nhưng không quá nóng rực.

Nghĩ tới đây, Mạc Tiểu Hàn đột nhiên cả kinh, cứ có chuyện gì xảy ra, cô lại mang học trưởng Hạo so với tên lợn giống đó. Sở Thiên Ngạo chỉ là một tên có quyền thế, mê phụ nữ như lợn giống mà thôi, hắn làm sao có thể so sánh được với học trưởng Hạo dịu dàng nho nhã được?

Mạc Tiểu Hàn nhíu nhíu mày, xua đuổi gương mặt của Sở Thiên Ngạo đang hiện lên trong đầu. Có lẽ Sở Thiên Ngạo sẽ tìm cô, có lẽ còn có thể giận dữ, nhưng đó là chuyện của ngày mai, vì vậy hãy để đến ngày mai suy nghĩ.

“Tiểu Hàn, đang suy nghĩ gì đấy?” Thân Hạo Khiêm rửa chén xong, đi tới cạnh Mạc Tiểu Hàn. Mỉm cười nói.

“Ah, không nghĩ gì hết. Không phải anh muốn dẫn em đi thăm gian phòng trên lầu sao? Đi thôi!” Mạc Tiểu Hàn có chút chột dạ khép nhẹ mắt.

Thân Hạo Khiêm hướng Mạc Tiểu Hàn vươn tay, ngón tay của hắn trắng nõn thon dài, nhưng lại tràn đầy sức mạnh, là một đôi nho nhã đáng tin cậy. Mạc Tiểu Hàn do dự một lát, rồi mới đưa tay ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay Thân Hạo Khiêm .

Thân Hạo Khiêm khẽ mỉm cười, trong đôi mắt cũng tràn đầy tình yêu và hạnh phúc. Nhẹ nhàng dắt tay Mạc Tiểu Hàn đi lên lầu.

“Tiểu Hàn, đây là phòng anh chuẩn bị cho em.” Thân Hạo Khiêm đẩy một cánh cửa màu hồng, rồi nhìn Mạc Tiểu Hàn nói.

Màu hồng, một màu sắc đầy mộng đẹp huyền ảo! Mạc Tiểu Hàn thầm nói trong lòng, màu sắc này chỉ có nữ sinh nhỏ tuổi mới thích? Học trưởng Hạo, anh đúng là coi em như đứa bé nha!

Cảm thấy có chút tò mò, cũng có chút buồn cười, Mạc Tiểu Hàn đi vào gian phòng hoàn toàn thiết kế và trong trí theo phong cách thiếu nữ.

Trên tường là một cái khung bằng thạch anh được khảm vào vách tường, tạo thành một cái kệ óng ánh trong suốt, tỏa ra khắp phòng một màu hồng vô cùng huyền ảo. Mặc dù thiết kế có chút ngây thơ, nhưng nhìn qua rất thanh nhã quyến rũ .

Mạc Tiểu Hàn không lưu tâm, nên đi về phía cửa sổ, đến căn nhà này ở đã gần hết một ngày, cô còn chưa có ra khỏi cửa, cũng không biết bên ngoài phong cảnh như thế nào.

“Tiểu Hàn, em không tới xem những ô vuông thạch anh này sao?” giọng nói Thân Hạo Khiêm hàm chứa sự mong đợi.

“Ô vuông thạch anh?” Mạc Tiểu Hàn đi tới, nhìn theo ngón tay của Thân Hạo Khiêm.

Đầu tiên nhìn không nhìn ra là vật gì, đến khi nhìn lần thứ hai thì Mạc Tiểu Hàn liền hoàn toàn ngây dại! Trong những ô vuông thạch anh này tất cả đều là chân dung của cô!

Trong từng ô vuông đều có hình của cô, những bức ảnh từ nhỏ cho đến khi trở thành thiếu nữ! Mạc Tiểu Hàn trong nháy mắt trở nên ngây dại!

“Học trưởng Hạo… Đây là… Hình của em sao?” Mặc dù biết rõ một ít tấm hình đấy chính là mình, nhưng Mạc Tiểu Hàn vẫn cảm thấy khó mà tin được.

Nụ cười trên mặt Thân Hạo Khiêm vương theo một tia chua xót: “Đúng vậy. Tiểu Hàn, những bức vẽ trên đấy tất cả đều là em! Ba năm trước, em đột nhiên mất tích, anh tìm khắp nơi cũng không thấy em. Vì vậy, mỗi khi anh nhớ đến em, anh sẽ vẽ một bức hình của em. Anh sợ, nếu như anh không vẽ, anh sẽ từ từ quên mất em…”

Mạc Tiểu Hàn ngẩn người tại chỗ, nước mắt trong nháy mắt trào dâng, đảo quanh đôi mắt to trong suốt.

“Học trưởng Hạo…” Cô chỉ kêu một tiếng như vậy, rồi nói không ra lời. Đây là tình cảm thắm thiết đến như thế nào? Mạc Tiểu Hàn cô có tài đức gì, ,mà có thể khiến học trưởng Hạo thật lòng yêu thương như vậy?

“Khi đó, anh vẫn lo lắng thời gian trôi qua, anh sẽ từ từ quên em. Nhưng bây giờ ta mới biết, là do anh quá lo lắng mà thôi. Căn bản anh không thể nào quên được hình dáng của em.”

“Học trưởng Hạo!” Nước mắt đảo quanh trong khóe mắt, rốt cuộc không kìm được chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp.

Thân Hạo Khiêm đi tới bên người cô, nhẹ nhàng ôm bờ vai cô…

Sắc trời từ từ tối. Hạnh phúc, luôn luôn quá ngắn ngủi. Mà bất hạnh, bao giờ cũng rất dài.

“Em… Em phải đi…” Ngước mắt lên, Mạc Tiểu Hàn khó khăn nhìn Thân Hạo Khiêm nói.

“Tiểu Hàn, đừng đi. Anh sẽ chia tay Lương Noãn Noãn, chúng ta ở chung một chỗ, được không?” Thân Hạo Khiêm ôm chặt Mạc Tiểu Hàn, không nỡ buông người trong lòng ra.

Mạc Tiểu Hàn gắt gao cắn chặt môi, cố gắng kìm chế câu nói đã đến khóe miệng “Được.”

Cô không có tư cách đồng ý với Thân Hạo Khiêm, cô không có tư cách làm bạn gái của Thân Hạo Khiêm. Thân Hạo Khiêm còn không biết trong bụng của cô có một thai nhi không biết cha mình là ai, càng không biết, cô chỉ là tình nhân hợp đồng của Sở Thiên Ngạo!

Nếu như, nếu như học trưởng Hạo biết, hắn có thể khi dễ cô hay không? Có thể cũng giống như Sở Thiên Ngạo cười nhạo cô, châm chọc cô hay không?

Không! Không thể! Cô không thể để cho học trưởng Hạo hiểu biết rõ chân tướng! Cô thà rằng để hắn lưu giữ hình ảnh của cô như ba năm trước, hi vọng trong lòng hắn, cô mãi mãi là cô bé ngây thơ thuần khiết, kiêu hãnh giống như cô công chúa nhỏ, có nụ cười đơn thuần nhất.

“Không. Học trưởng Hạo, không thể.”

“Có phải em không muốn chia tay Sở Thiên Ngạo? Tiểu Hàn, anh biết rõ trong lòng em có anh, anh có thể cảm nhận được. Chúng ta ở chung một chỗ, được không?” Giọn nói của Thân Hạo Khiêm gấp gáp và vội vã.

“Em, Em rất thương anh ấy. Em không thể chia tay anh ấy.” Mạc Tiểu Hàn cắn chặt đôi môi, đau đớn nói.

Đôi tay Thân Hạo Khiêm đang cầm tay của Mạc Tiểu Hàn chán nản rũ xuống. Giữa hắn và Sở Thiên Ngạo, Tiểu Hàn, cuối cùng vẫn lựa chọn Sở Thiên Ngạo, mà bỏ qua hắn.

Thất bại sao? Đúng vậy, rất thất bại. Nhưng Thân Hạo Khiêm vẫn không nỡ buông tay. Cô gái hắn khát vọng đã rất nhiều năm, hiện tại đang đứng trước mặt hắn, tại sao hắn có thể dễ dàng buông tay như vậy!

Không bỏ được, thật sự không bỏ được.

“Tiểu Hàn, không phải là em vẫn muốn ngắm biển sao? Anh dẫn em đi xem biển được không?” Thân Hạo Khiêm cố nén chua xót trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Ngắm biển?” Mạc Tiểu Hàn có chút kỳ lạ.

Thân Hạo Khiêm kéo tay Mạc Tiểu Hàn đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

“Oa!” Một giây sau, Mạc Tiểu Hàn phát ra một tiếng thét kinh ngạc. Ngoài cửa sổ, cư nhiên chính là biển lớn! Thì ra căn biệt thự này lại là một ngôi nhà có cảnh biển vô cùng đẹp không gì sánh được!

Đã thật lâu cô không nhìn thấy biển rồi. Sau khi ba cô buôn bán thất bại, cả ngày hối hả kiếm sống, từ đó đến giờ cô chưa từng tới biển.

Dung túng chính mình một lần nữa đi! Để cho thời gian hạnh phúc này kéo dài một chút xíu nữa đi! Có lẽ trong những năm tháng sau này, cô có thể có cơ hội cùng học trưởng Hạo nhớ lại.

Khi ngắm biển xong, cô muốn đi, cô phải trở về cuộc sống của cô, tiếp nhận số mạng mà cô không cách nào thay đổi được.

Gió biển thật lạnh, thổi vào người vô cùng thoải mái. Trên bờ cát sạch sẽ, chỉ có hai người Thân Hạo Khiêm và Mạc Tiểu Hàn.

“Học trưởng Hạo, thật kỳ quái a, sao xung quanh không có một người nào. Bây giờ không phải là mùa du lịch sao?”

“Cô bé ngốc, đây là bãi biển riêng anh mua lại, dĩ nhiên sẽ không có người khác rồi.”

Mạc Tiểu Hàn le lưỡi. Cô đã trải qua những ngày quá nghèo khó, đã sớm quên rằng những người có tiền sẽ có quyền lợi đặc biệt.

“Tiểu Hàn, bạn trai em đã từng ngắm biển cùng em chưa?”

“… Chưa.” Giọng nói của Mạc Tiểu Hàn hơi ngập ngừng một chút, Sở Thiên Ngạo, chỉ là ông chủ của cô mà thôi.

Sóng biển vỗ êm ái dưới chân hai người, đàn hải âu vui mừng bay múa. Mạc Tiểu Hàn cùng Thân Hạo Khiêm sóng vai đi trên bờ cát, lẳng lặng lắng nghe âm thanh của sóng biển.

Đây là thời khắc quá hạnh phúc, hạnh phúc có chút không thật. Mạc Tiểu Hàn âm thầm cầu nguyện, hi vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.

Thân Hạo Khiêm đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Hàn, đoán xem bây giờ anh đang muốn cái gì?”

“Muốn cái gì?”

“Anh muốn cầu xin thượng đế, hi vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.” Giọng nói Thân Hạo Khiêm rất nhẹ, nhưng không che giấu được sự thương cảm.

Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn Thân Hạo Khiêm.

Tiếng điện thoại dễ nghe chợt vang lên. Thân Hạo Khiêm lại giống như không nghe thấy. Do vậy không nhận điện thoại.

“Hạo Khiêm, điện thoại của anh reo.” Mạc Tiểu Hàn tốt bụng nhắc nhở hắn, sợ trong công ty của hắn có chuyện gì quan trọng.

Thân Hạo Khiêm nhìn Mạc Tiểu Hàn rồi thở dài, sau đó tiếp điện thoại.

“Hạo Khiêm, anh đang ở đâu? Sao không nhận điện thoại của em? Thư ký nói anh không đi làm. Anh đang ở đâu?” Một giọng nữ dịu dàng từ trong điện thoại truyền ra.

“Noãn Noãn, anh ở bên bờ biển.”

“Bên bờ biển? Một mình anh sao?”

“Không.”

“Anh ở với ai? Với Mạc Tiểu Hàn sao?” giọng nói bên đầu kia điện thoại trở nên bén nhọn .

“Đúng. Noãn Noãn, anh muốn nói với em một chuyện…” Thân Hạo Khiêm kiên định nói.

“Không, em không nghe! Em không nghe! Anh đừng nói gì hết! em không muốn nghe!” Lời nói của Thân Hạo Khiêm còn chưa dứt, đã bị Lương Noãn Noãn cắt ngang.

Thân Hạo Khiêm hít sâu một hơi, không để ý tới lời nói của Lương Noãn Noãn, trực tiếp nói: “Noãn Noãn, chúng ta chia tay đi!”

Mạc Tiểu Hàn một lần nữa kinh ngạc trợn to hai mắt. Cô không ngờ rằng Thân Hạo Khiêm thật sự vì cô mà chia tay Lương Noãn Noãn. Dù sao Lương Noãn Noãn cũng là con gái của thị trưởng, có ba cô ấy hỗ trợ, Thân Hạo Khiêm muốn mở rộng địa bàn tại thành phố C sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bên đầu điện thoại kia yên lặng thật dài. Ngay sau đó, truyền đến tiếng phụ nữ khóc sụt sùi, “Hạo Khiêm, là em không tốt sao? Anh nói đi, em sẽ thay đổi.”

Trên mặt Thân Hạo Khiêm lộ ra thần sắc thống khổ: “Không, Noãn Noãn, em rất tốt. Là anh không tốt. Anh yêu người khác.”

“Yêu người khác? Anh rõ ràng chưa từng quên cô ấy!” giọng nói Lương Noãn Noãn có vẻ rất tức giận, “Anh đang ở ngôi biệt thự bên bờ biển kia, tại sao chưa bao giờ đưa em tới đó? Trong biệt thự đó rốt cuộc cất giấu cái gì?”

Thân Hạo Khiêm im lặng.

Tiếng khóc Lương Noãn Noãn lớn hơn, gần như là gào thét: “Thân Hạo Khiêm, anh rốt cuộc có yêu em hay không?”

“Noãn Noãn, anh thực sự xin lỗi em, chúng ta chia tay đi! Em xứng đáng có người đàn ông tốt hơn.” Đôi mắt màu hổ phách của Thân Hạo Khiêm tràn đầy thống khổ, cơ thể khẽ run. Chia tay Lương Noãn Noãn, đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Thân Hạo Khiêm! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy! Em đã mang thai con của anh rồi!” Lương Noãn Noãn tức giận chất vấn.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159

Tags: , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất