Phòng bệnh này rộng lớn vô cùng, ước chừng khoảng 100m2. Không giống như những phòng bệnh bình thường chật chội phức tạp khác, không chỉ có phòng tắm, còn có nhà bếp nhỏ kiểu mở, có thêm chiếc tủ lạnh to và TV, không gian còn lại là máy tập thể hình.
Mặc dù tất cả đều là không gian kiểu mở, chỉ cây xanh và đồ nội thất phân cách từng vùng, nhưng nhìn qua rất giống một ngôi nhà thoải mái. Trừ các thiết bị gắn trên tường và máy theo dõi nhịp thai cạnh giường, thì phòng bệnh này và nhà ở không có gì khác nhau.
Đứng bên cạnh là một phụ nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề. Thấy Mạc Tiểu Hàn tỉnh dậy liền mỉm cười đi tới: “Cô Mạc, cô đã tỉnh, tôi đã nấu cho cô ít cháo loãng, bây giờ bưng lại cho cô chứ?” Mặc dù là những lời hỏi thăm, nhưng lại có vẻ cương quyết không cho kháng cự.
“Xin hỏi bà là?” Mạc Tiểu Hàn có chút không hiểu.
“Tôi là νú Trương. Cậu chủ cố ý gọi tôi tới đây phục vụ cô.” Vú Trương cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô bé này rốt cuộc lai lịch gì, Sở Thiên Ngạo vậy mà lại đưa bà từ nhà cũ tới chăm sóc cho cô. Thân phận bà là bà νú của thiếu gia, so với những người giúp việc khác thì tôn quý hơn nhiều.
“Sở Thiên Ngạo đâu?” Mạc Tiểu Hàn quay nhìn bốn phía, nhưng không thấy bóng dáng của Sở Thiên Ngạo.
Vú Trương có chút không vui: “Thiếu gia tới công ty.”
Tên tuổi của thiếu gia cô cũng có thể kêu hay sao? Thật là không biết trời cao đất rộng là gì mà. Còn không phải là ỷ vào trong bụng có đứa bé của thiếu gia sao? Nhưng cũng tốt, nếu Cô Mạc này có thể cho nhà họ Sở thêm người nối dõi, thì cũng coi như làm một việc công đức.
Nghĩ tới đây, thái độ Vú Trương mềm mỏng hơn một chút, bèn mở miệng nói: “Để tôi lấy cho cô ít cháo trắng và chút thức ăn, cô ăn xong rồi nghỉ ngơi một lúc đi, dù sao cũng là phụ nữ có thai, phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng.”
Mạc Tiểu Hàn một chút thèm ăn cũng không có, nhưng lại không tiện từ chối νú Trương tốt tính, bèn miễn cưỡng ăn một chút. Cơm nước xong, cũng không có chuyện gì để làm, cô liền mở ti vi thờ ơ xem.
Trên ti vi đang chiếu thời sự. Thật nhàm chán, Mạc Tiểu Hàn đang chuẩn bị đổi kênh, nhưng bỗng nhiên có một bóng dáng lọt vào tầm mắt của cô.
Những ngón tay thon dài của Mạc Tiểu Hàn không khỏi gắt gao nắm chặt ga giường, đôi mắt đẹp cũng trừng lớn, người đàn ông trên ti vi đang tiếp nhận phỏng vấn của ký giả, là Thân Hạo Khiêm. Học trưởng Hạo của cô.
Nhìn anh gầy đi một chút, nhưng khí chất vẫn lịch sự nho nhã như vậy. Kiểu người luôn khiêm tốn và dịu dàng.
Ánh mắt Mạc Tiểu Hàn chăm chú nhìn TV, mang theo kkhao khát và háo hức, cô tham lam nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ trong TV, muốn đem hình ảnh hắn khắc thật sâu trong đầu, không bao giờ quên…
“Tổng giám đốc Thân, lần này ngài đóng góp thiết bị và tiền bạc vào buổi triển lãm tranh của thành phố C trị giá năm ngàn vạn, là vì lý do gì ạ?” Một nhà báo nêu ra câu hỏi với khí thế bức người.
“Là bởi vì một bạn cũ, tôi có một người bạn bị mất đi liên lạc đã lâu, nghe nói cô cũng ở thành phố C này, cô ấy rất thích hội họa, tôi quyên góp vào buổi triển lãm tranh, là vì hy vọng nếu cô ấy có vào tham quan triển lãm tranh, thì có thể cảm thấy vui vẻ.”
“Xem ra người bạn học này đối với ngài có vẻ rất quan trọng. Cô ấy là một họa sĩ ngài rất yêu quý sao?” Nhà báo đó vẫn nhất quyết không tha hỏi tới.
Thân Hạo Khiêm nhẹ nhàng cười cười: “Là một cô gái vô cùng đáng yêu.”
Đám người đang vây xung quanh xem nhất thời xôn xao.
“Tổng giám đốc Thân, không phải ngài đã cùng con gái thị trưởng đính hôn sao? Không sợ vị hôn thê nghe như thế sẽ ghen sao?” Nhà báo lập tức hưng phấn, cảm giác mình lại moi được một tin tức đáng giá. Thậm chí anh ta đã nghĩ tới một chủ đề giật gân trên trang đầu của báo ngày mai: “Thân Hạo Khiêm khó quên mối tình đầu, con gái thị trưởng thành vỏ xe phòng hờ.”
Trên ti vi Thân Hạo Khiêm trả lời thế nào, Mạc Tiểu Hàn đã nghe không rõ nữa rồi. Nước mắt mãnh liệt tuôn ra không hề báo trước. Không cần bất kỳ lời giải thích nào, cô biết, cô gái vô cùng đáng yêu kia trong miệng của hắn chính là Mạc Tiểu Hàn cô.
Học trưởng Hạo, học trưởng Hạo của cô, thì ra là cho tới bây giờ cũng không có quên cô…
Học trưởng Hạo, quên cô đi…
Cô không đáng giá cho hắn nhớ thương, cô là một tình nhân sống trong bóng tối, không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Mà hắn, hắn là ánh sáng mặt trời, là hạnh phúc. Cuộc đời của hắn, so với cô thì tốt hơn gấp vạn lần.
Mạc Tiểu Hàn vùi mặt vào cánh tay, lặng lẽ rơi lệ. Tựa như một con thú nhỏ bị thương, núp ở một góc yên lặng liếm láp vết thương và nhớ lại tình cảm đã qua của mình…
Bi thương khó tả.