Xoay người qua liếc mắt nhìn gương mặt mơ mơ màng màng của Mạc Tiểu Hàn, vì sốt quá cao mà đỏ ửng, Sở Thiên Ngạo đành đem những lời trách cứ nuốt vào trong bụng. Thở dài, giúp cô đắp kín mền. Cầm điện thoại gọi một số điện thoại: “Dư Phong, giúp tôi tìm một chiếc xe cứu thương! Phải nhanh lên!”
Sở Thiên Ngạo đi vào phòng chứa đồ, lấy ra hòm thuốc, dùng miếng bông chấm rượu cồn, lau ấm cho Mạc Tiểu Hàn. Trước tiên hắn cởi bộ quần áo đã ướt nhẹp của cô, sau đó là chiếc áo lót màu trắng kiểu của các của thiếu nữ. Cơ thể trắng nõn mịn màng dưới lớp quần áo khiến bản năng của Sở Thiên Ngạo trỗi dậy, nơi cổ họng nóng lên. Vốn tưởng rằng cởi quần áo sẽ gặp phải sự phản kháng mãnh liệt của Mạc Tiểu Hàn, vì vậy khi Sở Thiên Ngạo chuẩn bị sẵn tinh thần, đón tiếp sự tức giận cùng những lời mắng chửi của Mạc Tiểu Hàn, thì mới phát hiện Mạc Tiểu Hàn đã ngủ rồi.
Giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi thật dài, như giọt sương trong suốt đọng trên cánh hoa. Hai gò má gầy đỏ bừng, lại càng lộ ra những đường nét thanh lệ. Đôi môi tái nhợt mím thật chặt, tựa như trong mộng cũng có những chuyện không vui khiến cô lo lắng.
Sở Thiên Ngạo ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt đang ngủ của Mạc Tiểu Hàn, cử chỉ có chút không bình thường đưa ngón trỏ ra, vuốt dọc theo gương mặt của Mạc Tiểu Hàn, cặn kẽ miêu tả hình dáng khuôn mặt cô.
Hàng mi dài đen đậm, sống mũi cao thẳng mà không mất đi vẻ xinh xắn, chiếc cằn nhọn nhỏ… Ngón tay Sở Thiên Ngạo cứ nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt Mạc Tiểu Hàn như thế, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó hiểu, tựa như là đau đớn, cũng tựa như là ngọt ngào.
Mạc Tiểu Hàn, cô bé ngu ngốc này! Sở Thiên Ngạo lẩm bẩm nói nhỏ. Ngón tay vẫn dính chặt vào khuôn mặt cô lưu luyến không rời.
Giờ phút này, Sở Thiên Ngạo thậm chí cảm thấy rằng, nếu như Mạc Tiểu Hàn cứ ngủ như vậy thì tốt hơn. Khi ngủ, nhìn Mạc Tiểu Hàn xinh đẹp như thế, ngoan ngoãn như thế, sẽ không ghét hắn đụng vào, toàn tâm toàn ý vì hắn mà rộng mở trái tim mình.
Sở Thiên Ngạo thích một Mạc Tiểu Hàn như vậy.
Điện thoại di động phát ra tiếng chuông dễ nghe. Sở Thiên Ngạo cầm điện thoại di động lên. Giọng nói Dư Phong vội vàng truyền tới: “Tổng giám đốc, xe cứu thương bây giờ không thể tới được! Bên ngoài mưa lớn, có một con đường bị nước ngập, xe cứu thương bị kẹt trên đường!”
“Mưa lớn?” Sở Thiên Ngạo đi tới bên cửa sổ kéo màn ra, mới phát hiện ngoài cửa sổ quả nhiên đang mưa tầm tã. Căn phòng cách âm tốt quá, nên mặc dù bên ngoài mưa bão dữ dội như vậy mà bên trong lại không nghe thấy một chút tiếng động nào.
Đôi mày rậm của Sở Thiên Ngạo nhíu chặt lại. Bây giờ chỉ còn cách tiếp tục sử dụng phương pháp vật lý rồi chứ không còn biện pháp nào khác, Mạc Tiểu Hàn mang thai, cũng không nên dùng thuốc hạ sốt.
Sở Thiên Ngạo lướt mắt qua vùng bụng của Mạc Tiểu Hàn, một cỗ ghen tuông mãnh liệt xông thẳng lên đầu. Mỗi lần nhìn tới Mạc Tiểu Hàn, nghĩ đến đứa con trong bụng của cô, hắn liền rất tức giận, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cho Mạc Tiểu Hàn, hắn muốn mỗi ngày nhìn thấy cô.
Sở Thiên Ngạo không ngừng dùng rượu cồn lau cơ thể Mạc Tiểu Hàn, nhưng nhiệt độ dường như vẫn không có dấu hiệu hạ xuống. Gọi điện thoại thúc giục xe cứu thương mấy lần, nhưng xe vẫn bị kẹt trên đường, mưa vẫn rơi không ngớt, ông trời dường như cũng đang đối nghịch với hắn.
Sở Thiên Ngạo không thể làm gì khác hơn là trút giận lên Dư Phong, gầm thét ra lệnh cưỡng chế hắn nhanh chóng tìm biện pháp, nếu không cũng đừng có nghĩ được lăn lộn dưới tay hắn!
Sở Thiên Ngạo chưa bao giờ khẩn trương như thế, hắn ôm Mạc Tiểu Hàn dựa vào người mình, cách một tấm chăn mỏng ôm chặt cô, trái tim cảm thấy trống rỗng, càng lúc càng lớn, bên trong đều là hoảng sợ và lo lắng.
Hắn biết nếu sốt cao quá lâu sẽ ảnh hưởng đến trí não, phụ nữ có thai bị sốt, đối với mạng sống của thai nhi sẽ ảnh hưởng rất lớn.
Sự việc cho tới bây giờ, đối với bào thai trong bụng Mạc Tiểu Hàn hắn ngược lại không có ghét cay ghét đắng như vậy, bất kể như thế nào, đó là đứa con của Mạc Tiểu Hàn. Bất kể cha nó là ai, trên người nó dù sao cũng chảy một nửa dòng máu của Mạc Tiểu Hàn.