Sở Thiên Ngạo đã nhanh chóng cứng hơn đá, thật muốn hung hăng đem người phụ nữ nhỏ bé này đặt trên giường, mạnh mẽ đâm vào một phen.
“Sở Thiên Ngạo!” Mạc Tiểu Hàn cong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận thúc giục.
“Được rồi được rồi, xong rồi.” Sở Thiên Ngạo cũng không dám chơi đùa nữa, cứ chơi như vậy, người khó chịu nhất chỉ sợ là hắn.
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Lành lạnh, khiến cảm giác sưng đỏ đau nhói này từ từ biến mất.
“Thuốc này quả thật rất hay, em cảm thấy không còn khó chịu nữa rồi.” Mạc Tiểu Hàn nũng nịu nói.
Nghe thấy giọng nói quyến rũ Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo nhịn không được nữa, lật người ép lên người Mạc Tiểu Hàn, hôn lên cô ấy cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô.
Sở Thiên Ngạo ngậm đôi môi Mạc Tiểu Hàn, trằn trọc mút vào, muốn đem du͙c niệm vừa mới bộc phát toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Mạc Tiểu Hàn bị hắn hôn tới thở không được. Đẩy ngực của hắn: “Thiên Ngạo, sao lại kich động như thế… Ưmh… Không cần…”
Sở Thiên Ngạo hoàn toàn mặc kệ Mạc Tiểu Hàn, bờ môi nóng bỏng ở trên môi của cô không ngừng lượn vòng, đầu lưỡi cũng đưa vào, liếm từng góc nhỏ trong khoang miệng.
Không hôn thì thôi, càng hôn lửa càng thiêu đốt. Loại lửa này cháy muốn ngập trời, nhưng không được thỏa mãn, khiến Sở Thiên Ngạo cảm giác mình muốn phát điên!
Đột nhiên lật người xuống giường, vọt vào phòng tắm, Sở Thiên Ngạo mở vòi sen, làn nước lạnh như băng lập tức từ đầu tới chân tưới xuống!
Lạnh thấu xương, khiến ngọn lửa thiêu đốt trên người từ từ dịu lại. Sở Thiên Ngạo dội nửa giờ, cảm giác mình đã dễ chịu hơn. Mới ra phòng ngủ.
Mái tóc đen ướt nhẹp, gương mặt tuấn tú vẫn còn lưu lại du͙c vọng, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, bộ dạng Sở Thiên Ngạo, anh tuấn mà tà mị.
“Sao đột nhiên lại chạy đi tắm?” Mạc Tiểu Hàn vẫn không biết lý do Sở Thiên Ngạo đi tắm nước lạnh, ngây ngốc hỏi.
“Tiểu yêu tinh! Còn không phải là bởi vì em sao!” Sở Thiên Ngạo đi tới nhéo một cái vào mặt của Mạc Tiểu Hàn, cắn răng nghiến lợi nói.
Mạc Tiểu Hàn đang muốn nói chuyện, “Óc ách…” Trong bụng phát ra tiếng kêu rất nhỏ, thì ra là bụng bắt đầu hát lên thành không nhà trống.
Từ tối hôm qua tới bây giờ, căn bản là chưa ăn gì, còn cùng Sở Thiên Ngạo đại chiến nhiều lần, Mạc Tiểu Hàn đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi !
Sở Thiên Ngạo cũng nghe thấy, nhìn Mạc Tiểu Hàn cười xấu xa. Nặt của Mạc Tiểu Hàn lập tức đỏ lên. Thiệt là! Đói thì bụng kêu không phải chuyện rất bình thường sao? Cười cái gì mà cười?
Hung hăng trừng Sở Thiên Ngạo một cái.
“Vật nhỏ? Đói bụng? Để anh gọi đồ ăn vào.” Sở Thiên Ngạo cưng chiều vuốt tóc Mạc Tiểu Hàn, đôi môi lại áp vào cổ cô chậm rãi hôn.
Đây là người phụ nữ của hắn, hắn làm sao cũng yêu không đủ, hôn không đủ.
“Không cần, em đã hẹn Cẩm Tâm buổi trưa ăn cơm chung.” Mạc Tiểu Hàn từ chối không chút nghĩ ngợi.
“Nghe lời, em bôi thuốc đã đỡ đâu, nhà hàng lại xa, làm sao em đi được?” Sở Thiên Ngạo không cho Mạc Tiểu Hàn đi ra ngoài.
“Không sao, em đi chậm một chút.” Mạc Tiểu Hàn có rất nhiều lời muốn nói với Cẩm Tâm. Cô còn muốn hỏi Cẩm Tâm và Bùi Tuấn phát triển tới mức nào rồi, tối hôm qua giữa hai người mập mờ vô cùng.
Thấy Sở Thiên Ngạo cau mày không vui. Mạc Tiểu Hàn vội chủ động hôn lên mặt hắn một cái, “Thiên Ngạo, có được hay không vậy! em sẽ cẩn thận.”
Mạc Tiểu Hàn rất ít khi chủ động, giờ cô chủ động hôn như vậy, còn nhẹ giọng nũng nịu , Sở Thiên Ngạo lập tức mềm lòng.
“Vậy cũng được, anh cũng kêu Bùi Tuấn. Bốn người cùng nhau ăn.” Sở Thiên Ngạo bắt đầu gọi điện thoại cho Bùi Tuấn.
Cố Cẩm Tâm đã ngồi ở nhà hàng chờ Mạc Tiểu Hàn một lúc rồi. Thấy Mạc Tiểu Hàn cùng Sở Thiên Ngạo và Bùi Tuấn đi vào. Khẽ đổi sắc mặt.
Trên mặt Bùi Tuấn vẫn là nụ cười phong lưu đa tình, không nhìn ra bất kỳ khác thường gì. Nhưng Cố Cẩm Tâm lại cảm thấy rất không được tự nhiên, cô còn chưa biết phải đối mặt Bùi Tuấn như thế nào.
“Cẩm Tâm!” Sở Thiên Ngạo và Cố Cẩm Tâm cùng lên tiếng chào, ở trước mặt là bạn bè tốt của Tiểu Hàn, hắn đương nhiên cũng muốn thể hiện. Hắn dù sao cũng chỉ là bạn trai thử nghiệm, còn một tháng nữa mới tới kỳ khảo sát.
Nhìn Sở Thiên Ngạo mỉm cười. ánh mắt Cố Cẩm Tâm vẫn không kìm chế được liếc qua Bùi Tuấn.
Nhưng Bùi Tuấn chỉ là nhàn nhạt nhìn Cố Cẩm Tâm gật đầu, cười cười đi vào chỗ ngồi.
Nụ cười kia, hoàn toàn giống như đối với một người bạn bình thường, ai nhìn cũng không biết, tối hôm qua hắn vẫn còn ở trên người Cố Cẩm Tâm dong ruổi, nói nhiều những lời nóng bỏng kich tình như vậy!
Tức giận và uất ức xông lên trong đầu của Cố Cẩm Tâm, tay của cô ở dưới khăn trải bàn siết thật chặt, thật muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng ở trước mặt Mạc Tiểu Hàn và SỞ THiên Ngạo, cô chỉ có thể nhịn!
Bữa trưa rất phong phú, đều là theo tiêu chuẩn cao nhất của hội quán suối nước nóng .
“Ăn cá.” Sở Thiên Ngạo gắp cho Mạc Tiểu Hàn một miếng cá, trước tiên tỉ mỉ lựa xương cá bỏ đi, rồi mới đưa tới khóe miệng Mạc Tiểu Hàn .
Mạc Tiểu Hàn có chút lúng túng, làm cái gì vậy? Diễn màn ân ái sao? Bên cạnh còn có Cẩm Tâmvà Bùi Tuấn, vậy mà Sở Thiên Ngạo cũng không biết ngượng!
“Bỏ vào chén của em là dược rồi. Em tự mình ăn.” Mạc Tiểu Hàn cố tình ngiêng đầu, tránh miếng cá Sở Thiên Ngạo đưa đến khóe miệng.
Nhìn hai người thân mật với nhau, Cố Cẩm Tâm đột nhiên cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm. Sở Thiên Ngạo bá đạo thì có bá đạo, nhưng đối với Mạc Tiểu Hàn là thật tâm thương yêu, cưng chiều, thật khiến người ta hâm mộ…