Cô biết Manh Tiểu Nam mặc dù là người cẩu thả, nhưng tuyệt đối là một người bảo thủ. Đối với chuyện kia, Manh Tiểu Nam đương nhiên sẽ khó tránh khỏi cảm giác sợ sệt.
Cô cắn chặt răng, muốn thuyết phục Manh Tiểu Nam, nhưng là phát hiện mình nói cái gì cũng nói không ra. Nếu như khuyên cô ấy không cần phải sợ, có phần cũng quá tàn nhẫn.
“Giang Nam.” An Sơ Hạ hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Cậu phải biết mình đang làm cái gì, cậu càng phải biết, bất luận cậu quyết định làm cái gì, tớ đều ở bên cạnh cậu.”
Ánh mắt Manh Tiểu Nam trong phút chốc trở nên mơ hồ. Trong lòng cô, mọi ấm ức vỡ òa ra khi nghe An Sơ Hạ nói:” Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Tắt điện thoại xong, cô liền đi vào bên trong gian phòng, trong phòng tắm vừa hay tiếng nước dừng lại. Rất nhanh, Tiêu Minh Lạc từ trong phòng tắm đi ra, mặc trên người chiếc áo choàng tắm.
“Anh…… vừa tắm xong.” Tiêu Minh Lạc đi lên trước: “Không cần điều chỉnh lại nước, nước ấm vừa đủ.”
“Được.” Manh Tiểu Nam gật đầu, nhanh chóng đi vào nhà tắm.
Đóng cửa phòng tắm lại, cô hít sâu một hơi, đi tới rửa ráy thân thể. Bên trong phòng tắm hơi nước mông lung, giống như đi vào Tiên cảnh.
Chờ tới thời điểm cô đi ra, Tiêu Minh Lạc đang ngồi ở trên giường, trên TV đang chiếu phim hoạt hình vu vơ gì đó. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm, để cố gắng trấn tĩnh lại mình. Thời điểm cô ngẩng đầu lên, Tiêu Minh Lạc không biết lúc nào đã đi tới trước mặt cô.
“Sợ sao?” Tiêu Minh Lạc vừa nói, một bên kéo tay cô.
Bởi vì mới vừa tắm xong, khuôn mặt của cô có chút đỏ hồng hồng, xem ra như là nửa quả táo chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
“Không sợ.” Manh Tiểu Nam dùng sức lắc đầu một cái, làm nước trên tóc cô rơi xuống như mấy viên thủy châu.
Cô tinh tường nhìn thấy đáy mắt Tiêu Minh Lạc sẹt qua tia đau lòng cùng do dự. Do dự, là bởi vì anh không nở chính mình sao?
Manh Tiểu Nam khẽ cắn răng, vừa ngẩng đầu, nhón chân lên đi chủ động hôn môi trên môi của anh, mang theo hơi thở Tiêu Minh Lạc. Lông mi của cô khẽ run, như là con bướm bay lướt qua
Cô vụng về từng điểm từng điểm thâm nhập, thỉnh thoảng còn đụng phải hàm răng của anh, nhưng không hề có một chút lùi bước. Dần dần, sự chủ động của cô lại biến thành Tiêu Minh Lạc chủ động, hai người ôm nhau thật chặt đối phương, như là ôm vật quý giá nhất trên đời. Mà bọn họ đối với nhau, chính là thứ quý giá nhất.
Hai người gắt gao ôm nhau bóng dáng dần dần chuyển qua bên giường, theo hai người ngã lên trên giường, giường lớn mềm mại nhẹ nhàng phát lên một tiếng vang trầm đục. Liền trong không khí đều là một mảng hương vị đẹp đẽ.
Tiêu Minh Lạc một bên hôn lấy cánh môi cô, một liền đổi tư thế, từ trên hôn môi cô. Tay anh, bắt đầu ở trên người Manh Tiểu Nam di chuyển.
Nhưng trong lúc vô tình, anh khẽ mở mắt, đã thấy khóe mắt Manh Tiểu Nam thả xuống một giọt nước trong suốt. Trong nháy mắt tất cả động tác của anh dừng lại.
Cái đó, gọi là đau lòng, cứ lớn dần, lớn dần, sau cùng biến thành sóng lớn cơ hồ muốn nuốt chửng cả anh.
Động tác đột nhiên dừng lại, Manh Tiểu Nam nghi hoặc muốn mở mắt ra, ngay lúc đó, cô cảm thấy được Tiêu Minh Lạc hôn lên khóe mắt của cô một cách dịu dàng. Chờ tới thời điểm cô mở mắt ra, Tiêu Minh Lạc đã nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình.
“Giang Nam…… Giang Nam của anh……” Anh nhẹ nhàng ở đỉnh đầu của cô nói, âm thanh tựa hồ như chứa một tia nghẹn ngào.
Manh Tiểu Nam còn đang nghi hoặc, trong miệng mới vừa phun ra một chữ “Anh”, cô lại bị Tiêu Minh Lạc ôm chặt hơn nữa.
Chưa kịp để cô nói ra lời, Tiêu Minh Lạc đã mở miệng nói rằng: “Ngủ đi.”