“Tớ đi vệ sinh một lát.” Hướng Mạn Quỳ nói một tiếng với Hàn Thất Lục sau đó đứng dậy, đã ăn qua nên cô không có còn dám ăn cái gì, mập lên đối với cô là điểm trí mạng, cho nên chỉ uống đồ uống, loại này hẳn sẽ không dẫn đến béo phì.
Cho nên lúc này cô có phần quá mót rồi.
Manh Tiểu Nam thấy Hướng Mạn Quỳ muốn đi vào nhà vệ sinh, cô cũng nói với Tiêu Minh Lạc rằng mình cũng muốn đi vệ sinh, bước nhanh đi ra ngoài theo sau Hướng Mạn Quỳ. Lại vẫn buồn vì không có thời gian cùng Mạn Quỳ “tâm sự” a, hiện tại là có một cơ hội tốt.
Cô cũng không nóng nảy đuổi theo, chậm rì rì theo sát cô ta ở sau.
Đi đến phòng vệ sinh, cô một mực đứng trước bồn rửa tay chờ, nghe được phòng kế bên trong có thanh âm tự hoại của bồn cầu, cô lập tức nằm úp sấp ở trước gương, như đang sửa sang lại tóc của mình.
Hướng Mạn Quỳ ra ngoài, nhìn Manh Tiểu Nam, thân thiện nở nụ cười nói: “Tóc của cô rất đẹp.”
“Dĩ nhiên là đẹp, cô như vậy cơ hồ mỗi ngày phải dùng máy làm tóc nhỉ?” Manh Tiểu Nam đứng thẳng người, đánh giá Hướng Mạn Quỳ nói: “Vẫn là trên tạp chí cô nhìn đỡ hơn, bản thân tôi còn thực không nhận ra cô, lỗ chân lông trên mũi của cô so với tôi sao lại to như vậy?”
Hướng Mạn Quỳ bị Manh Tiểu Nam nói như vậy, sắc mặt trở nên có chút khó coi. Nhưng cô không hề nghĩ muốn gây chuyện, cười gượng một tiếng, rồi xoay người rời đi.
“Ôi chao, ai, ôi, từ từ…” Manh Tiểu Nam nhanh chóng cản Hướng Mạn Quỳ: “Chúng ta từ từ tâm sự, thế nào?”
“Ở trong này?” Hướng Mạn Quỳ nhìn quanh, mặt lộ vẻ vẻ kinh thường: “Đây không phải là nơi tốt để nói chuyện?”
Không phải là một nơi tốt để nói chuyện sao? Ở trường học đại đa số nữ sinh đúng là cũng không có việc gì ở trong WC chen lách mà, như thế nào liền không phải một nơi tốt rồi hả?
“Nơi này khả năng không phải là một nơi tốt nói chuyện phiếm, nhưng nhất định là một nơi tốt để đánh nhau.” Manh Tiểu Nam sắc mặt căng thẳng, thân thủ nhanh chóng túm Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ theo bản năng muốn chống đỡ cơ thể, chống đỡ lung tung trong lúc đó dựa vào bồn rửa tay, lúc này mới cũng không bị Manh Tiểu Nam vật ngã trên mặt đất.
“Cô làm cái gì vậy?! Cô có bị bệnh không!” Hướng Mạn Quỳ đứng không vững, lui về phía sau vài bước sắc mặt hoảng sợ nhìn Manh Tiểu Nam mắng.
Hai tay Manh Tiểu Nam khoanh trước ngực, cô không cao như Hướng Mạn, nhưng là về mặt khí thế cũng không thua Hướng Mạn Quỳ. Chỉ thấy vẻ mặt cô hung tợn cười, hất cằm lên nói: “Xem ra cô không biết…”
“Không biết cái gì! Cô rốt cuộc là ai!” Hướng Mạn Quỳ gắt gao cầm lấy đài gội đầu, sợ bà điên này lại kéo cô ngã sấp xuống. Trên đất này đều là nước đọng, nếu ngã sấp xuống, bộ quần áo này của cô sẽ bị phá hủy!
“Tôi là người như thế nào?” Manh Tiểu Nam hung hăng liếc mắt Hướng Mạn Quỳ một cái nói: “Tôi là chị em tốt của Sơ Hạ! Cô nói xem, thân là chị em tốt, tôi có phải hay không nên là giúp cô ấy diệt trừ Tiểu Tam?”
Khó trách từ khi tiến vào ghế lô đến bây giờ, cô gái này vẫn âm dương quái khí, hoá ra là bạn của An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ xem ra rất có thể nhẫn nhịn, nhưng tính tình của người này với An Sơ Hạ hoàn toàn khác nhau. Xem ra cái danh bộ dạng thục nữ, trên thực tế cũng như cùng người đàn bà chanh chua!
Nơi này là phòng WC, ghế lô ngoài hành lang cách đó không xa, nếu hô một tiếng, Hàn Thất Lục khẳng định là có thể nghe được. Nghĩ như vậy, cảm xúc cô hơi có chút ổn định, hung hăng nuốt nước miếng nhìn về phía Manh Tiểu Nam hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì? Trước không phải nói sao? Tôi với cô là muốn nói chuyện phiếm, tâm sự.” Manh Tiểu Nam từng bước một tới gần, Hướng Mạn Quỳ theo bản năng từng bước một lui về sau.
“Tôi với cô không có gì để nói chuyện.” Hướng Mạn Quỳ ngoài miệng không buông tha, tuy nhiên trong lòng có chút sợ hãi. Không biết loại nữ nhân điên này muốn lôi cô làm ra chuyện gì. Sớm biết người Hàn Thất Lục muốn gặp là Tiêu Minh Lạc, cô không nên đến!
“Đối với cô có rất nhiều lời muốn nói!” Manh Tiểu Nam bước nhanh lên phía trước, Hướng Mạn Quỳ đã bước lui đến góc tường, không thể lui thêm được nữa.
Chỉ thấy Manh Tiểu Nam khẽ vươn tay, liền trực nắm tóc Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ không chưa kịp hô lên liền bị Manh Tiểu Nam bịt kín miệng: “Tiện nhân cô nghe đây! Cô tốt nhất là ngoan ngoãn rời khỏi Thất Lục thiếu gia, nếu không, với tính cách của tôi thì giết người cũng dám làm! Nếu cô nghĩ muốn khiêu chiến giới hạn của tôi, cô cứ thử rồi sẽ biết!”
“Giết tôi sao? Vậy cô liền thử rồi sẽ biết!” Hướng Mạn Quỳ hạ quyết tâm, mở mồm kêu lên: “Cứu mạng! Thất Lục! Thất Lục!”