“Xin chào, tôi là… Manh Tiểu Nam.” Manh Tiểu Nam miệng giương lên gợi lên sự quỷ dị trong nụ cười.
‘ Trong thời gian này, tớ sẽ tham gia một cuộc thi, cậu tuyệt đối không thể cùng cô ta phát sinh bất cứ xung đột gì, đừng rước thêm phiền toái lại cho tớ, biết không?’
Lời nói của An Sơ Hạ vẫn còn vang vọng quang đầu cô, sau đó chớp mắt một cái Manh Tiểu Nam liền đem mấy thứ này ném đến lên chín từng mây. Đối với cô mà nói, cô không sợ phiền toái, sợ là sợ không có chọc phiền toái!
Vốn là đối với lời chào hỏi của Manh Tiểu Nam, Ba Tát Lệ cũng không để ý mấy. Nhưng vừa nghĩ lại, nữ sinh này cũng vừa chuyển tới trường, mà ban nãy còn ở cùng An Sơ Hạ, hơn nữa dáng vẻ lại rất giống với An Sơ Hạ. Có lẽ cô ta có thể làm bạn với mình cũng không chừng. Dù sao tại Tư Đế Lan cô còn không có bạn học nào, trừ Hàn Thất Lục. Nếu có thể đem đem bạn tốt của An Sơ Hạ trở thành bạn tốt của mình, vậy…
Sau một hồi suy nghĩ, Ba Tát Lệ cũng tươi cười, đi lại cực kỳ thân thiết ôm lấy cánh tay của Manh Tiểu Nam nói: “Gọi tôi là Ba Tát Lệ, chuyện ngày hôm nay hãy xóa bỏ hết đi, không được nhắc lại nữa! Hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt.”
Đôi mắt trầm xuống, cô ngược lại đối Ba Tát Lệ vừa mừng rỡ vừa ngượng ngùng mỉm cười: “Cô xinh đẹp như thế, thật sự chịu trở thành bạn tốt của tôi sao? Hơn nữa hôm đó, An Sơ Hạ đã cho cô một bạt tai a?” Trong lòng cũng đã bắt đầu ân cần thăm hỏi thăm tổ tông mười tám đời Ba Tát Lệ. Cái gì thứ đồ chơi! ~
Nặng nề gật đầu một cái, Ba Tát Lệ vô cùng thân thiết kéo Manh Tiểu Nam đi về phía cuối hành lang sau đó theo thang lầu đi xuống dưới. Mặt cô cứng ngắc cố giải thích chuyện ngày hôm đó đều là hiểu lầm, rồi hỏi Manh Tiểu Nam nhà cô ở đâu. Cô đương nhiên sẽ không đem địa chỉ nói cho cô ta, chỉ là nói mình vừa tới thành phố A, chưa tìm được chỗ ở tốt, trước mắt ở nhà dì của cô.
Cho nên Ba Tát Lệ cũng không thể nói đi nhà cô ngồi một chút. Sau đó xuống phòng học, trên đường đi thì chạm mặt Hàn Thất Lục. Ba Tát Lệ cuống quít tới khoác lấy tay Hàn Thất Lục nói: “Thất Lục, chúng ta sẽ đi đâu ăn cơm trưa a? Em nghe nói bên này có một nhà hàng kiểu Nhật rất ngon a.”
Không đợi Hàn Thất lục nói cái gì, Lăng Hàn Vũ liền tiến lại gần nói: “Chúng tôi ghét nhất là thức ăn Nhật, khó ăn muốn chết!”
Tiêu Minh Lạc cũng đi theo phụ hợp nói: “Nếu cô muốn ăn, cô hãy tự mình ăn đi.”
Sau khi nghe hai người họ kẻ xướng người hoạ, mặt Ba Tát Lệ trên trở nên xanh mét, giật giật môi không nói nên lời, nhưng tay vẫn lại là siết chặc cánh tay Hàn Thất Lục không buông ra.
Hàn Thất Lục không kiên nhẫn định hất tay Ba Tát Lệ ra, nhưng vừa ngước mắt lên đột nhiên thấy Manh Tiểu Nam lớn gan đứng ở một bên ‘Thưởng thức’ dàn trai đẹp. Cô… Bộ dạng cực kì quen thuộc, đã gặp qua ở đâu a?
Trong đầu hiện lên một bóng người. Là cô ta? Ở trường học trước của An Sơ Hạ trước kia đã nhìn thấy nữ sinh đó? Ngay sao đó trên dưới liếc mắt nhìn, hắn khẳng định chính xác là nữ sinh ngày hôm đó nhìn thấy ‘Hoa Hồ Điệp’. Còn nữa, ngày đó ở trên quảng trường, cô cùng với An Sơ Hạ đứng chung một chỗ.
“A, vị mỹ nữ này ở lớp nào? Hình như chưa từng gặp qua?” Tiêu Minh Lạc mắt sáng lên, vài bước tiến lên mập mờ đặt tay lên vai Manh Tiểu Nam khẽ nói vào tai cô: “Xin chào, tôi là… Tiêu Minh Lạc.”
Manh Tiểu Nam vừa định nói gì đó, nghiêng đầu liền nhìn thấy Hàn Thất Lục nhìn thẳng vào hai mắt của cô. Không xong rồi…