Hoa sen trắng.
Phương Ứng Khán nhắm mắt lại, có lẽ nghĩ đến chuyện gì, chiếc miệng nhỏ như anh đào, đôi môi mỏng diễm lệ còn hơi nhếch lên, khẽ mỉm cười.
Đẹp đến mức có điểm khả ái, ngạo đến mức có phần hồn nhiên.
Hắn nhắm mắt đứng yên trong mây mù như vậy, gió thổi khiến cho áo bào trắng tung bay phần phật, cả người cũng giống như muốn thuận gió đi về, thậm chí loáng thoáng truyền đến một mùi hương thoang thoảng.
Hương của hắn rất tĩnh, ý của hắn rất trầm.
Kỳ quái là mùi hương thoang thoảng kia rất giống với hương vị khi Lôi Mị phát ra “Thương Tâm tiễn”.
Sau đó Phương Ứng Khán đột nhiên mở mắt.
Con ngươi của hắn lại có màu vàng, trên đỉnh núi hoang tỏ ra vô cùng xinh đẹp, giống như một con thú thần thánh.
Sau đó hai tay hắn tạo thành nửa hình cung, từ từ nâng lên.
Động tác của hắn rất chậm chạp.
Rất chậm chạp.
Rất chậm.
Rất chạp.
Nhưng nơi mà tay hắn đưa qua, bóng tay vẫn lưu lại ở đó, giống như không hề biến mất. Cho đến khi hai mu bàn tay của hắn hợp lại trên đỉnh đầu, huyễn tượng cánh tay vung nửa vòng tròn vẫn không biến mất, vẫn lưu lại trong thị giác mọi người.
Sau đó… đây là lần thứ tư “sau đó”, mỗi huyễn tượng giống như cánh hoa bách hợp, cánh hoa sen trắng, mặc dù ưu mỹ phức tạp, nhưng vẫn trình tự phân minh, từng cánh rõ ràng. Lúc này toàn thân hắn tỏa ra một loại ánh sáng bảy màu.
Màu sắc rất rực rỡ.
Ánh sáng lưu động, vô cùng diễm lệ.
Mọi người đều bị cảnh tượng đặc sắc trước mắt thu hút.
Sau đó… đây là lần thứ năm “sau đó”, ánh chiều vốn đã chìm xuống, đột nhiên lại từng lớp, từng tầng, từng đoạn bay lên, tiếp theo là ánh nắng tròn xoe, sau đó là mặt trời giống như lòng đỏ trứng, kể cả biển mây giống như nạm vàng, đều lần lượt trở lại bên cạnh trời tây, giống như là thời gian chảy ngược, cảnh vật trở về trạng thái cũ.
Mọi người đều ngơ ngác, chấn động, trợn mắt há miệng, cứng mồm cứng lưỡi, hồn bay phách lạc vì cảnh tượng thần kỳ này.
Cùng lúc đó, ánh trăng dường như cũng ảm đạm đi.
Chợt nghe Lôi Mị thất thanh nói:
– Đây… đây mới là Sơn Tự Kinh đại pháp thật sự?
Phương Ứng Khán cười nói:
– Vừa rồi ta ra tay bắn nghĩa phụ là tiễn pháp Nhẫn Nhục thần công, còn đây mới là sát pháp bí truyền Sơn Tự Kinh của Nguyên Thập Tam Hạn.
Lần đầu tiên, thần sắc của hắn có vẻ đắc ý và cuồng vọng khó kìm nén được.
Trong lúc nói chuyện, cặp mắt màu vàng kia của hắn đột nhiên có một con chuyển thành màu đỏ, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục màu vàng.
Màu vàng sặc sỡ.
Cũng trong khoảnh khắc đó, trời chiều vốn đã từ từ dâng lên, đột nhiên từ tâm vòng tròn giống như có một con quạ hoàng hôn bay ra, rung cánh lướt đi, nhanh chóng bành trướng, nhưng trong phút chốc lại biến mất vô hình.
Đây đều là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Đường Phi Ngư và Cao Tiểu Thượng lặng lẽ nói với nhau vài câu.
Nói rất nhanh, rất nhẹ.
Đường Phi Ngư nhìn thấy cảnh này cũng líu lưỡi, kinh tâm động phách:
– Không ngờ hắn thật sự đã luyện thành Sơn Tự Kinh. Với tài năng của hắn, chỉ cần luyện thành rồi, e rằng trong thiên hạ khó ai là đối thủ của hắn.
Cao Tiểu Thượng trông thấy mặt trời đã chìm xuống phía tây núi lại dâng lên, cũng cảm thấy hoa mắt kinh ngạc, nhưng hắn lập tức chỉ ra một điểm:
– Nếu như hắn thật sự có đủ lòng tin, cũng sẽ không cố ý lộ ra năng lực này trước mặt chúng ta.
– Xem ra vẫn có sơ hở.
Đường tam thiếu gia chỉ xéo vào trời đông trăng lạnh, giống như moi xương trong trứng gà:
– Là mặt trời dâng lên, nhưng trăng còn chưa mất, hơn nữa trên đỉnh núi không có ánh mặt trời, cũng không ấm áp, xem ra thần công này vẫn chỉ là huyễn tượng.
– Hắn vẫn kém một nước cờ.
Cao Tiểu Thượng cũng nhìn con quạ đột nhiên từ trong mặt trời bay ra, giống như tự an ủi mình:
– Cái đốm đen trên mặt trời này giống như một cục phân chuột rơi vào trong hũ gạo, khiến người ta phát hiện ra sơ hở trong Sơn Tự Kinh của hắn.
Đường Phi Ngư nói:
– Cho dù ngươi nhìn ra sơ hở, nhưng vẫn không đánh ngã được hắn, đúng không?
Cao Tiểu Thượng ngẩn ra, mới trả lời:
– Đúng.
Lúc này Phương Ứng Khán đã thu công.
Màu sắc đột nhiên từ bên cạnh hắn biến mất.
Sắc trời lại tối, trời chiều chìm nhanh.
Trong trời đất lại khôi phục một vầng trăng sáng như ban đầu, hoàng hôn khép lại, mây mù gấp gáp.
Mễ Thương Khung vuốt râu bạc, khẽ than một tiếng, lẩm bẩm nói:
– Hóa ra thứ mà hắn bí mật khổ tu là Sơn Tự Kinh và Nhẫn Nhục thần công.
Nhậm Oán vội nói nhỏ:
– Thế nào, công công có cao kiến gì về thần công cái thế của hầu gia?
– Tiểu công tử là kỳ tài luyện võ hiếm thấy, tu vi Sơn Tự Kinh có lẽ đã vượt trên Nguyên Thập Tam Hạn, thật tài giỏi.
Mễ Hữu Kiều cảm thán nói:
– Đáng tiếc là có hai thiếu sót lớn.
Nhậm Oán vội hỏi:
– Thiếu sót gì?
– Thứ nhất là hắn không nên vận dụng trước mặt hai tên xấu xa này. Thực ra hắn cần gì phải khoe khoang công lực, biểu hiện thực lực trước mặt bọn họ, ngược lại để bọn họ có cơ hội quan sát, sớm gia tăng phòng bị. Từ khi nào hắn lại trở nên dễ kích động như vậy?
Mễ Thương Khung tiếc nuối nói:
– Thứ hai là khi tiểu công tử phân thần nói chuyện với Lôi Mị, có lẽ là Quách Đông Thần cố ý làm hắn phân tâm, một con mắt của vẫn đỏ lên, đó là dấu hiệu công lực chưa hoàn toàn thuần thục.
Nhậm Oán nghe vậy, nhất thời trầm ngâm không nói, cũng không biết là hắn nghe không hiểu, hay là kiến thức nửa vời, hoặc là đang cẩn thận nghiền ngẫm huyền cơ trong lời nói của Mễ công công.
Chỉ có Nhậm Lao là gãi đầu, xoa vết thương, lầm bầm ca tụng:
– Oa, có thể khiến trời sinh dị tượng, thời gian chảy ngược, tiểu hầu gia đúng là thần tiên rồi.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt