Nhưng hắn còn có một đôi chân.
Lúc này, Diệp Cáo vì muốn khống chế đối phương nên hai người đã xáp lá cả.
Vu Quả đột nhiên nâng đầu gối lên, thúc vào Diệp Cáo.
Chân vốn dài hơn tay, thích hợp công kích ở cự ly trung bình. Nhưng hai người đang chiến đấu cận thân, Vu Quả lại dùng chân tấn công kẻ địch, thật sự có năng lực hơn người.
Đầu gối của hắn nhanh chóng thúc vào hạ bộ Diệp Cáo. Hai tay Diệp Cáo chụp một cái, mắt thấy đã sắp tóm được đầu gối của đối phương, nhưng trong nháy mắt chân của Vu Quả lại vặn một cái, dùng bắp chân phải đá vào sườn phải của Diệp Cáo.
Biến hóa này cực nhanh, vừa hung hãn vừa mạnh mẽ.
Hay cho Diệp Cáo, hắn vẫn không né không tránh, tay trái ấn vào ba huyệt Khâu, Ủy Trung, Hợp Dương trên đầu gối Vu Quả, tay phải giữ ba nơi Huyền Chung, Giải Hề, Dương Giao của đối phương. Vu Quả kêu lên một tiếng, thế công của một cước kia hoàn toàn tan rã.
Huyệt đạo của hắn đã bị khống chế, thế công tiêu tan, nhưng đấu chí của hắn vẫn mạnh mẽ.
Hắn còn có một chân.
Vào lúc này, một chân của hắn lại có thể “bay” lên.
Lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, Vu Quả ra chân vung cước càng khó khăn. Nhưng hắn vẫn nắm bắt thời cơ, liều mạng đến cùng, lại dùng chân đá ngược vào sau gáy Diệp Cáo.
Lần này Diệp Cáo không khống chế huyệt đạo của đối phương nữa.
Hắn không dùng “Thác Huyệt pháp”.
Hắn chỉ dùng một tay bắt lấy mắt cá, xương sên của đối phương, năm ngón tay phát lực, lực thấu qua xương ghe, xương chêm giữa và xương chêm ngoài của Vu Quả, tăng thêm sức ép. Vu Quả đau đến giống như nứt xương đứt gân, nhất thời liên tục gào lên, lực chiến đấu đã hoàn toàn suy sụp.
Diệp Cáo liền đưa tay, vươn eo, ném hắn ra khỏi phòng.
Vu Quả cũng thật lợi hại, khi đang bay ra khỏi phòng số mười chín, hắn vẫn vận chuyển huyền công, ép mở huyệt đạo bị phong tỏa, nhưng đã chậm một bước. Hơn nữa công lực vận chuyển càng mạnh càng nhanh, khi ngã lại càng vang càng nặng, đến khi rơi xuống đất thì đã ngất ngư bảy tám phần, nhất thời rên hừ hừ, không bò dậy nổi.
Vu Quả bên này ngã đến thảm thiết, Vu Túc bên kia cũng ngã không nhẹ.
Hắn phá vỡ cửa sổ, lướt vào trong phòng, lại vừa lúc đáp xuống trên đầu Trần Nhật Nguyệt.
Trần Nhật Nguyệt cũng không làm gì cả.
Hắn chỉ đột ngột đứng lên, “đứng” lên đúng lúc.
Như vậy thì tệ rồi.
Dáng dấp của Trần Nhật Nguyệt không hề cao lớn, nhưng vừa đứng thẳng lên như vậy, đầu lại thúc vào hạ bộ của Vu Túc, hơn nữa hai chân của Vu Túc còn gác lên hai vai Trần Nhật Nguyệt.
Đau đến chết được, hơn nữa còn không có chỗ đặt chân.
Hay cho Vu Túc, trong lúc nguy cấp rối loạn, hắn vẫn có thể nghiến răng phản kích.
Nga Mi Phân Thủy thích của hắn lập tức đâm vào huyệt thái dương trái phải của Trần Nhật Nguyệt.
Lần này bất kể đối phương có phải là trẻ con hay không, hắn đều muốn lấy mạng đối phương.
Càng độc ác hơn là chiêu tiếp theo, hai chân hắn đột nhiên khép lại, muốn kẹp nát đầu của Trần Nhật Nguyệt.
Nhưng càng âm càng độc lại là Trần Nhật Nguyệt.
Hắn độc ở chỗ không đánh trả, cũng không né tránh.
Hắn chỉ dừng lại.
Dừng lại chính là ngồi xuống, dĩ nhiên là rất đúng lúc.
Hắn ung dung ngồi xuống, khiến cho Vu Túc kêu khổ thấu trời, thảm không nói nổi.
Bởi vì Trần Nhật Nguyệt ngồi xuống như vậy, đầu dĩ nhiên cũng rụt lại. Nga Mi thích của Vu Túc đâm không trúng, hai chân hắn cũng kẹp vào khoảng không.
Chuyện này còn không quan trọng, điểm chết người là một đôi Nga Mi Phân Thủy thích kia của hắn lại đâm trúng hai chân mình.
Vu Túc rút tay lại rất nhanh, nhưng song thích vẫn vạch một đường máu trên hai chân của hắn.
Bởi vì mũi thích có độc, Vu Túc lập tức lòng dạ rối bời, mất đi trọng tâm.
Ngay lúc này, Trần Nhật Nguyệt ở sau lưng hắn lại làm một chuyện.
Hắn nhẹ nhàng đẩy một cái.
Chỉ là đẩy, giống như thuận nước đẩy thuyền, đẩy vào gáy và lưng Vu Túc đang luống cuống tay chân.
Vu Túc vừa mất trọng tâm vừa kinh tâm, cái đẩy này khiến hắn bay thẳng ra ngoài phòng số mười chín, dư thế còn chưa hết, trong tiếng rầm rầm rớt xuống dưới lầu.
Hắn đau đến mức nước mắt nước mũi đều trào ra, chuyện đầu tiện lại không phải vùng vẫy, mà là dùng mấy viên thuốc giải rồi tính sau.
May mắn là có thuốc giải.
Độc trên Phân Thủy thích là do Lão Tự Hiệu chế tạo, mạnh mẽ vô cùng, chứ không phải hàng giả của Hạ Tam Lạm, cũng không phải trò đùa.
Thế là, huynh đệ họ Vu tấn công vào phòng số mười chín, gần như cùng lúc bị Đồng Thiết nhị kiếm dễ dàng đánh tan.
Còn đánh tan một cách điêu luyện, giống như một con cá ở trong khe nước chảy xiết thừa sức để bơi lội.
Nhưng kẻ địch đương nhiên không chỉ một người, chính chủ còn chưa xuất động.
Không, ít nhất là đã lên đài.
Tư Không Tàn Phế hét lên một tiếng, bước nhanh vào phòng.
Hắn giận đến phát run, gian phòng cũng đang rung chuyển.
Tất cả những thứ trong phòng, chẳng hạn như ly, trà, bình, bàn, ghế, giường, chăn, màn, còn có sàn gác, thậm chí người trên giường, đều bị kình đạo lúc hắn vận nội lực làm chấn động, kích động, rung động không ngừng.
Tư Không Tàn Phế đương nhiên không phải sợ, mà là giận dữ.
Hắn biết dưới sự giám thị của Tôn Thu Bì, hắn tuyệt đối không thể thua được. Bởi vì Sơn Cẩu chính là tai mắt của tướng gia.
Có điều trong lúc giận dữ, Tư Không Tàn Phế cũng thầm vui mừng một chút.
May mắn mình không phải là người đầu tiên xông vào, nếu không lỡ may chịu thiệt dưới tay hai thằng nhãi này, đúng là không chịu nổi đả kích.
Do đó hắn hét lên để nâng cao khí thế.
Nhưng hắn không lỗ mãng, cũng không mất đi lý trí.
Mục tiêu của hắn là người trên giường, chứ không phải hai tên tiểu quỷ này, cho nên hắn lập tức bước qua.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt