Gian phòng lớn như thế, nhưng Tư Không Tàn Phế chỉ cần một bước đã đến trước giường.
Hắn đang muốn hành động, lại có người hành động trước.
Người nọ cũng không có động tác gì, y giống như chỉ sải nửa bước. Không, chỉ là nửa bước nhỏ, đã chắn trước mặt Tư Không Tàn Phế.
Người nọ râu ria đầy mặt, mày thô mắt lớn, nhưng lại mặc váy đỏ, may mắn là bên trong hắn còn mặc quần, mang một đôi giày màu đỏ, trên mặt giày thêu uyên ương nghịch nước, hồ điệp song phi, trên tóc còn cài một đóa hoa đỏ thẫm.
Tư Không Tàn Phế cả giận nói:
– Tiểu Điểu Cao Phi, ngươi còn chưa cao bay xa chạy?
Cao Phi nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng:
– Tư Không Tàn Phế? Từ lâu đã vừa tàn vừa phế rồi.
Tư Không nổi giận quát:
– Ngươi như vậy coi là chim gì? Hót cái chết tiệt gì?
Dứt lời, nắm tay lớn như cái bát liền đánh tới một quyền.
Đừng thấy hắn vóc người to lớn, xuất quyền lại vừa nhanh vừa nhẹ, quyền phong phát ra một tiếng “xẹt”.
Bình thường quyền phong lợi hại phần lớn đều ào ào, vù vù, xoèn xoẹt liên tục, chỉ có binh khí sắc bén mới có thể phát ra tiếng rít xé gió.
Chỉ nghe Cao Phi cười đáp lại:
– Ta à? Tiểu thời tiểu liễu, đại thời đại liễu, lão thời lão liễu… (lúc nhỏ thì nhỏ, lúc lớn thì lớn, lúc già thì già)
“Liễu” và “điểu” là hai chữ cùng âm. Cao Phi chợt lách người, tránh khỏi một quyền.
Tư Không Tàn Phế bước dài, lại đánh ra một quyền, quát lên:
– Ta muốn ngươi lúc chết chim chết!
Cao Phi lại lắc mình tránh khỏi, đáp lời:
– Ngươi lại là lúc chết chim tàn, lúc sống chim phế.
“Chim” đương nhiên cũng có “ý tứ kia”.
Tư Không nghe vậy càng giận dữ, một hơi đánh ra bảy tám quyền, quyền phong lần sau nhanh hơn lần trước, tiếng gió cũng càng sắc càng bén hơn.
Hắn tiến một bước lại đánh một quyền, sải một bước lại đánh một quyền.
Hắn đã quyết định chủ ý.
“Tiểu Điểu” Cao Phi là một đại phu. Tại thời kỳ Vương Tiểu Thạch quản lý Kim Phong Tế Vũ lâu, Thụ đại phu đã chết. Nếu trong lâu và trong Tượng Tị tháp có bất kỳ huynh đệ nào gặp chuyện bị thương, nếu không phải mời em ruột của Thụ đại phu là Thụ Đại Phong chữa trị, thì cũng mời Cao Phi này tới xử lý.
Cho nên người này hiển nhiên đứng ở phía đối lập với tướng gia. Ai dám đối nghịch với tướng gia, kẻ đó phải chết.
Đánh chết tên này, lợi ích lớn nhất là khi đám phản đồ Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng xảy ra chuyện, sẽ giống như ít đi mười người có thể cứu sống bọn họ. Giết một người giống như giết ngàn người, đây là đại công, cũng là việc vui.
Cho nên Tư Không Tàn Phế quyết định dùng “Khai Hạp thần quyền” giết chết người này.
Có điều kết quả dường như rất không phù hợp, cũng không ăn khớp.
Hắn bước một bước lại đánh một quyền, theo lý đã sớm đến bên kia rồi, nhưng sau khi đánh tới mười chín quyền, Tư Không Tàn Phế mới phát hiện mình lại gần như đã bị “ép” ra khỏi cửa.
“Tiểu Điểu” Cao Phi vẫn đang phi, đang phiêu.
Thân hình của y lúc cao lúc thấp.
Váy của y phất phơ lượn lờ, chớp nhoáng khó lường.
Y giống như một miếng bọt khí trong nước, còn Tư Không Tàn Phế lại giống như một con cá ngốc, đang truy đuổi một miếng bọt hoàn toàn không có ý nghĩa, còn đuổi ra khỏi mặt nước.
Cá rời khỏi nước có thể sống sao?
Hắn vừa phát giác không phù hợp, lập tức động gia hỏa.
“Gia hỏa” chính là binh khí.
Vũ khí của hắn là roi.
Không phải một chiếc mà là hai chiếc, hơn nữa còn là hai chiếc “roi” không giống nhau.
Một chiếc dài đến một trượng hai thước ba, là roi hình mãng xà được bện xoắn vào nhau. Một khi cầm trên tay, trong phạm vi ba trượng tám đều là bóng roi tiếng gió, sắc bén vô cùng.
Một chiếc khác lại ngắn, là roi vàng bọc tay có mười tám đốt, gồ ghề nhiều cạnh.
Một dài một ngắn.
Tay trái của hắn múa roi dài như linh xà xuất động, tay phải dùng roi vàng, từng bước vung lên. Ngay cả “Tiểu Điểu” Cao Phi cũng không nhịn được kêu lên một tiếng:
– Tốt!
Chữ “tốt” vừa ra khỏi miệng, roi dài múa đến nơi nào, y liền trôi tới nơi đó. Thân hình to lớn của y liền giống như một tờ giấy, một cọng lông, ngọn roi quét đến nơi nào liền bay theo đến đó.
Thân pháp của y càng linh hoạt, càng nhẹ nhàng, thậm chí càng khó suy đoán hơn so với gió roi.
Tư Không Tàn Phế biết roi dài có lẽ vẫn không làm gì được tên đại phu kỳ quái như chim nhỏ này.
Hắn đành phải rút ngắn khoảng cách.
Bóng roi của hắn không phải càng múa càng dài, mà là càng dùng càng ngắn.
Ngắn đến khi hắn có thể dùng roi vàng giết chết kẻ địch ngoan cố này, hắn sẽ xuất chiêu, thi triển ra “roi sát thủ”.
Thực ra “Đại Khai thần tiên” chỉ là ngụy trang, còn “Đại Hạp kim tiên” mới là bản lĩnh nhà nghề của hắn.
Bản lĩnh nhà nghề đương nhiên là để giữ nhà, không đến giây phút cuối cùng thì quyết không tùy tiện sử dụng.
Bóng roi đang rút ngắn, roi gió càng sắc hơn.
Mười thước, chín thước, tám thước… bảy thước… sáu thước hơn… sáu thước… năm thước dư… năm thước.
Hắn sắp sửa thi triển roi vàng, một roi giết chết Cao Phi.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt