– Các ngươi… giao người… có giao hay không?
Ngư cô nương quyến rũ yêu kiều hỏi:
– Giao có lợi ích gì?
Ngô Dạ vừa nghe, biết có thể thương lượng, liền nói:
– Giao, chuyến này liền tạm… tạm… tạm thời… tha cho ngươi… Nếu như… nếu như không giao… hừ… hừ… hừ…
Cặp mắt Ngư cô nương lanh lợi, con ngươi đen nhánh sáng ngời đảo một vòng, liếc về phía Ngư Đầu Ngư Vĩ, nói:
– Nếu quả thật giao người, ngươi sẽ tha cho chúng ta lần này…
Ngư Đầu hiểu ý, liền nói tiếp:
– Thế nhưng chỉ tha một lần, lần tới vẫn sẽ đến tính sổ.
Ngư Vĩ cũng lập tức đáp lời:
– Nói cách khác, cuối cùng vẫn phải tính sổ, chỉ sớm hay muộn mà thôi.
Ngư Đầu nói tiếp giống như đọc ca dao:
– Tính muôn tính sớm, còn không bằng tính sớm xong sớm. Ít nhất hôm nay chúng ta đều ở đây.
Ngư Vĩ cũng tiếp lời giống như hát điệu “hoa sen rụng”:
– Nếu không, lỡ có ngày ở đầu phố cuối phố, chúng ta sơ ý lơ là, bị người ta đâm một kiếm, chém một đao, vậy thì không cần tính nữa rồi.
Ngư Đầu nói:
– Vươn đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, nhưng hôm nay nếu giao người thì lại mất đạo nghĩa.
Ngư Vĩ nói:
– Buôn bán lỗ vốn như vậy, ngươi có làm không? Ngươi có chịu không? Ngươi nói thử xem!
Ngư Đầu nói:
– Làm. Chỉ có kẻ ngốc mua thuốc trúng nhằm thuốc giả, dùng xuân dược gặp phải xuân dược quá hạn mới làm như vậy.
Ngư Vĩ nói:
– Không làm. Cái loại trộm cắp muốn phun khói mê, hạ thuốc mê, còn có thể làm được chuyện gì chứ.
Hai người kẻ xướng người họa, lại khiến tứ đại kỳ chủ gần như muốn nổ tung.
Chung Ngọ giận dữ nói:
– Ngươi biến chúng ta thành như vậy, há có thể vì ơn huệ nhỏ bé mà hãy bỏ qua cho các ngươi. Bỏ qua cho các ngươi hôm nay, đã xem như niệm tình ông trời có đức hiếu sinh, nể mặt Lục Trì tiên sinh lắm rồi, cũng coi như để Mạnh lão bản dễ làm người làm việc.
Ngư cô nương, Ngư Đầu, Ngư Vĩ đều cười.
Ngư Hảo Thu nói:
– Xem ra, hôm nay ngươi không phải muốn tha cho chúng ta, mà là không muốn dùng một cây gậy trúc đánh người trên thuyền, khiến cho người một thuyền đều phản lại ngươi. Ôn đại lão vốn không dễ chọc, cộng thêm danh tiếng của Mạnh chưởng quỹ, các ngươi dù sao cũng phải kiêng kị ba phần bảy phần. Các ngươi muốn cứng rắn, chỉ sợ cứng rắn không nổi, cho nên muốn mọi người thiếu các ngươi cái tình này, sau đó chắp tay chiếm được tiện nghi. Kết quả còn không phải vẫn muốn lấy mạng tiểu nữ tử sao?
Lần này Ngư Vĩ nói trước:
– Thực ra, bọn họ chỉ có bốn người, tuy rằng có chỗ dựa, nhưng cũng không lớn gan đến mức dám chiến đấu với toàn bộ đồng đạo trong Danh Lợi Quyển, cho nên đành phải lấy lùi làm tiến.
Ngư Đầu dường như không thích Ngư Vĩ giành nói trước, bèn đính chính:
– Đó là lấy tiến làm lùi, không, là lấy công thay thủ. Đám ác nhân bọn họ trước tiên cáo trạng, còn chuyện thân là người trong quan phủ, lại lén dùng công quỹ mua thuốc và ám khí hại người thì bỏ qua không nói. Lại còn vu khống người khác bán thuốc giả cho hắn, tới chỗ này viện cớ hỏi tội, thật ra là muốn bắt người cướp tù phạm… đây không phải là…
Lời còn chưa dứt, Chung Ngọ đã tức giận cắt lời:
– Chúng ta là đường đường chính chính, phụng lệnh cấp trên tới áp giải đào phạm về nha môn, nào giống các ngươi lén lén lút lút, che che giấu giấu!
– Nếu thật như thế, vậy thì quá tốt rồi.
Mạnh Tương Lữ cười ha hả, giống như “lòng dạ lão nhân rất sướng”, lên tiếng hòa giải:
– Nếu là như vậy, các ngươi hãy bẩm báo với nha môn, chiếu theo thủ tục, xin quan phủ phái người cầm hải bổ công văn tới bắt phạm nhân đi!
Bốn quái nhân nhất thời cứng họng.
– Thế nào?
Hà Xa lại không nhịn được thúc giục:
– Nếu không có, không làm được, vậy ta phải về ngủ ba trăm hồi đây.
– Không lấy ra được sao?
Ngư cô nương híp mắt cười nói:
– Hóa ra chuyện tróc nã yếu phạm chỉ là bốn vị buột miệng nói bừa, mượn công trả thù riêng?
Lần này Lợi Minh đã giận tím mặt, quát lên:
– Con mẹ ngươi! Người thiện bị người khinh, lần này lại bị cá đùa! Chúng ta đã chịu thương thương, tiên lễ hậu binh. Con yêu phụ ngươi, còn có hai đứa tôm tép miệng còn hôi sữa kia, cho rằng có thể tự cao tự đại sao! Ta xxx muội muội ngươi! Các ngươi không giao người ra, chúng ta sẽ đi lên bắt!
– Thật sao!
Lần này trong mắt Hà Xa lại phát ra ánh sáng khác thường:
– Cuối cùng cũng có thể đánh nhau rồi.
Không ngờ “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn lại dùng một tay giữ “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh lại, khuyên nhủ:
– Lão Tứ, đừng kích động! Chúng ta không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Người của Lão Tự Hiệu không thù không oán với chúng ta, đệ tử của Danh Lợi Quyển cũng có không ít người là thành viên nòng cốt của Tượng Tị tháp. Chúng ta là hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, trước tiên chiếm cái lý rồi lại nói.
Lợi Minh nghe vậy, lại có thể nén giận, chỉ căm phẫn bất bình nói:
– Hừ! Bọn chúng cũng không nên ép người quá đáng. Nói cho ngươi biết, chỉ cần Long Bát đại gia ra lệnh một tiếng là có thể san bằng cửa tiệm nho nhỏ này…
Ngư cô nương nghe vậy, đột nhiên biến sắc, vội kéo tay áo Mạnh Tương Lữ nói nhanh:
– Ta thấy không ổn, bọn họ đang kéo dài thời gian, đây là giương đông…
Lời còn chưa dứt, chợt nghe phòng trọ trên lầu đã vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Sắc mặt Ngư Thiên Lương trắng bệch, lập tức động thân. Bốn tên kỳ chủ đều rít lên một tiếng, ngăn cản nàng lại.
Ngư cô nương vặn người một cái, đã cùng với Ngư Đầu, Ngư Vĩ tựa lưng đứng cùng nhau, ba mặt hỗ trợ, đứng đối diện với bốn tên địch thủ.
Ngư Hảo Thu vớ lấy một túi phi tiêu ở bên hông, một tay đã đưa vào bên trong, một tay khác lại đeo vòng, thủy tinh trân châu va chạm với nhau kêu lên lách cách. Ngư Đầu, Ngư Vĩ mỗi người lấy ra một món vũ khí ngắn giống như thập tự thương, thập tự qua, mũi nhọn sắc bén, vừa giống như bảo thạch, vừa có đủ loại màu sắc, thoạt nhìn rực rỡ chói mắt, nhưng trên tay bọn họ sử dụng lại nhanh nhẹn vô cùng.
Chỉ nghe Chung Ngọ trầm giọng giận dữ nói:
– Hôm nay không có chuyện của các ngươi, không làm càn thì chúng ta sẽ không giết!
Ngư cô nương nóng nảy, quay sang Mạnh Tương Lữ bên cạnh giống như đang khoanh tay đứng nhìn, kêu lên:
– Mạnh lão bản, trên lầu có chuyện rồi, phiền ngài đi một chuyến, nơi này đã có ta và đệ đệ, tiểu đệ.
Mạnh Tương Lữ lại ung dung cười nói:
– Hảo cô nương, đừng nóng vội!
Hà Xa cũng ung dung không vội, vẫn có vẻ chán ngán nói:
– Bọn họ giương đông kích tây, chẳng lẽ chúng ta không biết tương kế tựu kế…
Lời còn chưa dứt, một tiếng “rầm” vang lên, một cái bóng đã như chim ưng phá vỡ cửa sổ, rơi xuống dưới lầu, đụng vào hai cái ghế, một cái bàn, sau đó nằm trên đất rên rỉ.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh. Sau khi người này lao xuống, lại thêm một tiếng “rầm”, một cái bóng lớn đụng vỡ cửa phòng số mười chín bay ra, dư thế chưa hết, lại một đường từ trên thang lầu lăn xuống, đến khi chạm đất đã ngất ngư bảy tám phần, trước mắt đầy sao, muốn chống đỡ nhưng lại không gượng dậy nổi.
Vừa thấy hai người kia rơi xuống, Chung Ngọ, Hoàng Hôn, Lợi Minh, Ngô Dạ cũng không nhịn được nữa.
Khi lần lượt nói chuyện tranh chấp, bọn họ đã lấy ra bọc vải hình dài.
Bọc vải chính là vũ khí của bọn họ.
Bọn họ phát hiện đối phương đã nhìn thấu kế hoạch của mình, đó là cố ý dẫn dụ cao thủ phe địch xuống dưới lầu. Hai bên đã động thủ trong phòng trên lầu, hơn nữa tình thế còn giống như đã thất bại, vì vậy bọn họ cũng không bình tĩnh được, lần lượt rút binh khí ra.
Thứ Chung Ngọ sử dụng là Thái Dương toản (dùi Thái Dương).
Thái Dương toản là một loại binh khí kỳ lạ, lúc đánh xa giống như mãng xà vươn người, đột nhiên dài ra, nhưng lúc cận chiến lại có thể rút ngắn, hơn nữa đầu toản còn có thể phát ra ánh sáng khiến kẻ địch lóa mắt, thậm chí còn phóng ra những vệt sáng sắc bén như châm, có thể đả thương địch thủ.
Hắn đã rút binh khí ra.
Binh khí của hắn rất kỳ quái, hắn xuất thủ cũng rất nhanh.
Nhưng cho dù quái hay nhanh, lần này hắn cũng không chạm được vào mục tiêu của mình.
Hắn phát động công kích với Ngư cô nương.
Hắn hận nàng, chỉ mong sao một chiêu giết nàng.
Cho nên nàng chính là mục tiêu của hắn.
Mà ngay khi hắn vừa ra tay, Ngư cô nương cũng động thủ, xuất thủ với đối thủ của nàng.
Nếu xét về sự kỳ quái của binh khí, nàng còn thua kém Thái Dương toản có cấu tạo đặc biệt, lực sát thương cực mạnh của Chung Ngọ. Nếu so về xuất thủ nhanh, nàng cũng không hơn Chung Ngọ vừa bắt đầu đã nhắm vào chỗ hở của nàng, đánh vào góc chết của nàng, chuyên tấn công điểm yếu của nàng, hơn nữa còn dùng một toản đâm vào mệnh môn của nàng, đồng thời đầu toản phát ra ánh sáng chói lòa làm nhiễu loạn tầm mắt của nàng. Nhất thời nàng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chưa kịp đề phòng thì toản đã đâm đến.
Nhưng vào lúc này, “binh khí” của Ngư cô nương lại phát huy tác dụng.
Nàng động thủ không hề nhanh, nhưng vẫn nhanh hơn so với hắn.
Nàng xuất thủ vốn không quái, nhưng nhất định là quái hơn hắn.
Bởi vì nàng không làm gì cả, chỉ dùng ngón trỏ bóp vào cái ống được gọi là “nhất phún phát tình tễ” kia, sau một tiếng “xoẹt” lại bắn ra một chùm khói.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt