Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Thiên Hạ Hữu Địch » Phần 33

Thiên Hạ Hữu Địch

Phần 33: Cùng Ngủ Với Địch

Kiếm ngạo.

Người càng ngạo.

Khi Thích Thiếu Thương còn thiếu niên đắc chí, luôn luôn tự phụ nhưng không tự đại, tự hứa (tự ca ngợi mình) nhưng không tự tư (ích kỷ).

Sự kiêu ngạo của y là ở trong xương, còn bên ngoài y hành xử nho nhã lễ độ, hết sức khiêm tốn.

Có lẽ chỉ khi y dùng kiếm, ngươi mới có thể nhìn ra sự kiêu ngạo của y.

Y ngạo mạn đến mức ngay cả kiếm của y cũng tỏa ra một sự kiêu ngạo mênh mông.

Lạnh lùng ngạo mạn như băng, xâm nhập vào đáy lòng.

Y sử sụng một loại kiếm pháp chống lại vận mệnh.

Y vừa xuất kiếm, trong trời đất, trên thế gian, lên trời xuống đất, giống như chỉ còn lại một mình y.

Chỉ một người, một kiếm, một chiêu.

Thiên Hạ Đệ Thất vừa phát ra “Thế kiếm”, một quyền kia của Thích Thiếu Thương đột nhiên đánh ngược trở lại.

Đánh vào chính mình.

Loại quyền pháp này có một đặc điểm, một quyền xuất ra, nếu đánh trật cũng không thu về, quyền thế lập tức xoay chuyển, đánh vào mục tiêu thứ hai. Đây vốn là quyền pháp do trại chủ Lao Huyệt Quang của Liên Vân trại năm xưa sáng tạo ra, tên của nó là “Hồi Long quyền”.

Quyền có thể đánh trật, quyền cũng có thể quay lại, nhưng không phải một quyền tự đánh vào mình chứ?

Một quyền này của Thích Thiếu Thương quả thật như vậy.

Y dùng một quyền đánh về phía mình, thật sự đánh vào mình.

Một tiếng “bộp” vang lên, một quyền kia đánh vào hông y.

Bên hông y có kiếm, một quyền kia đã đánh vào vỏ kiếm.

Sau một tiếng “soạt”, Thanh Long kiếm không cần rút tự rời khỏi vỏ, bay lên trời sau đó rơi vào tay y.

Ánh sáng xanh chợt hiện, mũi kiếm xanh giơ lên.

Y đánh ra một kiếm, đó là một chiêu có sát thế mạnh nhất trong “Nhất Tự kiếm pháp” của y, “Nhất Nộ Bạt Kiếm”.

Hiện giờ, y chẳng những nhất nộ bạt kiếm (giận lên rút kiếm), cũng nhất lộ bạt kiếm (một mạch rút kiếm).

Thân hình y còn ở trên không, giữa người để trống. Thân hình của Thiên Hạ Đệ Thất lại đột nhiên trầm xuống, phát ra “Thế kiếm” vào ngực Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương lại phóng lên cao, từ trên lao xuống, đánh ra “Nhất Nộ Bạt Kiếm” của mình.

Kiếm sắc như một đóa hoa nở rộ.

Kiếm giận hoa cuồng.

Kiếm ý đạt đến coi thường vận mệnh.

Hoa nở điên cuồng chống lại héo tàn.

Thế nhưng một kiếm Thanh Long này, có thể đối kháng với “Thế kiếm” giống như ngàn mặt trời cùng nở rộ sao?

Thiên Hạ Đệ Thất vừa phát ra “Thế kiếm”, thân hình lại nhanh chóng rơi xuống.

Trong nháy mắt này, hắn cũng không khẳng định “Thế kiếm” của mình sẽ giết được Thích Thiếu Thương, nhưng có một chuyện hắn lại xác định.

Bất kể Thích Thiếu Thương có tiếp được một chiêu “Thế kiếm” của hắn hay không, hắn cũng đã tạm thời lui vào nơi an toàn, thoát ra khỏi nơi nguy hiểm.

Có điều hắn phát ra “Thế kiếm” cũng rất hao tổn sức lực, nguyên khí đại thương.

Hắn nhất định phải khôi phục lại.

Kẻ thù của hắn rất nhiều.

Hắn luôn cảm thấy mình quá “trung”, nếu như đủ tốt, tại sao lại có nhiều kẻ thù muốn dồn hắn vào chỗ chết như vậy?

Kẻ địch của hắn đều rất hận hắn.

Hắn cũng không thể cho người khác cơ hội.

Vì vậy ngay cả khi phi thân rơi xuống, hắn cũng nắm bắt thời cơ, cố gắng hồi khí, nhanh chóng điều tức.

Hắn đã không có lựa chọn khác, nhưng hắn vẫn còn “một chiêu cuối cùng” khác.

Thế nhưng tất cả đều phải chờ hắn “hồi phục một hơi trước” rồi mới nói.

Cho nên, hắn từ trong tay áo trái phát ra “Thế kiếm”, thân hình lại nhanh chóng rơi xuống, vừa vội vàng điều tức tụ khí, vừa thận trọng xem xét tám phương bốn mặt. Nếu có người nào thừa dịp này ám toán, đánh lén hắn, hắn nhất định có thể kịp thời đề phòng, phản kích.

Loại người giống như hắn đã không thể sơ ý, không được sai sót, không thể sai lầm.

Nhưng hắn vẫn phạm sai lầm.

Bởi vì hắn không ngờ được, hai chân hắn vừa đạp xuống phiến đá của đường lớn Hoàng Khố, phía sau đã có người kêu lên một tiếng:

– Xem đánh!

Hắn lập tức quay đầu lại.

Khi hắn còn chưa nhìn thấy kẻ địch của mình, trước tiên đã nhìn thấy một nắm tay.

Một nắm tay thật to, cũng thật gần.

Một quyền này đánh vào mũi hắn.

Hắn lập tức cảm thấy trời đất mù mịt, sao vàng tỏa ra, bay về phía sau.

Nếu không phải hắn có đấu chí ngoan cường, sức bền và sức chịu đựng hơn người, hơn nữa hắn vừa phát hiện tình hình không ổn, lập tức dùng nội lực đánh gãy xương mũi của mình, để tránh xương vỡ đâm vào trong mặt gây đau đớn và mất mạng, vậy thì hắn đã sớm hôn mê, không bò dậy nổi rồi.

Hắn thật sự không ngờ được, người đứng ở phía sau hắn, sau đó đánh một quyền vào mặt hắn, lại chính là Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đã không còn ở trên không.

Kiếm vẫn còn.

Thanh Long kiếm của y giống như rồng dạo, hơn nữa thật sự giống như rồng bay, bay lượn trên chín tầng trời, đang ngang dọc giao kích với “Thế kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất, đan xen vào nhau, thậm chí còn đang đối kháng, giao phong, không rơi vào thế yếu, cũng không có dấu hiệu thất bại.

Thích Thiếu Thương lại không cầm kiếm, y đã dùng ý ngự kiếm.

Y không còn ở trên trời. Như vậy, nếu Thiên Hạ Đệ Thất có thể phát chiêu xong liền đáp xuống đất, y cũng có thể đáp xuống theo, thậm chí còn nhanh hơn một bước so với Thiên Hạ Đệ Thất.

Nếu Thiên Hạ Đệ Thất có thể làm được, Thích Thiếu Thương cũng không có lý do gì không làm được. Văn Tuyết Ngạn đã thiếu sót bước này.

Bước này có khác biệt rất lớn, lớn đến mức đủ để phân thắng bại, định sống chết.

Cao thủ giao chiến, không thể sơ suất một chút nào, cũng không thể sai lầm một bước nào.

Thanh Long kiếm của Thích Thiếu Thương đang giao chiến với “Thế kiếm” của Thiên Hạ Đệ Thất giữa không trung, đốm lửa tung tóe, khiến người ta cảm thán, trợn mắt há mồm. Một kiếm ý một kiếm thế, chính là “đánh nhau mới biết hiểu nhau sâu”.

Thế nhưng Thích Thiếu Thương đối với Thiên Hạ Đệ Thất lại quyến luyến không rời, đuổi cũng không đi, bởi vì y ít nhất đã đáp ứng với hai người, phải tự mình giết chết Thiên Hạ Đệ Thất kỳ dị khó lường, tàn nhẫn âm hiểm này. Cho nên y vừa gặp đối phương, quả thật như bóng dính với người, như ruồi bu thi thể, thậm chí không tiếc giành ăn với hổ, cùng ngủ với địch.

Y và đối phương cũng đã trở thành “đánh nhau mới biết hiểu nhau sâu”, ít nhất Thiên Hạ Đệ Thất một quyền vừa động, vừa tiến vừa lui, Thích Thiếu Thương đều nắm bắt đến mức rõ như lòng bàn tay.

Hơn nữa y đã nhắm chuẩn vào mũi Thiên Hạ Đệ Thất.

Đó là vết thương của Thiên Hạ Đệ Thất.

Đã là sơ hở, cũng là chỗ hiểm, càng là nhược điểm.

Mỗi chiêu mỗi quyền của y đều nhắm vào nơi đó phát qua, đánh qua.

Hiện tại, cuối cùng y đã kích trúng, đánh trúng.

Thiên Hạ Đệ Thất ngã xuống.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất