Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tài năng tuyệt sắc » Phần 56

Tài năng tuyệt sắc

Phần 56

Con rồng lớn màu vàng giang rộng đôi cánh vô cùng to lớn màu vàng kim, bay trên không trung, khinh bỉ nhìn Hắc Long Bản: “Ngươi là đồ đê tiện. Phụ vương che chở cho ngươi ở khắp mọi nơi. Bây giờ ta xem còn ai che chở ngươi nữa?”

Khắc Lôi Nhã nhìn con rồng lớn màu vàng giữa không trung, lòng trầm xuống. Rồng trên đại lục này là sinh vật trong truyền thuyết. Một con rồng bình thường cũng có thể tùy tiện phá hủy cả một thành trì. Trước mặt mình không phải rồng bình thường mà là vua của Long tộc, con rồng lớn màu vàng. Sức mạnh của nó không cần phải bàn cãi gì nữa. Chỉ cần nhìn sắc mặt của Hắc Long Bản là biết.

“Người thừa kế vương vị chỉ có ta. Tiện chủng như ngươi có tư cách gì tranh giành với ta? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói.” Con rồng lớn màu vàng gầm thét, ói ra một dòng khí của rồng. Hơi thở tràn đầy sức mạnh hủy diệt của rồng ập tới, đất đá bay mù trời, cây bị nhổ bật gốc.

Hắc Long Bản gầm một tiếng, khôi phục lại nguyên hình trong nháy mắt, mạnh mẽ chặn lại hơi thở của con rồng kia.

Hai con rồng lớn đọ sức giữa không trung. Không biết giữa hai người có thâm thù đại hận như thế nào mà khi đánh nhau không dùng ma pháp, trực tiếp vật lộn. Âm thanh rít gào của con rồng lớn vang dội tới tận chân trời. Nhưng rất nhanh Hắc Long rơi vào thế hạ phong.

“Khắc Lôi Nhã

chúng ta có nên nhân cơ hội trốn đi không?” Ngõa Nhĩ Đa run rẩy hỏi. Người này vĩnh viễn đều sợ chết như vậy.

Khắc Lôi Nhã không nói gì.

Không có biện pháp chạy thoát. Hắc Long Bản cũng không phải là đối thủ của con rồng thừa kế lực lượng hoàng kim kia. Có thể chạy đi đâu được? Kể cả có dùng quyển trục truyền tống không gian mà Ô Mã Lý đưa cho nàng, cũng chỉ có một người chạy thoát được. Nàng không thể bỏ lại những người khác.

Khắc Lý Phu cũng đã nhận ra bên này có điều bất thường, chạy tới cùng với tiểu đạo tặc Hạ Thiên và Thủy Văn Mặc.

“Ngu xuẩn. Tới đây làm gì? Cút nhanh lên một chút cho ta.” Hắc Long Bản ở giữa không trung thấy mấy người chạy tới, giận dữ hét lên.

“Ha ha, tiện chủng, ngươi lại muốn bảo vệ những con kiến hôi đê tiện này? Chẳng lẽ là bởi vì các ngươi đều là lũ đê tiện nên ngươi mới chịu làm ra những hành động ngu xuẩn này hay sao?” Con rồng lớn màu vàng lớn tiếng nhạo báng, “oanh” một tiếng khạc ra một quả cầu lửa đánh úp về phía Hắc Long Bản. Hắc Long Bản lập tức khạc ra một quả cầu nước chặn lại. Nhưng quả cầu nước khi tiếp xúc với ngọn lửa của con rồng màu vàng liền bị bốc hơi trong nháy mắt. Sau đó ngọn lửa nặng nề đánh vào trên người của Hắc Long Bản, phát ra tiếng vang tiếng vang thật lớn.

“Tiện chủng!” Con rồng lớn màu vàng hình như có oán hận rất lớn với Hắc Long Bản, không hạ đòn sát thủ ngay mà dùng một móng đánh rớt Hắc Long Bản từ giữa không trung xuống đất. Sau đó hắn lao xuống, hung hăng giẫm một cước lên người Hắc Long Bản.

“Tiện chủng, ngươi lại có thể quan tâm những con kiến hôi này?” Con rồng lớn màu vàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào đoàn người Khắc Lôi Nhã, rồi cười lớn: “Vậy ta liền giết chết từng người từng người một, để cho ngươi hưởng thụ cảm giác này một chút.”

“Dừng tay. Đây là ân oán giữa chúng ta, không liên quan đến những người này.” Hắc Long Bản giùng giằng muốn thoát ra khỏi chân của con rồng lớn màu vàng.

“Chuyện cười!” con rồng lớn màu vàng hung hăng giẫm một cước thật mạnh lên Hắc Long Bản, trợn tròn đôi mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười dữ tợn: “Ta biến những con kiến hôi đê tiện này thành mảnh vụn trước rồi sẽ tiễn ngươi xuống Địa ngục.”

“Khắc Lôi Nhã, các ngươi đi mau, không nên dây dưa với hắn.” Mặt Khắc Lý Phu nặng nề, móc ra ma trượng. Đáy mắt hắn có sự trầm ổn, thấy chết không sờn.

“Sư phụ, muốn đi thì cùng đi, phải chết thì cùng chết. Đừng nhiều lời.” Khắc Lôi Nhã nói một câu như chém đinh chặt sắt. Tuyệt đối không thể bỏ sư phụ của mình để chạy trốn. Lão đầu đáng yêu này đã vì mình mà bỏ ra quá nhiều, tuyệt đối không thể để cho hắn vì mình mà mạng cũng mất.

“Con còn trẻ, sư phụ già rồi.” Khắc Lý Phu nóng nảy quát lớn, “Đi nhanh lên, sư phụ có thể giữ chân hắn một lát.”

“Ha ha, ngu xuẩn. Bằng vào các ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?” con rồng lớn màu vàng cười điên cuồng, đầy dữ tợn, hắn vung đuôi lên quét về phía mọi người.

Khắc Lý Phu biến sắc, lập tức thả ra một lá chắn ma pháp chặn lại công kich của nó. Cái đuôi của con rồng lớn màu vàng bị chặn lại. Sắc mặt hắn liền trầm xuống, giống như bị Khắc Lý Phu chặn công kich là một điều vô cùng mất thể diện. Hắn hét to đầy giận dữ một tiếng rồi phun ra một quả cầu bằng lửa khổng lồ.

Khắc Lôi Nhã đã sớm được nhìn thấy sự lợi hại của ngọn lửa của hắn. Bọn họ đều không thể thắng được. Hắc Long Bản cũng bị ngọn lửa này làm bị thương. Phong Dật Hiên lập tức khom chân sau, để tay trên mặt đất, trầm ngâm tập hợp lực lượng một chút. Một tường băng dày nhanh chóng hiện ra.

Đáy mắt Khắc Lý Phu lộ ra vẻ kinh ngạc. Thiếu niên này lại có thành tựu như thế và năng lực ứng biến tốt như vậy. Hơn nữa còn là trong chớp mắt, không đọc bất kỳ một câu thần chú nào! Đây mới là thực lực của hắn sao?

Đáy mắt con rồng lớn màu vàng lộ ra ý tứ khinh bỉ. Tường băng như vậy mà muốn ngăn cản ngọn lửa của hắn? Nực cười!

Nhưng ngay lập tức, con rồng lớn màu vàng không còn cười được nữa. Ngọn lửa bị tường băng ngăn lại, tường băng bị ngọn lửa hòa tan từ từ. Mặc dù tường băng bị hòa tan nhưng ngọn lửa cũng biến mất rất nhiều, chỉ còn lại một ít. Khắc Lý Phu liền buông lỏng ngay lập tức.

“Con kiến hôi đáng chết! Đi chết đi.” Hiển nhiên việc đỡ được ngọn lửa khiến cho con rồng lớn màu vàng cảm giác vô cùng khuất nhục. Những người này có thể hóa giải công kich của hắn hai lần. Lòng tự trọng của hắn không thể bị chà đạp bởi những con kiến hôi này được.

Con rồng gầm thét điên cuồng, uy lực của rồng không ngừng mở rộng, mở rộng…

Mọi người cảm thấy uy áp tăng lên, sắc mặt cũng càng ngày càng nặng nề hơn.

Phong Dật Hiên cắn răng, vỗ tay một cái, chắp lại trước ngực.

“Ngươi điên rồi!” Thủy Văn Mặc đứng bên cạnh ngay lập tức cầm tay Phong Dật Hiên, ngăn lại động tác của hắn, tức giận mắng ra tiếng: “Ngươi lại muốn làm vậy sao? Không phải ngươi muốn chết đấy chứ? Thân thể ngươi bây giờ không chịu nổi lực lượng như vậy.”

“Không làm như vậy chúng ta sẽ phải chết!” Phong Dật Hiên muốn rút tay lại nhưng Thủy Văn Mặc lại nắm chặt không thả ra.

“Không tới đường cùng thì không cho phép dùng. Ta chết ngươi hãy làm.” Thủy Văn Mặc buông tay Phong Dật Hiên, rút kiếm ra, gầm lên một tiếng, toàn thân hắn phát ra Đấu Khí màu tím.

Tẫn Diêm trầm ngâm, chậm rãi rút kiếm ra, nhìn Khắc Lôi Nhã rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, người chạy trước đi. Trách nhiệm của ta chính là bảo vệ người an toàn. Người dẫn bọn họ đi trước đi.”

“Ngươi không ngăn được hắn.” Khắc Lý Phu cau mày, dồn dập nói.

Tẫn Diêm Không trả lời, nhìn thật sâu vào mắt Khắc Lôi Nhã, sau đó quay đầu, mắt lạnh nhìn về phía con rồng lớn màu vàng, lạnh lùng nói: “Phong Dật Hiên, nhờ ngươi đem tiểu thư an toàn trở về.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Tẫn Diêm quát khẽ một tiếng, cả người phát ra Đấu Khí màu bạc.

Đúng vậy, mọi người không nhìn lầm, là Đấu Khí màu bạc.

Chỉ Kiếm Thánh mới có màu bạc!

Thì ra Tẫn Diêm đã đạt tới cấp bậc Kiếm Thánh!

Hắn vẫn giấu kín thực lực của mình khiến cho người ta cho rằng hắn chỉ là Đại Kiếm Sĩ. Không ngờ hắn cách cấp bậc cao nhất là Kiếm Thần chỉ một bước!

Mà bây giờ hắn lại tình nguyện hi sinh bản thân, tranh thủ thời gian ọi người.

Nói đúng ra là tranh thủ thời gian vì Khắc Lôi Nhã.

“Đi!” Tẫn Diêm quay đầu gầm một tiếng với Phong Dật Hiên, sau đó điểm nhẹ chân trên mặt đất, lao như tên bắn về hướng con rồng lớn màu vàng.

“Đi mau, Khắc Lôi Nhã. Nếu không đi thì tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây.” Ngõa Nhĩ Đa vội vàng thúc giục.

“Đi! Không đi thì sẽ không kịp mất.” Thủy Văn Mặc gầm một tiếng, thúc giục mọi người.

Phong Dật Hiên cau mày, nhìn Tẫn Diêm đang chiến đấu với con rồng lớn màu vàng. Đáy mắt hắn tràn đầy sự không cam lòng và khuất nhục. Nam nhân này lại cứ như vậy mà xông tới, trì hoãn thời gian vì Khắc Lôi Nhã! Kiếm Thánh! Tuổi còn trẻ mà đã đến được tài nghệ như vậy. Mà bây giờ lại bỏ mạng ở đây. Chỉ vì Khắc Lôi Nhã? Chỉ vì tình chủ tớ? Trong thời khắc này lại có thể đưa thân mình ra chống đỡ cho Khắc Lôi Nhã. Hắn có thực lực có thể ngăn cản được một lát. Tại sao mình không thể? Hận! Thật hận! Tại sao mình lại yếu như thế, ngay cả lực lượng phong ấn cũng không chịu nổi!

“Thủy Văn Mặc, đưa Phong Dật Hiên đi.” Khắc Lôi Nhã nhìn con rồng lớn màu vang đang chiến đấu với Tẫn Diêm, lạnh lùng nói một câu như vậy với Thủy Văn Mặc.

Không đợi Phong Dật Hiên lấy lại tinh thần, gáy hắn liền truyền đến đau nhức kịch liệt. Sau đó trước mắt bỗng tối sầm, mềm nhũn té xuống. Thủy Văn Mặc không nói hai lời, khiêng Phong Dật Hiên lên, kéo Hạ Thiên đang bị chấn động mà chưa lấy lại tinh thần, chạy như bay.

“Khắc Lôi Nhã, chúng ta cũng đi mau.” Khắc Lý Phu nóng nảy thúc giục Khắc Lôi Nhã. Bây giờ không phải là lúc chần chừ. Cho dù Tẫn Diêm thân là Kiếm Thánh nhưng cũng không thể thắng được con rồng lớn màu vàng mà chỉ có thể hết sức trì hoãn thời gian.

Khắc Lôi Nhã nhìn con rồng lớn màu vàng liều lĩnh. Cho dù đang đấu với Tẫn Diêm nhưng hắn vẫn không hề dao động mà đứng nguyên tại chỗ, chân còn đang giẫm lên Hắc Long Bản.

“Sư phụ, người biết không? Lúc mới đầu lòng con vẫn còn tồn tại khúc mắc với Tẫn Diêm, không cách nào tiếp nhận hắn được. Bởi vì hắn không trung thành. Nhưng, hiện tại…” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt hiện ra sự lạnh nhạt, “Sư phụ, hãy tha thứ cho con. Người đi trước đi. Con không thể bỏ Tẫn Diêm lại.”

Khắc Lý Phu thay đổi sắc mặt nhưng không nói gì mà chỉ thuận miệng đọc một câu thần chú ngắn gọn. Lập tức, thân thể Khắc Lôi Nhã cứng đờ, không thể nhúc nhích. Khắc Lý Phu ôm nàng lên, thi triển ma pháp, bay lên, nhanh chóng bỏ chạy.

“Sư phụ!” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc kêu lên. Khắc Lý Phu lại muốn mạnh mẽ mang nàng đi, cứ như vậy mà bỏ lại Tẫn Diêm?!

“Khắc Lôi Nhã, con không thể chết ở đây, cũng không đáng chết ở đây.” Giọng nói Khắc Lý Phu giờ phút này đầy lạnh lẽo, toát ra sự lãnh khốc không thể hình dung.

Khắc Lôi Nhã trừng mắt nhìn con rồng lớn màu vàng đang vật lộn với Tẫn Diêm đang từ từ ra khỏi tầm mắt.

“Rống

” chợt con rồng lớn bị đau, gầm thét một tiếng đầy thống khổ. Thì ra là Tẫn Diêm đã làm cái đuôi của hắn bị tổn thương. Một vết thương chảy máu đỏ tươi hiện ra rất chói mắt trên cái đuôi.

“Con kiến hôi đáng chết. Ta phải hủy diệt luôn cả mảnh đất này.” Con rồng lớn màu vàng tức giận gầm lên. Sau đó nó chỉ dùng móng vuốt đọ sức với Tẫn Diêm, trong miệng niệm lên một câu thần chú dài dòng.

Không tốt! Sắc mặt Khắc Lý Phu đại biến. Câu thần chú mang theo hơi thở hủy diệt và ma pháp ba động vô cùng cường đại. Điều này đại diện cho cơn giận điên cuồng của con rồng lớn màu vàng. Nó muốn hủy diệt cả mảnh đất này. Không chỉ là biên thành mà còn có cả những chỗ xa hơn.

“Dừng lại! Ngươi làm gì vậy? Đừng quên hiệp nghị giữa Long thần và Nữ Thần Quang Minh. Long tộc không thể tùy tiện hủy diệt lãnh thổ loài người.” Hắc Long Bản cảm thấy hơi thở tức giận mãnh liệt liền hiểu được con rồng lớn màu vàng muốn làm gì. Hắn kinh hãi hét lên một tiếng hy vọng có thể ngăn cản hành động điên cuồng của con rồng kia. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ mang tới ngập trời phiền toái cho Long tộc.

“Khắc Lôi Nhã, quyển trục truyền tống không gian của con đâu? Mau, đi mau!” Khắc Lý Phu đặt Khắc Lôi Nhã xuống, hốt hoảng giải khai giam cầm cho nàng, nóng nảy thúc giục.

Khắc Lôi Nhã cũng cảm thấy ma pháp dao động đập vào mặt càng ngày càng mạnh, mang theo một cỗ hơi thở hủy diệt.

Chỉ cần con rồng lớn màu vàng đọc xong câu thần chú, cả vùng đất này sẽ biến thành khô cằn ngay lập tức. Một ngọn cỏ cũng không còn. Tất cả các sinh mạng cũng sẽ bị phá hủy trong nháy mắt.

Tẫn Diêm cũng cảm nhận được nguy cơ, kiếm mang theo Đấu Khí sắc bén chém thẳng vào cái miệng đang đọc câu thần chú của con rồng lớn.

Con rồng lớn màu vàng cười đầy khinh miệt một tiếng. Hắn vung móng vuốt lên, đánh ngã Tẫn Diêm xuống đất. Móng vuốt bén nhọn cứ như vậy trực tiếp bổ xuống, chuẩn bị đâm thủng tim của Tẫn Diêm.

Tẫn Diêm!

Tẫn Diêm!

Con ngươi Khắc Lôi Nhã ngay lập tức mở lớn.

Một cỗ lực lượng hung mãnh không thể tả xông ra từ trong thân thể nàng.

Giờ phút này trong lòng của Khắc Lôi Nhã chỉ có một ý niệm.

Tẫn Diêm không thể chết!

Canh thứ hai

Thời gian như dừng lại, tất cả mọi vật cũng dừng lại.

Vạn vật yên tĩnh lại. Hết thảy đều yên lặng.

Con rồng lớn sắp đọc xong câu thần chú liền bị chặn lại, không thả ra được lực lượng khổng lồ. Hắn trợn to hai mắt, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào móng vuốt của mình. Móng vuốt hắn dừng sát trên ngực của Tẫn Diêm, không thể nhích tới thêm một chút. Có một lực lượng khổng lồ đè nén hắn, không cho thân thể hắn nhúc nhích.

Không phải thời gian dừng lại mà là một cỗ lực lượng cường đại đã chèn ép. Tất cả những sinh vật xung quanh cũng đều dừng động tác lại.

Khắc Lý Phu giật mình. Hắn cảm thấy trong thân thể Khắc Lôi Nhã đang đứng bên cạnh không ngừng xông ra một cỗ lực lượng cường đại không thể diễn tả thành lời…

Lực lượng, lực lượng vô cùng không ngừng xông ra.

Đó là một cỗ lực lượng nóng rực, khiến cho người ta cảm thấy đè nén khác thường dường như mất luôn cả suy nghĩ.

Sương mù chậm rãi, chậm rãi lơ lửng trong ánh mắt của Khắc Lôi Nhã.

“Loài bò sát bốn chân kia, trở về chỗ cũ của ngươi đi.” Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên ý cười tàn khốc. Nàng nhè nhẹ nhấc tay lên, ngay lập tức một quả cầu lửa màu vàng kim bắn nhanh ra. Quả cầu lửa màu vàng xinh đẹp chói mắt bay qua bầu trời đêm, đánh tới thân thể cao lớn của con rồng lớn màu vàng.

Con rồng lớn màu vàng lúc này mới lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng, đầy khinh miệt dùng móng trước ngăn cản ngọn lửa của Khắc Lôi Nhã. Ngọn lửa do loài người phát ra, một phát là có thể dập tắt. Mới vừa rồi không biết trúng phải gió gì mà bị lực lượng khó hiểu của loài người nho nhỏ này phát ra làm mất hồn.

Vậy mà một tiếng kêu thống khổ đầy thảm thiết cứ như vậy truyền ra từ trong miệng con rồng lớn màu vàng. Ngọn lửa màu vàng đã xuyên qua móng vuốt của hắn, tạo thành một cái lỗ.

“Nhân loại đê tiện, ngươi đã làm gì?” Con rồng lớn màu vàng thống khổ, tức giận gầm thét. Vết thương trên móng vuốt có khuynh hướng rộng ra. Cảm giác đau đớn nóng rực càng ngày càng mãnh liệt.

“Ngươi lợi hại, cao quý sao? Chỉ là loài bò sát bốn chân mà thôi.” Khắc Lôi Nhã chậm rãi bay tới trước mặt con rồng lớn màu vàng, nhìn hắn, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lẽo, “Không xử lý vết thương, ngươi sẽ biến thành loài bó sát ba chân.” Giọng nói lạnh lẽo giống như ác ma tới từ địa ngục, sâu thẳm lại đáng sợ như có thể ăn mòn linh hồn.

Sắc mặt của con rồng lớn màu vàng rốt cuộc cũng thay đổi. Hắn cảm thấy móng vuốt càng ngày càng nóng rực, đau đớn. Vết thương trên tay càng ngày càng rộng ra. Mặc dù không thể tin nhân loại đê tiện có thể đả thương hắn được nhưng vết thương đúng là rất trầm trọng.

“Nhân loại đê tiện, ta sẽ nhớ kỹ chuyện này. Ngươi hãy chờ sự trả thù tàn khốc nhất của ta.” Con rồng lớn màu vàng rốt cuộc cũng tin tưởng uy hiếρ của Khắc Lôi Nhã, nói một câu đầy căm hận sau đó vỗ cánh, cấp tốc biến mất trên bầu trời đêm.

Khắc Lôi Nhã đưa mắt nhìn con rồng lớn màu vàng rời đi, thở phào một cái thật dài. Nếu hắn thật muốn đọ sức, tất nhiên nàng sẽ bại trận. Không thể tưởng tượng được vua của Long tộc lại sợ chết như vậy.

“Khắc Lôi Nhã…” Khắc Lý Phu nhẹ nhàng gọi Khắc Lôi Nhã đang trôi lơ lửng giữa không trung.

Khắc Lôi Nhã chậm rãi lấy lại tinh thần, thẳng tắp rơi xuống từ giữa không trung.

Ngay sau đó, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp. (lãng mạn, quá lãng mạn

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất