Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tài năng tuyệt sắc » Phần 78

Tài năng tuyệt sắc

Phần 78

Chiến sĩ to lớn mạnh mẽ gầm lên, vọt tới. Mặt Tẫn Diêm sắc lạnh, lưu loát rút kiếm ra nghênh đón.

Tiếng vũ khí chạm vào nhau vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm.

Ngay sau đó là tiếng nổ mạnh. Ma Pháp Sư đối phương thả ra công kich ma pháp. Là ma pháp thuộc tính Hỏa! Đang khi Tẫn Diêm giao thủ với chiến sĩ như gấu kia thì Ma Pháp Sư lại đánh lén. Khắc Lôi Nhã cũng phát ra ma pháp chặn lại. Ma pháp chạm vào nhau trên không trung vỡ thành vô số tia lửa, thắp sáng bầu trời đêm.

Cung tiễn thủ của đối phương giương cung lần nữa. Ngay sau đó tiếng nổ vang lên nhiều hơn. Lãnh Lăng Vân bày ra kết giới chặn lại những chỗ cung tiễn thủ bắn ra tên ma pháp. Mũi tên ma pháp nổ tung trên kết giới. Ánh mắt Kiều Sở Tâm lạnh xuống, nhanh chóng lấy cung tên trên lưng xuống, giương cung bắn về phía cung tiễn thủ thon gầy của đối phương.

Mũi tên ma pháp của Kiều Sở Tâm rít lên, hướng về đối phương. Cung tiễn thủ đối phương sửng sốt. Hiển nhiên hắn không thể ngờ được đối phương cũng có người sử dụng cung tên ma pháp. Lúc Ma Pháp Sư đối phương hé kết giới để Kiều Sở Tâm bắn tên thì tiếng vang của tên ma pháp trên kết giới khiến người ta rợn cả tóc gáy.

“Yêu ôi, cũng có chút năng lực đấy nhỉ.” hai nữ nhân sinh đôi kinh ngạc, che miệng nhìn bên này.

“Nói nhảm ít thôi. Ra tay nhanh lên.” Mặt Ma Pháp Sư khô gầy nặng nề, quát khẽ một tiếng, trên tay vẫn thi triển ma pháp. Hắn không cần đọc thần chú mà có thể sử dụng ma pháp trong nháy mắt!

Điều khiến Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm kinh ngạc là chiến sĩ to lớn mạnh mẽ phát ra Đấu Khí màu bạc! Đối thủ có cấp bậc Kiếm Thánh! Tẫn Diêm cũng phải đối mặt với một cuộc ác chiến.

Hạ Thiên nuốt nước miếng một cái, núp sau lưng Khắc Lôi Nhã. Nàng vừa muốn mở miệng nói gì đó thì giọng nói thật thấp của Tạp Mễ Nhĩ truyền đến: “Khắc Lôi Nhã, giúp ta với.”

“Ngươi không phải là vua của giới sát thủ à? Còn cần người bảo vệ sao?” Hạ Thiên nói đầy khinh bỉ.

“Chính diện giao phong không phải là điểm mạnh của ta.” Tạp Mễ Nhĩ nói rất đúng lý hợp tình, sau đó cực độ tao nhã mà đứng sau lưng Khắc Lôi Nhã. Động tác rất tao nhã nhưng hành động không tao nhã chút nào.

“Ngươi!” Hạ Thiên hừ lạnh, vừa định nói gì đó thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho nàng sợ ngây người.

Hàn quang lóe qua, một thanh chủy thủ sắc bén đâm về phía trái tim Khắc Lôi Nhã!

Nếu là người khác bắn ra thì Khắc Lôi Nhã có thể tránh thoát nhưng người đó lại là Lý Nguyệt Văn! Lý Nguyệt Văn có thể im hơi lặng tiếng cướp đi tính mạng của Khắc Lôi Nhã! Nàng ta có thực lực này!

Ngay lập tức, Tạp Mễ Nhĩ không hề do dự lấy tay cản trước mặt Khắc Lôi Nhã. Chủy thủ xuyên qua tay Tạp Mễ Nhĩ, đâm vào thân thể Khắc Lôi Nhã một cách hung ác tàn nhẫn!

“Nguyệt Văn! Muội làm gì vậy?!” Lý Minh Ngữ kinh hô, nhìn Lý Nguyệt Văn ra tay ác độc bằng ánh mắt không thể tin.

Lý Nguyệt Văn kinh ngạc nhìn tay của mình. Trong đáy mắt là sự không thể tin! Nàng động thủ tập kich Khắc Lôi Nhã!

Chủy thủ được rút ra, tay Tạp Mễ Nhĩ đầy máu tươi. Thân hình Khắc Lôi Nhã lung lay, chậm rãi ngã xuống. Lãnh Lăng Vân bịt tay vào vết thương của nàng nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, nhanh chóng nhiễm đỏ y phục trên lưng nàng.

“Chuyện gì vậy?!!!” Ngõa Nhĩ Đa hô to đầy hung ác.

“Ta, ta không có. Ta…” đáy mắt Lý Nguyệt Văn tràn đầy kinh hãi, dùng thủ ngữ (ngôn ngữ của người câm điếc) nói.

“A ha ha~ thật vui.” Phía đối diện truyền đến tiếng cười sắc nhọn. “Tiếp theo là ai đây?”

Lý Nguyệt Văn trợn to hai mắt, đáy mắt toàn là kinh hãi và sợ hãi! Thân thể nàng đang động mà không theo ý chí của nàng!

“Là hai ả kia. Họ đang khống chế thân thể của Nguyệt Văn!” Lý Minh Ngữ ngay lập tức tỉnh ngộ, ngẩng phắt đầu nhìn đối phương. Mặt Lãnh Lăng Vân sắc lạnh, nhíu mày, một tay ôm Khắc Lôi Nhã, một tay không ngừng thả ra ma pháp trị liệu cho nàng.

“Sở Tâm, mau bắn hai ả kia đi. Chúng có thể khống chế thân thể con người! Nhanh lên!” Hạ Thiên kêu lên sợ hãi. Trong lòng nàng hoảng loạn, sợ chính mình sẽ là mục tiêu kế tiếp. Nếu nàng tổn thương Khắc Lôi Nhã thì nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ ình!

Kiều Sở Tâm không cần Hạ Thiên nói đã nhắm ngay vào hai ả kia, kéo căng dây cung. Nhưng nàng dừng động tác lại.

“Sở Tâm? Sở Tâm?” đáy lòng Hạ Thiên dâng lên dự cảm chẳng lành. Nàng gọi Kiều Sở Tâm đầy lo lắng.

“Mau, mau tránh ra!” giọng nói của Kiều Sở Tâm tràn đầy hốt hoảng.

Thân thể Lý Nguyệt Văn nhẹ bẫng. Có thể tự do hoạt động rồi. Trói buộc trên người Lý Nguyệt Văn được giải trừ. Ngược lại Kiều Sở Tâm bị khống chế.

Trong mắt Kiều Sở Tâm tràn đầy kinh hãi và gấp gáp nhưng thân thể không chịu khống chế mà nhanh chóng xoay người, sau đó đột nhiên bắn tên.

Ngõa Nhĩ Đa kêu lên quái dị, vội vàng gỡ bỏ kết giới.

Một tiếng nổ lớn vang lên giữa mọi người. Mũi tên ma pháp thuộc tính Lôi vỡ tung.

“A ha ha, thật là vui.” Hai nữ tử đối diện cười ha ha, đáy mắt tràn ngập sự khát máu. Cung tiễn thủ dừng tay, trở lại bộ dạng lạnh nhạt. Hắn rất có lòng tin với hai nữ tử này. Những quả cầu lửa nhỏ với lực sát thương không lớn đánh tới bị Ngõa Nhĩ Đa hóa giải nhanh chóng. Nhưng đoàn người Ngõa Nhĩ Đa đã dính đầy bụi đất rất nhếch nhác.

Lý Minh Ngữ đã ra tay đánh rơi cung tên trên tay Kiều Sở Tâm. Nàng không có cung tên nên lực chiến đấu giảm xuống.

Sắc mặt Lãnh Lăng Vân không tốt chút nào. Thật không ngờ đối phương có người có thể khống chế hành động của người khác! Khống chế thông qua cái gì? Khống chế tinh thần? Không đúng! Nếu là khống chế tinh thần thì thần chí của người bị khống chế sẽ không rõ ràng. Nhưng vừa rồi thần chí của Lý Nguyệt Văn và Kiều Sở Tâm vẫn rất tỉnh táo! Vậy có thể khống chế người ta qua cái gì?!

“Thật không vui. Đổi người khác đi!” tỷ muội song sinh thấy cung tên của Kiều Sở Tâm bị đánh rơi trên đất thì chuẩn bị đổi sang khống chế người khác.

Lời của hai ả sinh đôi vừa dứt thì đoàn người Ngõa Nhĩ Đa liền xôn xao. Sự lo lắng càng ngày càng tăng.

“Ôi…” Khắc Lôi Nhã chậm rãi lấy lại tinh thần.

“Khắc Lôi Nhã, ngươi không sao chứ?!” Lãnh Lăng Vân nhìn sắc mặt tái nhợt của Khắc Lôi Nhã, hỏi đầy lo lắng.

“Ta không sao…” Khắc Lôi Nhã trả lời yếu ớt. Nàng biết nếu Tạp Mễ Nhĩ không đỡ cho nàng thì trái tim nàng đã bị xuyên thủng rồi. Nếu không có Lãnh Lăng Vân trị liệu kịp thời thì nàng sẽ mất máu mà chết! Lần này lại đi lướt qua Tử thần!

“Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận vết thương của ngươi.” Lãnh Lăng Vân còn chưa nói xong thì sắc mặt đã thay đổi. Hắn cảm nhận được thân thể mình có điểm bất thường! Mục tiêu của hai ả sinh đôi là hắn!

“Ha ha ha, mỹ nam tử, nhanh giết nữ nhân bên cạnh ngươi đi. Hãy đến trong vòng tay của chúng ta.” Hai ả sinh đôi cười rất ngông cuồng, vặn vẹo cái eo. Y phục hở hang bị đung đưa như vậy lại càng hở hơn.

Sắc mặt mọi người đại biến. Bọn họ rất rõ thực lực của Lãnh Lăng Vân! Lý Minh Ngữ nhanh tay đoạt lấy Khắc Lôi Nhã từ tay hắn, ôm thật chặt trong lòng, cảnh giác nhìn Lãnh Lăng Vân. Lãnh Lăng Vân nhíu mày, thân thể vẫn không nhúc nhích nhưng cả người hắn run lên như đang chống lại một lực lượng nào đó.

“A? Dám phản kháng chúng ta!” hai ả sinh đôi đối diện kêu lên. Sau đó chúng xoay người đối mặt với nhau, áp tay vào nhau, làm một động tác kỳ quái. Chân mày Lãnh Lăng Vân nhíu chặt hơn. Có thể thấy rất rõ ràng là hắn đang liều mạng đấu tranh với lực lượng muốn khống chế hắn.

Khắc Lôi Nhã yếu đuối dựa vào ngực Lý Minh Ngữ, ánh mắt ngưng lại nhìn đối phương. Không thể bị động như vậy! Nếu tiếp tục thì bọn họ sẽ thua mất! Rốt cuộc là đối phương dựa vào cái gì để khống chế thân thể con người? Không phải là tinh thần! Bởi vì tinh thần của người bị khống chế vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

Ngõa Nhĩ Đa vẫn đang đối phó với những quả cầu lửa có lực sát thương không lớn của Ma Pháp Sư đối phương. Quả cầu lửa dày đặc chiếu rọi cả vùng trời. Tẫn Diêm vẫn đang chiến đấu vô cùng gian khổ với chiến sĩ to lớn mạnh mẽ kia, không thể phân thân được. Khi hai cao thủ đối chiến, có một người phân tâm thì sẽ bỏ mạng ngay lập tức! Tẫn Diêm rất rõ ràng rằng nếu hắn thua thì sẽ tăng thêm một kẻ địch mạnh cho bọn Khắc Lôi Nhã. Hắn không thể thua!

“Đi! Các ngươi đi nhanh đi!” Lãnh Lăng Vân cắn răng nặn ra mấy chữ.

“Rốt cuộc đây là ma pháp gì?” Tạp Mễ Nhĩ không còn cười được mà khẽ cau mày, hỏi đầy nghi ngờ nhưng không có ý muốn chạy. Hắn biết có chạy cũng vô dụng.

“Con rồng đen không có giáo du͙c kia sao không xuất hiện trong thời khắc mấu chốt này?” Hạ Thiên muốn khóc. Tiếng động bên này lớn như vậy sao con rồng không có giáo du͙c kia chết ở nơi nào mà không xuất hiện?

“Ha ha ha, mỹ nam, đừng từ chối, hãy đến trong vòng tay của chúng ta đi.” Tiếng cười gằn của hai ả sinh đôi truyền tới tai mọi người.

“Khắc Lôi Nhã, làm sao bây giờ?” Hạ Thiên khóc nức nở, nhìn Khắc Lôi Nhã.

Mặt Lý Minh Ngữ và Lý Nguyệt Văn nặng nề, cảnh giác nhìn Lãnh Lăng Vân. Lý Nguyệt Văn nắm chặt chủy thủ trong tay, thầm ra quyết định. Xem ra chỉ có cách đánh ngã Lãnh Lăng Vân thôi!

“Bóng dáng! Đối phương khống chế chúng ta thông qua bóng dáng!” Khắc Lôi Nhã nhịn cơn đau trên lưng, vội nói.

Mọi người kinh ngạc. Người đối diện cũng bị chấn động. Hai ả sinh đôi ngây ngẩn, phân thần. Lãnh Lăng Vân lập tức thoát ra.

Mọi người chợt hiểu ra. Không phải là khống chế tinh thần mà là khống chế qua bóng dáng! Khó trách tên Ma Pháp Sư kia chỉ dùng những quả cầu lửa không lớn để công kich bọn họ! Thì ra chúng không trông mong ma pháp thấp kém này sẽ tổn thương được bọn họ mà là chiếu sáng để bóng dáng bọn họ hiện ra rõ ràng! Là để phối hợp với phép thuật của hai ả kia!

Ngõa Nhĩ Đa không thèm đoái hoài gì nữa mà buông ra Ma Pháp Hắc Ám. Hơi thở màu đen bao trùm bọn họ, chậm rãi lan ra. Nó bao phủ cả quả trứng tròn vo đang phát sáng. Bóng dáng của bọn họ cũng bị bóng tối bao phủ. Lãnh Lăng Vân quay đầu nhìn Ngõa Nhĩ Đa, ánh mắt lạnh lẽo.

Người bên cạnh Khắc Lôi Nhã này là Ma Pháp Sư Hắc Ám?!

Xung quanh tối đen. Ánh sáng của binh khí chạm vào nhau chỗ Tẫn Diêm đang đối chiến với chiến sĩ kia không đủ để chiếu sáng. Cặp tỷ muội song sinh la hoảng lên, tức giận mà mắng Ma Pháp Sư của bọn chúng: “Tên ngu ngốc kia, chiếu sáng nhanh lên. Không có bóng dáng chúng ta khống chế bằng cách nào?”

“Đối phương có Pháp Sư Hắc Ám!” giọng nói nóng nảy của tên Ma Pháp Sư kia truyền đến.

“Pháp Sư Hắc Ám thì sao? Nhanh lên!” tỷ muội song sinh mắng mỏ.

Tiếng xé gió và tiếng kêu sợ hãi vang lên trong màn đêm yên tĩnh. Kiều Sở Tâm xác định nơi phát ra tiếng vang liền bắn liên tiếp vài mũi tên. Ma Pháp Sư đối phương cảm nhận được điểm khác lạ nên lập tức bày ra kết giới.

“Trốn sau cây!” Lý Minh Ngữ hô lên. Nếu Kiều Sở Tâm bắn tên công kich đối phương thì đối phương cũng đã xác định được vị trí của bọn họ.

Mọi người nhanh chóng trốn sau gốc cây. Quả nhiên chỗ họ vừa đứng xuất hiện mấy quả cầu lửa.

Khuôn mặt thanh tú của Ngõa Nhĩ Đa lúc này tràn đầy bạo ngược. Vừa nghĩ tới tình trạng chỉ còn một hơi thở của Khắc Lôi Nhã là hắn phát điên lên. Đối phương dám sử dụng cách đánh lén hèn hạ như vậy! Ngõa Nhĩ Đa nấp sau cây, nhìn bóng đêm rồi chậm rãi đọc thần chú. Một đám sương mù màu đen hướng về phía đối diện.

“A!” tiếng thét chói tai truyền đến, kèm theo đó là tiếng vật thể ngã xuống đất. Tiếng này là của đôi tỷ muội song sinh. Hiển nhiên hai người đã bị đánh ngã.

Ngõa Nhĩ Đa sửng sốt. Khí đen của hắn chưa làm gì đối phương, cũng không thấy người khác ra tay. Vậy bên kia hoảng sợ cái gì?

“Cái gì thế này?!” tỷ muội song sinh sợ hãi kêu.

“Câm miệng, đừng nói. Đối phương sẽ phát hiện được vị trí của chúng ta.” Một giọng nói thật thấp mắng hai ả.

“Con mẹ nó. Ngươi còn ở đó mà nói nữa? Bây giờ chúng ta có thể làm được gì?” giọng nói ỏn ẻn nhũn cả chân tràn đầy tức giận. Vừa dứt lời thì lại hối hận. Chẳng khác gì hai ả đang báo cho đối phương là mình không thể nhúc nhích được, cứ việc công kich đi.

Không ai thấy được khuôn mặt bừng tỉnh ngộ của Đông Phong Hầu. Hắn đang lẩm bẩm gì đó. Người này vĩnh viễn chậm chạp như vậy. Khắc Lôi Nhã bị thương và Lãnh Lăng Vân bị khống chế mà hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hiện tại hắn đã hồi hồn lại, cảm giác mình cần phải làm gì đó.

“Là tinh linh nguyên tố Thổ cấp thấp!!” trong giọng nói của Ma Pháp Sư đối phương rốt cuộc cũng có sự hốt hoảng, “Đối phương có Triệu Hoán Sư!” Ngõa Nhĩ Đa nghe vậy mới hiểu ra Đông Phong Hầu chậm lụt kia đang thi triển Thuật Triệu Hoán của hắn.

Lên tiếng để lộ ra vị trí, cơ hội tốt như vậy sao mọi người có thể bỏ qua được. Tên của Kiều Sở Tâm bắn như mưa. Tiếng mũi tên ma pháp đụng vào kết giới vang lên ầm ầm. Có thể tưởng tượng được Ma Pháp Sư đối phương phải cố gắng chống đỡ như thế nào.

Lãnh Lăng Vân rất muốn ra tay nhưng ma pháp của hắn có thuộc tính ánh sáng, một khi thi triển sẽ khiến xung quanh sáng lên. Điều này sẽ tạo cơ hội cho đối phương thi triển ma pháp khống chế bóng dáng. Lãnh Lăng Vân đứng sau gốc cây, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Lần đầu tiên trong lòng hắn có cảm giác không cam lòng.

“A, chuyện gì vậy?! Tại sao….” Giọng đối phương mang theo kinh hoảng và lo lắng, cả sự nghi ngờ nữa. Sau đó giọng nói nhỏ dần.

Khóe miệng Ngõa Nhĩ Đa hiện lên nụ cười lạnh. Bóng tối là thiên đường của hắn. Chỉ có trong bóng tối hắn mới có thể muốn gì được nấy. Bên kia không cần phải để ý nữa. Bọn chúng mải ứng phó với Thuật Triệu Hoán của Đông Phong Hầu nên quên mất làn khói đen của hắn đang lặng yên không tiếng động đến gần. Làn khói đen này là ma pháp hại người Ngõa Nhĩ Đa am hiểu nhất, mang đến hiệu quả khiến đối phương tê liệt.

Bên này, Tẫn Diêm phân tán lực chú ý của chiến sĩ to lớn mạnh mẽ. Hắn hơi phân thần một chút là Tẫn Diêm chiếm được lợi thế! Thắng bại đã phân!

“Hừ!” Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, đứng lên, phất tay tiêu trừ toàn bộ khí hắc ám. Xung quanh dần sáng lên. Thần thú lơ lửng giữa không trung đang chậm rãi xoay tròn. Ánh sáng bảy màu trải khắp không trung.

Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bốn người đối diện ngã xuống đất, không thể nhúc nhích được. Đôi song sinh kia còn bị bốn cánh tay nhỏ bé màu nâu cầm chặt. Chỗ bị bàn tay cầm hiện ra vết máu. Quả nhiên là tinh linh hệ Thổ cấp thấp do Đông Phong Hầu chậm lụt đó gọi ra.

“A!” một tiếng kêu khổ sở thảm thiết truyền đến. Mọi người quay đầu nhìn thì thấy cánh tay của chiến sĩ to lớn mạnh mẽ kia đã bị Tẫn Diêm chặt xuống. Máu tươi tung tóe. Cái búa khổng lồ rơi xuống. Tẫn Diêm không cho chiến sĩ đối phương có cơ hội mà lưu loát đâm một kiếm vào ngực hắn, ghim chặt hắn trên mặt đất. Chiến sĩ trừng lớn đôi mắt, khóe miệng tràn máu tươi, nhìn chằm chằm vào Tẫn Diêm mà chưa tắt thở.

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Mấy người bị tê liệt không thể nhúc nhích trên đất kêu lên rất thảm thiết, thê lương, giọng nói nhỏ đến đáng thương. Toàn thân bị tê liệt nên đầu lưỡi chúng cũng cùng chung cảnh ngộ.

“Hừm, hừ…!” Ngõa Nhĩ Đa cười âm trầm, chạy đến đối diện. Phép thuật tê liệt có hạn nên phải tranh thủ thời gian xử lý những người này.

Lý Minh Ngữ bế Khắc Lôi Nhã theo sau mọi người. Đông Phong Hầu chậm lụt kia vẫn còn ngồi chồm hổm ở trên đất lẩm bẩm chỉ huy những nguyên tố tinh linh cấp thấp kéo chân hai ả kia. Tên chậm lụt này bị Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mắng ột trận. Tạp Mễ Nhĩ thì bảo người bị trói chặt muốn thoát thân liền gọi động vật biển đến giải cứu thì trí thông minh cũng không tới nỗi. Lúc này Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm mới bỏ qua cho Đông Phong Hầu với vẻ mặt đầy vô tội.

Mọi người vọt tới, nhìn mấy người đang ngã trên đất. Trên mặt bọn chúng đều là đau xót bi thương và thù hận nhìn về hướng Tẫn Diêm. Tẫn Diêm vẫn chưa rút kiếm khỏi người chiến sĩ kia.

Mặt Lý Nguyệt Văn tràn đầy tức giận xông lên đầu tiên, vọt đến trước mặt hai ả sinh đôi, móc ra chủy thủ muốn đâm vào tim hai ả. Đáy mắt hai ả lộ ra vẻ kinh hoàng. Đây là lần đầu tiên chúng cảm nhận được Tử thần ở gần như vậy.

“Đợi đã…!” Ngõa Nhĩ Đa quát bảo Lý Nguyệt Văn dừng lại.

“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi xem trọng hai tỷ muội này?” Lý Nguyệt Văn giận dữ, quay đầy quát to.

“Sao có thể.” Ngõa Nhĩ Đa cau mày, nói đầy khinh thường, “Cứ giết bọn chúng như vậy thì lợi cho chúng quá.”

Lý Nguyệt Văn vừa nghe thì sắc mặt hòa hoãn lại. Nàng nâng chủy thủ lên xẹt qua cổ tay của một người. Máu tươi chảy ra, ả ta kêu thảm một tiếng. Lý Nguyệt Văn cầm chủy thủ xẹt qua tay người còn lại.

“Ngươi nói đúng. Trực tiếp đâm chết thì quá lợi cho chúng.” Lý Nguyệt Văn cắn răng nghiến lợi, trong giọng nói tràn đầy thù hận. Nàng đứng dậy, giẫm chân lên vết thương, hung hăng nghiến. Vẻ mặt ả kia đầy khổ sở, mắng nhỏ. Không ai hiểu được tâm tình của Lý Nguyệt Văn lúc này. Nàng đả thương Khắc Lôi Nhã nên trong lòng bị bao phủ bởi sự ân hận. Cùng sống chung với Khắc Lôi Nhã nên nàng đã rất thích nha đầu nhìn có vẻ ghê tởm này.

“Tẫn Diêm, giết chiến sĩ đó đi.” Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng nói. Trong giọng nàng không mang theo chút tình cảm nào.

“Đừng! Van cầu các ngươi. Đừng làm vậy.” mặt bốn người tê liệt ngã trên đất đầy thống khổ. Chúng cầu xin tha thứ.

“Ta hận nhất là thứ người như các ngươi! Không biết xấu hổ! Ta nhổ vào!” Hạ Thiên đá một cước vào người Ma Pháp Sư ở gần nàng nhất, hung hăng mà nhổ nước bọt. Nàng nổi giận, mắng: “Lúc các ngươi giết người chắc là vô cùng thoải mái nhỉ. Người khác cầu xin tha thứ có bao giờ các ngươi tha cho họ không? Đến lượt mình thì lại kêu cha gọi mẹ, cầu xin tha thứ. Sao phải tha cho các ngươi? Các ngươi có thể tùy tiện giết người mà người khác thì không sao?”

Mặt bốn người nằm dưới đất xám như tro tàn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng. Bọn họ biết tất cả đã kết thúc tối nay.

Mặt Tẫn Diêm không có biểu tình gì, dùng sức rút kiếm trên ngực chiến sĩ kia ra, giơ lên cao rồi đâm xuống, lưu loát chặt đầu chiến sĩ kia đi. Máu tươi văng tung tóe khắp nơi. Mặt nước màu đen bị nhiễm sắc hồng nhìn hết sức quỷ dị.

“Các ngươi là đồ súc sinh!” Ma Pháp Sư khô gầy cắn răng nghiến lợi, trong đáy mắt ngập tràn thù hận. Bọn chúng không thể ngờ được có một ngày mình sẽ thua trong tay người khác, càng không ngờ được đại ca vô cùng cường đại của chúng sẽ bị người ta chặt đầu! Bây giờ bọn chúng không thể nhúc nhích được. Bọn chúng chưa bao giờ trải qua hiểm cảnh như thế này!

“Ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng.” Hạ Thiên đạp một cước lên mặt Ma Pháp Sư, học theo bộ dạng của Lý Nguyệt Văn, hung hăng mà nghiến. Nàng vừa nghĩ tới chuyện mình bị khống chế mà tổn thương Khắc Lôi Nhã, không thể đối mặt với Khắc Lôi Nhã được thì trong lòng rất khủng hoảng.

“Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Giết nhanh lên. Thần thú sắp ra đời rồi.” Khắc Lôi Nhã cau mày, nói rất khó khăn.

“Đúng vậy. Giết nhanh đi. Tình trạng tê liệt này không quá lâu đâu.” Ngõa Nhĩ Đa móc chủy thủ của mình ra, ngồi xuống, không tìm đến nơi yếu hại của đối phương mà nhắm ngay tay, chân và bụng mà đâm loạn lên. Máu tươi vung ra, bay trước mặt hắn như những bông tuyết. Tiếng kêu nho nhỏ của đối phương vang lên. Đầu tiên là tiếng chửi mắng, sau đó yếu dần, chuyển thành cầu xin tha thứ. Ngõa Nhĩ Đa không cử động, sâu trong đáy mắt là sự tức giận và thù hận. Nhất là khi đâm tới hai ả song sinh kia thì hắn càng đâm mạnh vào tay của chúng hơn. Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên không ngừng. Không có ai ngăn cản một màn đẫm máu này, kể cả Thánh tử Lãnh Lăng Vân của thần điện Quang Minh. Mặt Lãnh Lăng Vân vẫn lạnh lùng mà nhìn cảnh tượng trước mắt, không hề có ý đứng ra ngăn cản. Những người này đáng chết. Còn chết thế nào thì hắn không quan tâm.

Hạ Thiên không chịu nổi cảnh tượng đẫm máu này, quay đầu lại, ngồi xổm xuống ói. Những người khác thì dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn, không hề cử động.

“Được rồi, Ngõa Nhĩ Đa. Đừng lãng phí thời gian nữa.” Khắc Lôi Nhã nhẹ nhàng nói. Ngõa Nhĩ Đa hừ lạnh, quơ chủy thủ cắt động mạch cổ của từng người trong bọn chúng.

Làm xong tất cả, Ngõa Nhĩ Đa chậm rãi đứng dậy, thở ra một hơi dài. Hắn quay đầu, định hỏi thăm thương thế của Khắc Lôi Nhã thì lại đối diện với đôi mắt lành lạnh của Lãnh Lăng Vân.

“Ngươi là Pháp Sư Hắc Ám?” giọng nói lạnh lùng hờ hững của Lãnh Lăng Vân vang lên. Trong giọng nói mang theo ý tứ hàm súc.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất