Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tài năng tuyệt sắc » Phần 46

Tài năng tuyệt sắc

Phần 46

Những người bị lây bệnh được an trí trong một căn nhà trống trải. Trên những tấm đệm là bệnh nhân đang nhỏ giọng kêu rên. Trong phòng tràn ngập một mùi rữa nát. Mặc dù đã mở cửa sổ ra để thông gió nhưng mùi vẫn khó ngửi vô cùng.

“Ngươi xác định?” Khắc Lôi Nhã cau mày nhìn chằm chằm những người bệnh nằm dưới đất, hỏi Ngõa Nhĩ Đa. Mặc dù có nghi vấn, nhưng Khắc Lôi Nhã rõ ràng, ở phương diện về Pháp Sư Hắc Ám, Ngõa Nhĩ Đa có quyền phát ngôn hơn bất cứ người nào. Hắn dù sao cũng là Pháp Sư Hắc Ám thiên tài.

“Ta xác định.” Thanh âm Ngõa Nhĩ Đa nặng nề, “Nhưng ma pháp ác độc này đã lâu không ai dùng. Người này, không chỉ là Pháp Sư Hắc Ám, mà còn là một Ma Pháp Sư Vong Linh.”

“Cái gì?” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Ma Pháp Sư Vong Linh tương đối tà ác. Ma Pháp Sư Hắc Ám mặc dù khiến rất nhiều người ghét, Công Hội Ma Pháp cũng bài xích. Nhưng Ma Pháp Sư Vong Linh là mục tiêu khiến tất cả các Ma Pháp Sư dùng hết quyền lợi và nghĩa vụ, bất chấp tất cả mà đuổi giết. Bởi vì Ma Pháp Sư Vong Linh thật sự rất tà ác. Chúng dùng sinh mạng con người để nâng a lực của mình.

“Đây không phải ôn dịch.” Lúc này, thanh âm lành lạnh của Lãnh Lăng Vân truyền đến tai Khắc Lôi Nhã.

“Ha ha, tiểu tử, không tệ. Ngươi có thể nhìn ra đây không phải ôn dịch.” Khắc Lý Phu nhíu mày, cười ha ha nói.

“Dừng! Túm cái rắm! Vậy ngươi hỏi hắn một chút, xem đây không phải ôn dịch, nhưng cụ thể là cái gì?” Ngõa Nhĩ Đa khinh thường nói.

“Đại sư, đây là Ma Pháp Hắc Ám gây ra, nhưng cụ thể là gì thì ta không biết.” Lãnh Lăng Vân khiêm tốn mà thành thực nói.

“Không tệ, ngươi biết được đây không phải là dịch bệnh đã là không tệ. Không có Ma Pháp Sư nào của thành Ni Á phát hiện ra.” Khắc Lý Phu khen Lãnh Lăng Vân nhưng nửa câu sau có ý trách cứ Ma Pháp Sư của thành Ni Á.

“Ma pháp này đã biến mất rất lâu rồi.” Ngõa Nhĩ Đa tiếp tục nói trong đầu Khắc Lôi Nhã, “Mọi người sẽ bị lây nhiễm hơi thở tử khí đen tối, sau đó lan ra toàn thân, từ từ rữa nát mà chết. Mọi người sẽ phải chịu đựng đau đớn rất khổ sở. Pháp Sư Vong Linh sẽ hấp thu khổ sở của những oan hồn này để phát triển thực lực của mình. Chỉ là, đây thật là một tác giả lớn, ra tay với cả một thành trì.” Ngõa Nhĩ Đa cảm thán.

Ở thời điểm Khắc Lôi Nhã còn kinh ngạc, Khắc Lý Phu mở miệng nói chuyện: “Đây là Ma Pháp Tử Linh. Ta đã từng thấy qua một trăm năm trước.”

Một trăm năm? Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Sư phụ năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi?

“Không nghĩ tới hôm nay lại gặp được, hơn nữa lại là một thành.” Khắc Lý Phu nhẹ nhàng than thở, “Biện pháp duy nhất để diệt trừ dịch bệnh này là tìm ra Pháp Sư Vong Linh đáng chết đó, hủy diệt hắn hoàn toàn.”

“Trong bụng lão đầu này còn có chút dự tính.” Ngõa Nhĩ Đa hừ hừ. Mặc dù cực kỳ khó chịu nhưng trong lòng vẫn khâm phục. Thân là Thánh Ma Đạo Sư Khắc Lý Phu quả thật có tiền vốn để kiêu ngạo.

“Pháp Sư Vong Linh!” Sắc mặt Lãnh Lăng Vân khẽ biến. Pháp Sư Vong Linh có ý nghĩa thế nào ai cũng biết. Ý nghĩa của tử vong, tử vong khổ sở nhất.

Nguyên nhân đã tìm được, nhưng hành tung của Pháp Sư Vong Linh tuyệt đối không phải dễ tìm. Bọn họ ẩn núp ở nơi âm u nhất, bí mật nhất mà dòm ngó cái thế giới này.

“A!!” Chợt có một thanh âm thê lương truyền vào lỗ tai mọi người, tiếp theo đó mọi người xôn xao lên.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Khắc Lý Phu ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.

Khắc Lôi Nhã trầm mặc, ánh mắt rơi vào người bệnh nhân gần đó. Da thịt phơi bày đã lõm xuống, đen lại và đang chậm rãi rữa nát. Những thống khổ họ phải thừa nhận không phải bình thường. Thanh âm hét thói tai thê lương kia là của người đã không chịu đựng nổi mà tự vận.

Lãnh Lăng Vân chậm rãi nhắm mắt lại, trong miệng niệm lên câu thần chú. Một đạo ánh sáng trắng rực rỡ từ trên người hắn phát ra, tạo thành một màn hào quang khổng lồ, bao vây lấy những người đang bị thương. Ánh sáng nhu hòa chiếu lên họ, thanh âm thống khổ dần dần nhỏ xuống. Nhưng màu da đen nhánh và sự rữa nát của thân thể không hóa giải được. Đây chỉ là giúp họ giảm bớt khổ sở mà thôi, không thể chữa khỏi được.

“Không ích lợi gì đâu tiểu tử. Chỉ có thể giảm bớt nỗi khổ sở của bọn họ thôi. Nếu muốn giải quyết dứt điểm, phải tìm người khởi xướng.” Khắc Lý Phu nặng trịch nói.

“Ta biết rõ.” Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng nói, nhưng không ngừng động tác trên tay.

Khắc Lôi Nhã quay đầu, nhìn Lãnh Lăng Vân tuấn mỹ, hờ hững, sâu trong con ngươi màu tím có chút gì đó không ai hiểu được.

Kỳ quái…Khắc Lôi Nhã nghi ngờ. Lãnh Lăng Vân cho nàng cảm giác bọn họ rất giống nhau, đều lạnh bạc từ trong xương. Hơn nữa tính tình hắn tuyệt đối không phải là loại trách trời thương dân. Nhưng hiện tại những gì Lãnh Lăng Vân biểu hiện ra hoàn toàn khác với những gì Khắc Lôi Nhã nhận thức.

“A phi, thật đúng là ình là Thánh tử rồi. Hắn không phải là có ý đồ riêng mới vào thần điện Quang Minh, học ma pháp Quang Minh để trở thành Mục Sư sao?” Ngõa Nhi Đa rất khó chịu với Lãnh Lăng Vân, tiếp tục dội nước lạnh.

“Nguyên nhân gì?” Khắc Lôi Nhã nghi ngờ hỏi.

“Hắn có một muội muội yếu ớt nhiều bệnh, cho nên mới vào thần điện Quang Minh, trở thành Mục Sư, sau lại làm tới Thánh tử. Muội muội của hắn hiện tại dùng dược vật của thần điện Quang Minh cung cấp để kéo dài tính mạng. Cho nên hắn mới bán mạng vì thần điện Quang Minh như vậy.” Ngõa Nhĩ Đa khinh thường nói “Ngươi cho rằng hắn thật còn tâm trí trách trời thương dân à?”

Khắc Lôi Nhã chợt hiểu. Rốt cuộc thì nàng cũng hiểu được vì sao tính tình Lãnh Lăng Vân lạnh bạc như vậy lại trở thành một Mục Sư. Thì ra tất cả đều vì muội muội của hắn.

“Sư phụ, phải làm phiền người rồi.” Khắc Lôi Nhã nhìn căn phòng đầy bệnh nhân, nhẹ giọng nói với Khắc Lý Phu.

Khắc Lý Phu hiểu ý tứ của nàng, vỗ ngực nói: “Yên tâm, ta lập tức điều động Ma Pháp Sư trong Công Hội Ma Pháp trong thành trợ giúp điều tra, tìm kiếm tung tích của Pháp Sư Vong Linh.”

“Đối phương không phải là người bình thường. Ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ khi gặp bọn chúng.” Khắc Lôi Nhã dặn dò.

“Ừ. Ta đến Công Hội Ma Pháp đây.” Khắc Lý Phu hấp tấp ra ngoài.

“Tẫn Diêm, đi, chúng ta đi xem xung quanh một chút.” Khắc Lôi Nhã nhìn bệnh nhân đầy phòng, nhẹ nhàng nói.

“Vâng.” Tẫn Diêm cúi đầu theo sau Khắc Lôi Nhã.

“Thánh tử điện hạ, nơi này phải làm phiền ngươi rồi.” Khắc Lôi Nhã khách khí nói.

“Đâu cần phải nói thế.” Lãnh Lăng Vân cười nhạt.

Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm ra cửa, nàng nhẹ nhàng thở một hơi.Ở chung với Lãnh Lăng Vân khiến cho nàng thấy rất áp lực.

Thành Ni Á một mảnh tiêu điều. Người dân đóng chặt cửa chính, không bước ra khỏi nhà.

“Ngõa Nhĩ Đa, có biện pháp nào ngăn cảnhơi thở tử khí đen tối khuếch trương không?” Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm đi trên đường phố trống trải, cảm thấy rất nhiều ánh mắt không tốt bắn tới từ khe cửa hoặc cửa sổ.

“Có thì có, nhưng rất phiền toái. Hơi thở tử khí đen tối không thể xâm lấn ở những nơi có hơi thở của ánh sáng. Những người dân nào có thể chất của ánh sáng? Người yếu ớt nhiều bệnh, người già, phụ nữ và trẻ con bị lây trước hết.” Ngõa Nhĩ Đa gọn gàng, dứt khoát nói.

Người có thể chất ánh sáng rất ít. Không biết có bao nhiêu người còn khỏe mạnh chưa bị lây bệnh. Nếu tiếp tục như thế này nữa, người của toàn thành đều bị lây bệnh. Việc cấp bách chính là tìm được Pháp Sư Vong Linh.

“Có một biện pháp có thể ngăn chặn tạm thời.” Ngõa Nhĩ Đa bỉ ổi cười “Người nào ở đây có hơi thở ánh sáng đậm nhất?”

Đáp án đương nhiên là Thánh tử Lãnh Lăng Vân rồi.

“Gọi tiểu tử kia làm lễ rửa tội cho toàn bộ những người chưa lây bệnh, mỗi người đều tiếp thụ hơi thở ánh sáng của hắn. Hắc hắc, như vậy có thể tạm thời dự phòng rồi.” Ngõa Nhĩ Đa xấu bụng nói. Thành Ni Á còn nhiều người như vậy, ha ha, mệt chết tên tiểu tử mắt tím tóc bạch kim đó. A ha ha, Ngõa Nhĩ Đa càng nghĩ càng vui mừng.

“Cái này cho hắn quyết định. Nếu hắn nguyện ý làm lễ rửa tội thì tốt, không nguyện ý thì không còn biện pháp nào cả.” Khắc Lôi Nhã thản nhiên nói.

Khắc Lôi Nhã và Tẫn Diêm tuần tra trong thành, nhưng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

“Ngươi có thể cảm nhận được hơi thở tử khí đen tối đậm nhất ở đâu không?” Khắc Lôi Nhã nhìn về phía bầu trời đang dần trở nên mờ mịt, hỏi.

“Tạm thời không cảm thấy.” Ngõa Nhĩ Đa thành thực trả lời.

Trở về phủ thành chủ, Lãnh Lăng Vân cũng đã về, đang ngồi nghỉ ngơi trong đại sảnh.

“Tiểu thư Khắc Lôi Nhã, ngươi đã trở về.” Lãnh Lăng Vân thấy Khắc Lôi Nhã về liền lập tức đứng dậy, “Ta đang đợi ngươi, có một chuyện muốn nhờ.”

“Hả?” Khắc Lôi Nhã kinh ngạc. Lãnh Lăng Vân mở miệng muốn nhờ vả?

“Xin tiểu thư Khắc Lôi Nhã lấy thân phận thành chủ triệu tập người toàn thành tập hợp ở quảng trường. Ta phát hiện những hơi thở tử khí đen tối kia hình như rất chán ghét hơi thở ánh sáng. Cho nên ta muốn tiến hành lễ rửa tội cho bọn họ, để họ không bị lây nhiễm hơi thở tử khí đen tối.” Lãnh Lăng Vân cứ nói ra thỉnh cầu như vậy làm Khắc Lôi Nhã ngây ngẩn. Nàng còn chưa mở miệng, hắn đã nói ra.

“Nhưng, trong thành nhiều người như vậy…” Khắc Lôi Nhã có chút do dự. Quá nhiều người. Nếu thật như Ngõa Nhĩ Đa nói, Lãnh Lăng Vân có thể mất mấy ngày mấy đêm không được ngủ.

“Giáo Hoàng phái ta tới hiệp trợ ngươi, ngươi không phải ngại ngần gì cả. Ta sẽ dùng biện pháp nhanh nhất để át chế hơi thở tử khí đen tối.” thái độ Lãnh Lăng Vân kiên quyết, nói.

“Được. Vậy ta lập tức cho người đi làm.” Khắc Lôi Nhã không từ chối nữa. Chưa tìm được Pháp Sư Vong Linh, không thể để cho hơi thở tử khí đen tối lấy đi tính mạng của mọi người được.

“Oa ha ha ha, mệt chết tên tiểu tử mặt trắng này. Oh vui, oh vui, oh vui vui ~~” thanh âm hả hê của Ngõa Nhĩ Đa vang lên trong đầu Khắc Lôi Nhã.

Khắc Lôi Nhã mặt không thay đổi duỗi tay vào trong túi xách, cầm ma linh thạch, hung hăng bấm mạnh.

“Vui

~ a

!!!!!” Ngõa Nhĩ Đa như máy móc hết nhiên liệu, âm điệu biến đổi kéo dài, giọng từ từ nhỏ lại sau đó liền im lặng.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất