“Mễ Tu Tư… Thả ta xuống.” Nguyệt Vương cật lực nói ra những lời này, “Ta đã không còn thời gian nữa rồi, ta có lời muốn nói…”
“Không! làm sao có thể?” trong mắt Mễ Tu Tư có cái gì đó đang lóe lên. Nữ nhân kia thật độc ác, nữ nhân kia là tỷ tỷ của Dực Vương, năm đó Dực Vương ra đời nàng ta đã đại náo một trận. Bởi vì nàng quả thật rất ưu tú, thế nhưng không được chọn làm Dực Vương. Nàng đúng là thiên tài hiếm có, bởi vì chuyện này là đả kich rất lớn. Sau này nàng ta càng tận lực tu luyện, chẳng biết làm thế nào là lại xuất hiện tại đây.
” Ta sắp mất đi ý thức rồi…” Nguyệt Vương lộ ra nụ cười buồn bã, “Có mấy lời vẫn muốn nói với huynh, sợ rằng ta ngủ say sẽ không tỉnh lại được nữa…”
“Nguyệt Nha Nhi!” Mễ Tu Tư trong lòng khẩn trương, đau lòng mà hô lên.
Tẫn Diêm cùng Lai Lỵ đứng ở một bên, nhìn vết thương của Nguyệt Vương ngày càng khép miệng, nhưng sắc mặt của Nguyệt Vương lại càng ngày càng tái nhợt.
Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương lúc này đang đứng tại đại điện nhìn tro bụi của “ Dực Vương” thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Ngạo Sương, nàng sao rồi?” Phong Dật Hiên nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Thích Ngạo Sương chậm rãi quay đầu nhìn Phong Dật Hiên, trong ánh mắt cũng là một mảnh hư vô. Trong lòng Phong Dật Hiên run lên, Ngạo Sương lại khác thường rồi.
“Thật là đáng ghét, tại sao còn chưa có tìm được hắn? Muốn làm trễ nãi tới khi nào?” Thanh âm lạnh lùng của Thích Ngạo Sương vang lên, đến gần Phong Dật Hiên, chợt nở nụ cười mê hoặc, “Phải tìm được hắn nhanh lên.”
“Người nào?” Phong Dật Hiên sững sờ hỏi. ( tất nhiên là tiểu Vân rồi)
“Ngươi và hắn đều là của ta.” Thích Ngạo Sương mỉm cười nắm cằm của Phong Dật Hiên, chợt có khẽ cau mày, “Thời gian ta có thể ra đây thật là ngắn.”
Phong Dật Hiên ngây ngốc nhìn Thích Ngạo Sương, không nói được lời nào.
Thích Ngạo Sương buông cằm Phong Dật Hiên ra, trực tiếp đi vào đại điện, đi tới chỗ Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư.
Nguyệt Vương vẫn còn cật lực muốn nói điều gì đó với Mễ Tu Tư.
“Mễ Tu Tư, ta cuối cùng chỉ muốn, nói cho huynh biết… Ta yêu huynh. Tư khi lần đầu tiên huynh cứu ta, ta đã yêu huynh.” Sắc mặt của Nguyệt Vương càng ngày càng tái nhợt, hắn chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Lời này quả là kinh hãi thế tục, Tẫn Diêm khẽ nhíu mày, không có phản ứng quá lớn. Mà Lai Lỵ kinh ngạc, trừng to mắt mà nhìn Nguyệt Vương.
Vậy mà ngoài dự liệu của mọi người Mễ Tu Tư cười khổ: “Ta biết, ta đều biết. Đệ cho rằng ta thực sự ham mê hậu cung ba ngàn mĩ nữ sao? Chúng ta ở chung một chỗ sẽ kinh hãi thế tục đến ngần nào, đệ bảo ta làm sao dám để cho đệ bị người đời sỉ nhục…”
“Mễ Tu Tư…” Ánh mắt của Nguyệt Vương thoáng qua tia mừng rỡ.
“Nguyệt Nha Nhi, ta nhất định tìm được thuốc giải!” Mễ Tu Tư nắm chặt tay Nguyệt Vương nói.
“Tốt lắm, ngươi không cần tìm thuốc giải gì cả.” Thích Ngạo Sương lạnh lùng chen vào một câu, ” Sau này tập trung tìm “ hắn” cho ta!” ( ý là tìm tiểu Vân đó……….Ngày xửa ngày xưa….. xưa ơi là xưa, xưa thiệt là xưa, nói chung là rất xưa…..ở một vương quốc xa xôi có một Nữ Vương và hai chàng nam sủng…. một ngày kia…..)
“Cái gì?” Mễ Tu Tư sửng sốt, Tẫn Diêm cùng Lai Lỵ cũng sửng sốt. Phong Dật Hiên cũng là khẽ cau mày, không nói một lời đứng ở bên cạnh.
Không đợi Mễ Tu Tư có phản ứng, Thích Ngạo Sương trực tiếp đặt tay lên ngực Nguyệt Vương. Trong phút chốc, một luồng ánh sáng chói mắt phát ra từ cơ thể Nguyệt Vương, Nguyệt Vương đau đớn hét lên.
“Thích Ngạo Sương! Ngươi định làm cái gì?” Mễ Tu Tư vừa thấy, kinh hãi, định xông lên ngăn cản Thích Ngạo Sương.
Thích Ngạo Sương không thèm qquay đầu lại, phất tay một cái, Mễ Tu Tư đã bay ra xa, rớt phịch xuống đất.
Con ngươi của Nguyệt Vương phóng đại, muốn nói gì đó nhưng trong cơ thể lại có một cỗ lửa nóng hừng hực làm hắn không tài nào mở miệng được.
Lai Lỵ có chút nóng nảy nhìn một màn trước mắt, nàng nhìn Thích Ngạo Sương, lại quay đầu nhìn Tẫn Diêm, Tẫn Diêm quả thật rất bình tĩnh. Lai Lỵ lại kiên nhẫn chờ đợi.
Phong Dật Hiên lại nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng phức tạp.
Rốt cuộc Thích Ngạo Sương thu tay về, lạnh lùng quay đầu nhìn Tẫn Diêm nói: ” Phải nhanh chóng tìm hắn cho ta!” Thích Ngạo Sương nói xong lời này, chậm rãi hai mắt nhắm nghiền, không có động tác khác nữa.
“Ngạo Sương!” Phong Dật hiên vội vàng đỡ Thích Ngạo Sương.
Nguyệt Vương chậm rãi ngồi dậy, nhùn người đang ngồi trên đất đau nhe răng trợn mắt là Mễ Tu Tư: “Mễ Tu Tư…”
“Nguyệt Nha Nhi? Đệ không sao thật ư?” Mễ Tu Tư kinh ngạc nhìn sắc mặt của Nguyệt Vương, bây giờ đã hồng hào hơn.
“Hình như không sao rồi.” Nguyệt Vương đứng lên, vuốt lồng ngực của mình cau mày nói, “Mới vừa rồi trong cơ thể giống như có lử thiêu, đau đến không muốn sống nữa, nhưng mà giờ lại cực kì thoái mái.”
” Thật khó hiểu” Mễ Tu Tư há to mồm, cật lực bò dậy.
“Đúng vậy.” Tẫn Diêm lúc này nhàn nhạt lên tiếng, “Mọi người chuẩn bị lên đường, chúng ta còn phải tìm được người đó nữa!”
“Người nào? Rốt cuộc là ai?” Mễ Tu Tư bò dậy. Nguyệt Vương cũng mang dáng vẻ nghi ngờ: “Thích Ngạo Sương lại xuất hiện bộ dạng khác thường à ? đã có chuyện gì xảy ra?”
“Nàng ta muốn tìm ai vậy?” Mễ Tu Tư nhe răng hỏi.
Tẫn Diêm trầm mặc xuống, không nói gì. Lai Lỵ cũng tò mò không kém.
“Lãnh Lăng Vân.” Phong Dật Hiên lại nói ra ba chữ này. Không biết vì sao hắn chắc chắn người đó là Lãnh Lăng Vân. Không sai, chính là lãnh Lăng Vân.
Nguyệt Vương cùng Mễ Tu Tư hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau chẳng nói gì.
Tẫn Diêm đến gần Thích Ngạo Sương, nhìn Thích Ngạo Sương đang nhắm mắt kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư…”
“Hửm?” Thích Ngạo Sương như ở trong mộng mới tỉnh lại”Thế nào?”
“Chẳng lẽ tỷ không nhớ…” Lai Lỵ định dùng giọng điệu cứng rắn hỏi, liền bị ánh mắt của Tẫn Diêm ngăn lại.
Thích Ngạo Sương nhìn ánh mắt của mọi người có chút cổ quái, nàng cũng khẽ cau mày suy tư, nói thật nhỏ: ” Mới vừa rồi có phải ta lại làm gì cổ quái không?”
Không ai nói chuyện, ánh mắt của Thích Ngạo Sương hướng tới Phong Dật Hiên, Phong Dật Hiên vẫn trầm mặc và cam chịu.
Lông mi Thích Ngạo Sương rũ thấp xuống, trong lòng có chút phiền muộn. Vừa lúc đó nàng lại chợt ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng cảm thấy một lực lượng quỷ dị đang ngày càng lan rộng ra! Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng mở tay mình, một đốm lửa màu đỏ xuất diện. Ngọn lửa màu đỏ xuất hiện như trong giấc mơ.
Đây chính là ngọn lửa thuộc về nàng, trong đầu Thích Ngạo Sương chợt toát ra ý niệm như vậy.
Tẫn Diêm lên tiếng nói: “Nguyệt Vương, Mễ Tu vương, nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta xuất phát.”
Nguyệt Vương cùng Mễ Tu Tư liếc mắt nhìn nhau, hai người lo lắng nhưng cũng gật đầu một cái, tiếp đó hai người đều đỏ mặt.
Tẫn Diêm không xen vào chuyện giữa Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư, mà là đứng ở trước mặt của Thích Ngạo Sương nói: “Tiểu thư, không nên suy nghĩ nhiều. Đợi đến khi chúng ta tìm được Lãnh Lăng Vân và Tạp Mễ Nhĩ thì tất cả sẽ có câu trả lời.”
Thích Ngạo Sương nhìn Tẫn Diêm khẽ gật đầu một cái.
Phong Dật hiên vươn tay nắm chặt tay Thích Ngạo Sương, cũng không nói lời nào.
Mọi người lên đường, dọc đường Thích Ngạo Sương trầm mặc không nói lời nào. Phong Dật Hiên yên lặng đi bên cạnh. Tẫn Diêm và Lai Lỵ đi ở phía trước, Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư có chút kỳ cục đi ở giữa.
“Tẫn Diêm đại ca, tòa thành của Dực vương đã di động đến phía Lam Hải rồi.” Lai Lỵ chợt bất thình lình nói như vậy.
“Làm sao muội biết?” Tẫn Diêm quay đầu nhìn mỉm cười nhìn Lai Lỵ
“Huynh quên sao? Ta có cái này a.” Lai Lỵ dí dỏm vươn bàn tay, lòng bàn tay của nàng đột nhiên đã có một cái vạch đen.
“Lai Lỵ!” Tẫn Diêm vừa thấy chợt kinh hãi, “ Muội sử dụng bí quyết! Muội điên rồi sao? Vạch đen đó đủ năm vạch thì sẽ mất đi sinh mạng!” ( ầy ~ ta tưởng là hai vạch huyền thoại chứ hóa ra là năm vạch à .Hắc hắc)
“Huynh gấp cái gì, huynh xem, mới có một vạch mà, tận bốn vạch nữa mới nguy hiểm.” Lai Lỵ hì hì cười một tiếng.
Sắc mặt Tẫn Diêm trầm xuống: ” Dùng lúc nào?”
“Tối hôm qua.” Lai Lỵ lên tiếng nở nụ cười.
“Mắt còn đau không?” Tẫn Diêm có chút ân cần hỏi han.
“Không đau, tối hôm qua nghỉ ngơi một đêm rồi, hiện tại tuyệt không đau chút nào.” Lai Lỵ cười rực rỡ. Thật ra thì chỉ có nàng hiểu, dùng bí kíp này thì mắt nàng sẽ đau đớn thấu tận tim gan. Nàng đem tất cả lực lượng tập trung vào đôi mắt, tầm mắt có thể đạt tới vạn dặm. Đây là bí kíp của gia tộc nàng. Lực lượng càng mạnh thì càng nhìn được xa. Nàng là người nổi bật nhất cho nên sẽ nhìn được xa nhất. Mà loại này cả đời không thể dùng quá năm lần. Dùng xong năm lần sẽ hai mắt nổ tung mà chết, cho nên người bình thường là sẽ không sử dụng đến lần thứ năm.
“Về sau không cho phép dùng nữa.” Tẫn Diêm nghiêm túc dặn dò.
“Được được, ta chỉ dùng vì Tẫn Diêm đại ca mà thôi.” Lai Lỵ lộ ra nụ cười sáng lạn, đồng ý.
Tẫn Diêm cười cười, đưa tay ra sờ sờ đầu Lai Lỵ, xoay người nói: “Chúng ta trực tiếp đi Lam Hải thôi, tòa thành của Dực vương trôi lơ lửng tới Lam Hải rồi”.
Leili sờ sờ đầu của mình, mặt trên còn có hơi ấm của Tấn Diễm. Nàng cười ngọt ngào, cúi đầu xuống.
“Này ~ làm sao nàng ta biết chuyện đó thế?” Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư trăm miệng một lời hỏi.
” Lai Lỵ là người của tộc mắt xa, nàng có thể nhìn thấy.” Tẫn Diêm ngắn gọn giải thích. Nguyệt Vương và Mễ Tu Tư đã hiểu.
“Chỉ là, Dực vương chọn địa điểm thật hay, Lam Hải không một bóng người, nhưng có một quái vật biển cực kì nguy hiểm.” Nguyệt Vương cảm thán.
“Thôi đi, đó là truyền thuyết mà thôi.” Mễ Tu Tư khinh thường nói.
Đoàn người hướng Lam Hải mà đi, Mễ Tu Tư cưỡi ngựa bay trên không trung. Không có ai phát hiện, khi bọn hắn mới vào địa phận Lam Hải thì có một sự rung động ở tận dưới đáy biển sâu..
Tags: Nữ cường, Tài năng tuyệt sắc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không