Kiều Nạp Sâm căng thẳng nhìn Thích Ngạo Sương rồi lại nhìn Địch Thản Tư. Mối quan hệ của hai người này từ sau khi ở Thiên Đạo Môn về liền đóng băng, không hề nói chuyện với nhau. Nhưng bây giờ lại chạm mặt, mọi chuyện sẽ ra sao?
Thích Ngạo Sương lạnh lùng nhìn Địch Thản Tư, trầm giọng nói: “Có chuyện gì không?”
“Bây giờ đệ thấy thế nào rồi?” thì ra là Địch Thản Tư quan tâm chuyện này. Hắn quan tâm bây giờ Thích Ngạo Sương cảm thấy thế nào, nghĩa là cách đột phá còn bao xa.
“Sẽ đột phá trước huynh.” Thích Ngạo Sương nói không chút khách khí.
“Tốt, tốt lắm. Nếu đột phá trước ta thì những người có liên quan tới đệ sẽ không chết. Nhưng nếu đệ đột phá cùng ta thì bọn họ vẫn phải chết. Những người này còn tồn tại thì sẽ ngăn trở đệ tiến thêm một bước…” Địch Thản Tư còn chưa nói hết thì cuồng phong nổi lên. Cuồng phong mạnh mẽ thổi tung tay áo của mọi người, khiến tóc họ rối tung.
Tất cả phát ra từ Thích Ngạo Sương. Vô số cuồng phong mạnh mẽ điên cuồng xông ra từ người nàng, bao phủ xung quanh. Sắc mặt Thích Ngạo Sương trầm xuống đáy cốc, ánh mắt càng thêm cực kỳ lạnh lùng. Nàng cứ lạnh lẽo nhìn Địch Thản Tư như thế. Một ngọn gió cắt qua trên mặt Địch Thản Tư tạo thành vết máu lan xuống mặt hắn.
Địch Thản Tư vẫn không động đậy, không có hành động gì khác, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm.
Không khí vô cùng cứng nhắc, chỉ có tiếng gió vù vù xung quanh.
Kiều Nạp Sâm căng thẳng tới mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Hai người không thể cứ thế mà đánh nhau được. Tuy thời gian này Thích Ngạo Sương đã tiến bộ không ít nhưng dù sao đối phương cũng là Địch Thản Tư. Hắn không muốn Thích Ngạo Sương gặp chuyện không may, bị tổn thương dù chỉ chút xíu.
“Thích Ngạo Sương, mạnh hơn chút nữa đi.” Địch Thản Tư nhàn nhạt nói, gió chợt dừng lại. Xung quanh yên lặng lại, Địch Thản Tư cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi một mình.
Thích Ngạo Sương đứng đó, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Nàng biết trận chiến với nam nhân này sẽ không xa nữa.
“Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương, đệ…đệ không sao chứ?” Kiều Nạp Sâm hỏi đầy lo lắng.
“Ta thì có thể có chuyện gì được!” Thích Ngạo Sương tức giận trả lời rồi trầm mặt đi về phía trước.
Kiều Nạp Sâm run lên, vội vàng đi theo sau.
Trao đổi chút ý kiến với Bối Lý Nhĩ xong, Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư ra khỏi tháp. Vậy mà nam tử áo trắng thần bí đó từ đầu tới cuối không xuất hiện lại, khiến Thích Ngạo Sương buồn bực không thôi. Rốt cuộc người đó đang làm gì? Tại sao lại không xuất hiện nữa?
Một tháng trôi qua rất nhanh.
Thích Ngạo Sương ngồi trên giường, nhắm mắt cảm nhận cảm giác kỳ diệu vừa trôi qua. Hình như sắp đột phá rồi. Ngày mai lại tới tháp Tinh Thần Thiên lần nữa, lên thẳng tầng thứ chín.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Thích Ngạo Sương từ từ mở mắt ra, trong mắt chứa nghi ngờ. Là ai đây?
Mở cửa thì thấy dáng vẻ vô cùng tiều tụy của Mạt Lý Na, đôi mắt toàn tơ máu, thâm quầng, sắc mặt tái nhợt mà còn hơi xanh. Nhưng ánh mắt nàng vô cùng kiên định.
“Mạt Lý Na? Sao vậy? Muội muốn hỏi chuyện của ca ca hả? Đừng lo lắng, bây giờ ca ca muội rất tốt.” Thích Ngạo Sương không có ý tránh ra mà cứ đứng ở cửa, nói.
“Vậy sao? Vậy cám ơn huynh. Hôm nay ta có chuyện muốn nói với huynh.” Mạt Lý Na nhẹ nhàng nói, tựa như nổi giận với chính mình.
“Chuyện gì?” Thích Ngạo Sương lạnh nhạt hỏi. Nàng biết không thể cho người trước mặt chút hy vọng nào, nếu không sẽ chỉ đem lại tuyệt vọng vô tận.
“Xin huynh tối nay nhất định phải tới rừng cây nhỏ bên hồ, chính là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Nhất định phải tới. Ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho huynh.” Mạt Lý Na ngẩng đầu, cắn đôi môi trắng bệch, nghiêm túc khác thường mà nói.
“Có chuyện gì không thể nói ở đây được à?” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng quay lại, không nhìn ánh mắt Mạt Lý Na, nói nhỏ.
“Không thể nói ở đây được. Là chuyện rất quan trọng!” Mạt Lý Na một mực chắc chắn, rồi xoay người chạy đi thật nhanh. Chạy được mấy bước còn quay lại nói thêm, “Tối nay ta chờ huynh ở đó. Thật sự là chuyện rất quan trọng, huynh nhất định phải tới!”
Không đợi Thích Ngạo Sương có phản ứng gì, Mạt Lý Na vội vàng chạy đi.
Thích Ngạo Sương nhìn bóng lưng Mạt Lý Na, suy nghĩ. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Mạt Lý Na có phản ứng như thế? Thật sự là chuyện rất quan trọng sao? Chẳng lẽ là về âm mưu của học viện Tinh Thần? Nghĩ tới đây, sắc mặt Thích Ngạo Sương nặng nề. Nếu là vậy thì quả thật tối nay cần đi gặp Mạt Lý Na hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì. Thích Ngạo Sương suy nghĩ rồi lui vào, đóng cửa lại.
Nhưng Thích Ngạo Sương không thấy được lúc này Địch Thản Tư đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt có tia tức giận nhàn nhạt.
Đêm đến, Thích Ngạo Sương ăn tối với Kiều Nạp Sâm xong thì rời khỏi nhà ăn. Nàng quay sang nói với Kiều Nạp Sâm: “Huynh về trước đi. Ta còn có chút việc.”
“Việc gì? Đệ phải đi đâu?” Đương nhiên là Kiều Nạp Sâm vội vàng hỏi.
“Chút chuyện nhỏ thôi. Huynh về trước đi.” Thích Ngạo Sương không nói thêm, bỏ lại Kiều Nạp Sâm, đi về hướng khác.
“Aiz, Ngạo Sương, Ngạo Sương…” Kiều Nạp Sâm phía sau gọi Thích Ngạo Sương không ngừng. Nàng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đi về phía trước. Kiều Nạp Sâm đứng đó hồi lâu, suy nghĩ một chút rồi cất bước rời đi.
Thích Ngạo Sương từ từ đi một mình về phía trước, tới rừng cây nhỏ vắng vẻ. Trong màn đêm, rừng cây này càng yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng vang lên. Ban đêm, không ai tới đây lại càng khiến nó trở thành nơi yên tĩnh.
Thích Ngạo Sương ngồi xuống, chờ Mạt Lý Na tới. Từng chiếc lá xoay tròn trong gió. Nàng giơ tay bắt lấy một chiếc, nhẹ nhàng vuốt ve.
Chợt, có tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trong rừng cây. Thích Ngạo Sương vẫn không động đậy. Nàng nghe ra đó là tiếng bước chân của Mạt Lý Na. Quả nhiên, một lát sau, bóng dáng Mạt Lý Na đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
“Thích Ngạo Sương, huynh tới rồi…Ta xin huynh thì huynh sẽ đến, có đúng không?” Mạt Lý Na từ từ tới gần Thích Ngạo Sương, đáy mắt lại lóe lên chút ánh sáng lạ.
“Muội có chuyện gì thì nói đi. Là về chuyện âm mưu của học viện Tinh Thần sao?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, không trả lời câu hỏi của Mạt Lý Na mà là lạnh lùng hỏi một câu như thế.
“Huynh nghĩ là chuyện này nên mới tới sao?” trên mặt Mạt Lý Na hiện lên vẻ thất vọng.
“Nếu không thì muội cho là vì sao? Ta nghĩ ta đã sớm nói rất rõ ràng rằng giữa ta và muội tuyệt đối không thể có gì được.” sắc mặt Thích Ngạo Sương càng ngày càng lạnh. Nếu Mạt Lý Na gọi mình tới là vì chuyện này thì đúng là mình nhầm rồi! Thích Ngạo Sương lạnh giọng nói xong thì đứng dậy định rời đi.
“Từ đã…! Thích Ngạo Sương, ta gọi huynh tới thật sự là có chuyện. Sau lưng học viện Tinh Thần đúng là có bí mật.” Mạt Lý Na thấy Thích Ngạo Sương muốn đi thì vội vàng nói.
Quả nhiên. Nét mặt Thích Ngạo Sương kinh ngạc, quay lại nhìn Mạt Lý Na đang có nét mặt vội vàng, nói: “Là chuyện gì?”
“Ta nghe lén được viện trưởng tranh chấp với trưởng lão. Bọn họ…bọn họ hình như không thuộc về thế giới này, tới đây là để làm việc gì đó cho người khác hay cho thế lực nào đó.” Mạt Lý Na nhìn Thích Ngạo Sương chằm chằm, vội vàng nói ra phát hiện của mình.
Thích Ngạo Sương cau mày, sắc mặt dần dần nặng nề, chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, vỗ xuống vị trí bên cạnh, nói với Mạt Lý Na: “Ngồi xuống nói tiếp đi.”
“Vâng.” Mặt Mạt Lý Na hiện lên nụ cười, vội vàng bước tới ngồi xuống, bắt đầu nói rõ ràng chuyện viện trưởng và trưởng lão tranh chấp trong phòng làm việc của viện trưởng.
Thích Ngạo Sương nghe xong thì sắc mặt càng nặng nề hơn. Mạt Lý Na có được tin tức rất đáng ngạc nhiên. Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì thấy không có gì là bất ngờ cả. Mà người trong lời viện trưởng, được trưởng lão thả đi chính là người kia. Chẳng lẽ chính là vị nam tử áo trắng thần bí? Nam tử áo trắng vốn là con mồi của bọn họ nhưng lại được trưởng lão thả đi. Mà lúc đó chắc cũng có một trận đánh kinh thiên động địa, làm rung chuyển cả tháp Tinh Thần Thiên. Nam tử áo trắng thật đúng là biết được mục đích thực sự của viện trưởng sao?
Bọn họ đều không thuộc về thế giới này, mà đảm nhiệm chức vụ ở học viện Tinh Thần là để trở về quê hương ư? Quê hương của bọn họ là ở đâu? Chẳng lẽ là một nơi khác trên cao? Nghĩ tới đây, lòng Thích Ngạo Sương trầm xuống. Người hoặc là thế lực nào đó chống lưng cho bọn họ thật không đơn giản. Cả thế giới Hỗn Độn bị người kia hay thế lực kia đùa giỡn trong lòng bàn tay. Có thể thấy được sức mạnh của người đó kinh khủng tới mức nào!
“Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương?” Mạt Lý Na cẩn thận gọi Thích Ngạo Sương đang thất thần.
“Hả? A.” Thích Ngạo Sương quay sang, nhìn Mạt Lý Na đang có vẻ mặt chờ mong, nói, “Mạt Lý Na, cảm ơn tin tức này của muội. Nó rất quan trọng, rất có ích với ta.”
“Có ích cho huynh là được rồi.” trên mặt Mạt Lý Na cũng lộ ra nụ cười. Khuôn mặt tiều tụy của nàng lúc này mới có chút thần thái. Có thể tưởng tượng được cuộc sống của nàng sau khi bị Thích Ngạo Sương hoàn toàn từ chối có bao nhiêu đau khổ.
“Ừ, cám ơn muội. Ta sẽ nhanh chóng tiết lộ chân tướng của một chuyện, càng sẽ không để ca ca muội gặp chuyện không may. Ta về trước đây.” Thích Ngạo Sương đứng dậy, định rời đi. Bây giờ nàng cần thời gian để tiêu hóa hết cái tin mà Mạt Lý Na đưa tới cho nàng hôm nay.
“Từ từ đã…! Thích Ngạo Sương!” đang lúc Thích Ngạo Sương đứng dậy định đi thì Mạt Lý Na cũng đột nhiên đứng lên, nhào mạnh vào lòng Thích Ngạo Sương.
“Mạt Lý Na!” sắc mặt Thích Ngạo Sương thay đổi, đưa tay định đẩy mạnh Mạt Lý Na ra khỏi lòng mình. Nhưng Mạt Lý Na đã dùng hết sức toàn thân ôm chặt lấy hông Thích Ngạo Sương, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
“Thích Ngạo Sương, ta thích huynh. Ta chưa từng thích ai, chưa từng nhớ nhung ai như vậy. Ta thật sự rất thích huynh…” tiếp đó, Mạt Lý Na vội vàng thổ lộ khiến Thích Ngạo Sương phiền lòng.
Tags: Nữ cường, Tài năng tuyệt sắc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không