Đúng vậy a, hai người kia đối với tiểu thư là toàn tâm toàn ý, tiểu thư thích một trong hai người bọn họ, là ai đây? Tiểu thư nên đáp lại tâm ý của bọn họ đi thôi. Nhưng đối với mình Tẫn Diêm không hề nghĩ tới, một chút cũng không nghĩ. Chưa từng muốn Thích Ngạo Sương phải đáp lại mình cái gì.
Thích Ngạo Sương đứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn trời, chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt dịu dàng nói: “Tẫn Diêm, thật ra thì ta đã có lựa chọn.”
“À?” Tẫn Diêm sửng sốt, đứng tại chỗ nhìn Thích Ngạo Sương mỉm cười, nhất thời trong lòng không biết là cảm giác gì.
“Đi thôi, Tẫn Diêm.” Thích Ngạo Sương cười nhàn nhạt, nhưng không nói gì nữa.
Tẫn Diêm lấy lại tinh thần, trầm mặc đi theo. Lựa chọn của tiểu thư cũng là lựa chọn của hắn… Bất luận tiểu thư lựa chọn như thế nào, hắn cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Hai người đi về phía trước đi, Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư từ từ đuổi theo.
“Cái đó…. Thích Ngạo Sương, vừa rồi ta không phải cố ý nói như vậy, ta cũng không có ý đó…” Kiều Nạp Sâm đuổi theo, ngượng ngùng nói.
“Ta không để ý, đi thôi. Hôm nay còn có chuyện gì không?” Thích Ngạo Sương quay đầu Kiều Nạp Sâm đang thấp thỏm không yên, cười nhạt một tiếng hỏi.
“Căn bản không có chuyện gì . Đại hội tứ thành cũng chỉ chẩn bị như vậy thôi. Kết thúc rồi thì chúng ta về trường học, rất nhàm chán.” Kiều Nạp Sâm chán đến chết nói.
“Lần này, chắc lại là thành Thiên Bảo đoạt giải nhất.” Thanh âm của Địch Thản Tư không mang theo một tia tình cảm nhàn nhạt bay tới.
“Thôi đi, ngươi cũng tham gia thì thành Thiên Bảo có thể đứng thứ nhất sao?” Kiều Nạp Sâm bĩu môi nói.
“Không cần thiết.” Địch Thản Tư lại như vậy khạc ra một câu .
“Thật là không hiểu nổi ngươi, tỷ phu ngươi cầu khẩn mấy lần, ngươi cũng cự tuyệt, đó là tỷ phu ngươi đấy.” Kiều Nạp Sâm nói thầm, hiển nhiên hoàn toàn không hiểu ý định của Địch Thản Tư.
Mặt Địch Thản Tư lạnh lùng, không nói thêm với Kiều Nạp Sâm.
Thích Ngạo Sương nghe những lời này, nhưng trong lòng sáng tỏ. Địch Thản Tư quả nhiên là cái đề máu lạnh, mà lại còn là kẻ nguy hiểm nữa. ….
Đoàn người đã trở lại chỗ trọ, mới vừa vào cửa có người vội vàng tiến lên đón. Còn không chỉ dừng lại một người.
“Địch Thản Tư đại nhân.”
“Thiếu gia.”
Hai người ăn mặc đoan trang chia nhau ra tiến tới chỗ Kiều Nạp Sâm và cả Địch Thản Tư.
“Ngươi tới làm gì? Lão già không phải nói gần đây sẽ không trông nom ta sao?” Kiều Nạp Sâm cau mày không khách khí nói với kẻ trước mặt.
“Thiếu gia, lần này đại nhân là có chuyện mới tìm ngài, đây là tin tức của đại nhân.” Người tới cung kính móc ra một phong thư đưa tới trước mặt của Kiều Nạp Sâm.
Kiều Nạp Sâm hồ nghi nhìn một chút người trước mắt, rồi đưa tay nhận lấy phong thư.
Mà Địch Thản Tư bên này cũng nhận lấy tin tức đang nhìn người đưa tin do tỷ tỷ phái tới.
Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, cùng Tẫn Diêm đi vào bên trong.
“Không thể nào! Lão già, chớ có tính toán trên đầu ta.” Chợt, Thích Ngạo Sương mới vừa đi ra mấy bước liền truyền đến âm thanh kich động của Kiều Nạp Sâm, giống như là mèo bị dẫm trúng đuôi vậy.
“Trở về nói cho chị ta biết, ta sẽ không làm.” Sau một khắc âm thanh lạnh lẽo của Địch Thản Tư cũng truyền đến.
Thích Ngạo Sương nghi ngờ quay đầu lại, thấy Kiều Nạp Sâm cũng mang dáng vẻ kich động.
” Chuyện Bối Sắt Phân Ni chọn rể liên quan gì tới ta? Ta không có hứng thú, đi đi, trở về nói cho lão gì ta không có hứng thú, những chuyện như vậy sau này đừng làm phiền ta.” Kiều Nạp Sâm không nhịn được phất tay vội vàng nói với người trước mắt, lại liếc liếc sang bên Thích Ngạo Sương.
Địch Thản Tư trầm mặc đi theo phía sau, để lại hai tới đưa tin người bốn mắt nhìn nhau.
Bối Sắt Phân Ni chọn rể? Thích Ngạo Sương ngẩn ra. Chợt nhớ tới, Bối Sắt Phân Ni chính là nữ nhi của Thánh chủ thành Bích Ngọc. Lần này đại hội tứ thành thì có cả việc chọn rể để lôi kéo thế lực cũng là chuyện bình thường. Chỉ là, Bối Sắt Phân Ni là người trong lòng của Vi Ân Tư. Nếu như Bối Sắt Phân Ni đối với Vi Ân Tư không có tâm tư gì thì cũng thôi đi, nhưng là hai người lưỡng tình tương duyệt, chỉ bằng điểm này, Thích Ngạo Sương cũng sẽ không đồng ý để Bối Sắt Phân Ni gả cho người khác.
“Lúc nào thì chọn rể? Ở nơi nào?” Thích Ngạo Sương nhìn vẻ mặt tức giận Kiều Nạp Sâm hỏi.
“Ngươi nghĩ gì đây? Chớ đi, Bối Sắt Phân Ni không thích hợp với ngươi.” Kiều Nạp Sâm cho là Thích Ngạo Sương đối với Bối Sắt Phân Ni thấy hứng thú, lập tức mở miệng khuyên, “Nàng kia rất bốc đồng, ngươi không chịu nổi đâu.”
“Thích Ngạo Sương?” Địch Thản Tư cũng đi lên, có chút trầm thấp dò hỏi.
“Không, ta đối với nàng không có hứng thú. Là bạn cùng phòng của ta là Vi Ân Tư .” Thích Ngạo Sương suy nghĩ một chút, lại nói ra. Kiều Nạp Sâm là người có thể tin tưởng, mà Địch Thản Tư sẽ không nhàm chán đi can thiệp chuyện này.
“Nha. Thì ra là như vậy ~~” Kiều Nạp Sâm vuốt cằm của mình suy tư.
Địch Thản Tư vừa nghe, không nói gì nữa.
“Vi Ân Tư là ai? có phải là con riêng của Tiền Nhâm Cửu Thiên thành chủ không?” Chợt Kiều Nạp Sâm nhỏ giọng nói ra một câu như vậy.
Thích Ngạo Sương có chút kinh ngạc nhíu mày, nhìn Kiều Nạp Sâm không nói gì.
“Đừng nhìn ta như vậy, nhà ta có tin tình báo nên biết được.” Kiều Nạp Sâm chớp mắt có chút hả hê nói.
“Dạ, cho nên…” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày.
“Hắc hắc, loại chuyện như vậy ta có hứng thú. Người kia lợi, ta cũng lợi như vậy ai cũng vui vẻ.” Kiều Nạp Sâm cười híp mắt đối với thích Ngạo Sương ngoắc ngoắc “Đi, chúng ta đi nói chuyện đi.”
Địch Thản Tư liếc nhìn Kiều Nạp Sâm, không nói gì, xoay người trở về phòng của mình.
“Trời sập hắn cũng sẽ không quản, thật không biết hắn rốt cuộc quan tâm cái gì.” Kiều Nạp Sâm nhìn Địch Thản Tư nhìn bóng lưng của Địch Thản Tư khẽ nói “Có lẽ hắn chỉ quan tâm là mình? Người như vậy, hắn không tịch mịch sao?”
“Hắn rất sợ tịch mịch.” Chợt, Tẫn Diêm im lặng mà nói ra một câu nói như vậy .
“Gì?” Kiều Nạp Sâm trừng to mắt mà nhìn Tẫn Diêm, Tẫn Diêm cũng mang vẻ mặt bình tĩnh, giống như lời nói mới rồi không phải hắn nói ra.”Làm sao ngươi biết hắn sợ tịch mịch?”
Tẫn Diêm không nói lời nào chỉ là lặng lặng đứng sau lưng Thích Ngạo Sương.
Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng, liếc mắt nhìn Tẫn Diêm, không hiểu Tẫn Diêm làm sao sẽ đột nhiên nói một câu như vậy.
“Kiều Nạp Sâm, ngươi có biện pháp giải quyết chuyện của Bối Sắt Phân Ni?” Thích Ngạo Sương mở miệng.
“Không có.” Kiều Nạp Sâm vẻ mặt thành thật nói.
Thích Ngạo Sương giựt giựt khóe miệng đang muốn nói gì, Kiều Nạp Sâm hì hì mà nói: “Hiện tại không có cách nào thì có thể nghĩ biện pháp chứ sao. Đi, ta sớm xác định bây giờ Thành chủ Cửu Thiên thành rất khó chịu.”
Trong lòng của Thích Ngạo Sương hiện lên một tia lo lắng. Hiện đảm nhiệm chức Thành chủ của Cửu Thiên thành là tỷ phu trên danh nghĩa của Địch Thản Tư, chuyện này, xử lý thì có rất nhiều phiền toái.
Kiều Nạp Sâm ôm bả vai Thích Ngạo Sương, kéo về gian phòng của mình. Mắt Tẫn Diêm sáng quắc dừng lại ở đôi tay của Kiều Nạp Sâm. Khóe mắt Kiều Nạp Sâm nhìn thấy hai mắt Tấn Diễm như hai bó đuối sáng rực đang chiếu tướng hắn, đáy mắt thoáng qua một tia nghi ngờ. Cái này hầu này, ánh mắt hắn vì sao lại như vậy ?
Vào phòng của Kiều Nạp Sâm, Kiều Nạp Sâm tùy tùy tiện tiện trong phòng, tùy tiện bắn ra cái kết giới, cười hì hì nhìn Thích Ngạo Sương nói: “Thích Ngạo Sương, ngươi tại sao muốn giúp Vi Ân Tư ?”
“Hắn là bằng hữu ta.” Thích Ngạo Sương ngồi xuống lạnh nhạt nói.
“Còn ta có là bằng hữu của ngươi không thế ?” Kiều Nạp Sâm chợt thu hồi nụ cười trịnh trọng hỏi một câu nói như vậy .
Thích Ngạo Sương gật đầu. Kiều Nạp Sâm nhìn Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười. Tất cả không cần nói.
“Được, cái kia ta giúp ngươi. Thật ra thì rất đơn giản, giết chết Cửu Thiên thành Thành Chủ bây giờ là được. Lão thành chủ kia và mọi người sẽ ủng hộ Vi Ân Tư lên vị trí kia. Đến lúc đó cưới Bối Sắt Phân Ni liền đơn giản hơn nhiều.” Kiều Nạp Sâm nói rất dứt khoát.
Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, tiếp khẽ cau mày: “Cái tên Thành Chủ đó thực lực hắn thế nào?”
“Thôi đi, thực lực cái gì. Hắn chính là một cái bao cỏ!” Kiều Nạp Sâm hừ lạnh một tiếng nói, “Tiêu diệt hắn cũng tốt, gia tộc chúng ta cũng đã có ân oán với hắn từ trước.”
Thích Ngạo Sương trầm mặc xuống, nhớ lại cháu nhỏ kia của Địch Thản Tư, cũng chính là nhi tử của Cửu Thiên thành Thành Chủ. Còn nhỏ tuổi cũng đã là như vậy, phần lớn trách nhiệm nằm ở cha mẹ nó, nhất là mẹ nó quá nuông chiều vậy còn cha nó thì sao? Theo như cái này thì Thành chủ kia chỉ sợ cũng không phải là kẻ có phẩm chất tốt đẹp gì.
“Hắn là tỷ phu của Địch Thản Tư …” Thích Ngạo Sương sâu kín khạc ra một câu như vậy.
“Không cho Địch Thản Tư biết là được. Chờ hắn biết chúng ta giết Thành Chủ, hắn cũng sẽ không quản. Bởi vì người đã chết rồi, cũng không sống lại được. Hắn là người tính toán. Ta, ngươi và hắn tình nghĩa vượt xa một người chết rồi.” Kiều Nạp Sâm và Địch Thản Tư ở chung một chỗ học tập nhiều năm, vô cùng đã hiểu rõ tính cách của hắ, cho nên mới nói vậy.
Thích Ngạo Sương mặc dù hiểu lời nói Kiều Nạp Sâm, nhưng cũng là trong lòng run lên. Địch Thản Tư, Địch Thản Tư, hắn quả thật chính là người như vậy a…
“Cho nên, ta tới giúp ngươi giết chết cái tên Thành Chủ ngu ngốc đó. Hắc hắc…” Kiều Nạp Sâm hời hợt nói đến đây, đáy mắt lại thoáng qua một tia khát máu.
Thích Ngạo Sương ngơ ngẩn, vẫn còn có chút ngây ngẩn. Giết Cửu Thiên Thành thành chủ thật sao?
” Cái tên Thành Chủ đó thật ra thì rất sắc, có biện pháp bí mật giết chết hắn.” Kiều Nạp Sâm cười hắc hắc .
“À?” Thích Ngạo Sương có chút nghi ngờ.
“Gia tộc chúng ta có tin tình báo nhanh nhất, chuẩn xác nhất. Bao gồm cả Bích Ngọc Thành Chủ mặc quần lót màu gì cũng tra ra được. Lại càng không muốn nói Cửu Thiên Thành Chủ kia mặc dù dáng vẻ đạo mạo nhưng kì thực là một tên sắc lang. Hắn nhất kiến chung tình với cái nữa nhân kia, có quen biết với gia tộc ta.” Kiều Nạp Sâm gật gù hả hê nói qua.
Thích Ngạo Sương mới biết gia tộc Kiều Nạp Sâm làm cái nghề này.
“Ta chỉ phụ trách giúp ngươi tiêu diệt hắn, những việc khác thì ngươi phải tự làm rồi. Chính là bao gồm việc nâng đỡ bằng hữu của ngươi ngồi lên vị trí Thành Chủ.” Kiều Nạp Sâm cau mày, “Ta ghét chuyện phiền phức. Ngươi phải biết, nếu như người này biết thực lực Vi Ân Tư bây giờ, hắn sẽ động thủ giết Vi Ân Tư. Không bằng ngươi cứ hạ thủ cường vi đi.”
Ra tay trước thì chiếm được lợi thế sao? Thích Ngạo Sương suy tư.
Tags: Nữ cường, Tài năng tuyệt sắc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không