Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tài năng tuyệt sắc » Phần 183

Tài năng tuyệt sắc

Phần 183

“Ngươi là ai?” Thích Ngạo Sương đứng tại chỗ khẽ cau mày trầm giọng hỏi.

“Trở về đi thôi, ngươi bây giờ vẫn không thể tiến vào Tầng thứ chín được.” Thanh âm kia không có trả lời vấn đề của Thích Ngạo Sương , mà là tiếp tục khuyên lơn Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương cau mày, hướng nơi âm thanh phát ra mà bước tới, nhưng là một cỗ lực lượng vô hình đem nàng nhẹ nhàng đẩy ra, để cho nàng không cách nào đi tới nửa bước rồi.

Thích Ngạo Sương thử mấy lần đều là kết quả như thế. Rốt cuộc bỏ qua tiếp tục muốn đi về phía Tầng thứ chín. Chủ nhân của âm thanh này mặc dù ngăn cản mình, nhưng có thể khẳng định người này đối với mình không có địch ý. Nghĩ tới đây, Thích Ngạo Sương cũng không bước thêm nữa, chuẩn bị thối lui.

“Ngươi là ai?” trước khi đi Thích Ngạo Sương chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.

“Về sau tự nhiên sẽ biết, ngươi đi đi.” Âm thanh đó vẫn trong trẻo như thế nhưng chủ nhân của nó vẫn một mực không lộ diện.

Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, móc quyển trục Truyền Tống xé ra, bạch quang thoáng qua, bóng dáng của Thích Ngạo Sương chậm rãi biến mất ngay tại chỗ.

Sau khi Thích Ngạo Sương rời đi, tại chỗ chậm rãi xuất hiện một nam tử áo trắng, hắn đứng lẳng lặng ở nơi đó, tóc dài nhu thuận buông xuống che trán, khuôn mặt như ngọc mà lại nhàn nhạt ưu thương, hai mắt của hắn lại đóng chặt lại, phát ra tiếng thở dài nhẹ nhẹ, lập tức biến mất.

Khi Thích Ngạo Sương ra tới ngoài tháp, đã có đạo sư ở nơi đó tiếp ứng.

“Tám sao.” Đạo sư kia kinh ngạc khi kiểm tra thành tích của Thích Ngạo Sương, sau khi nói xong câu đó nhìn Thích Ngạo Sương thật lâu không nói được gì. Học sinh mới, học sinh này là học sinh mới, lần đầu tham gia thí luyện cư nhiên là có thể đạt tới tám sao!

Thích Ngạo Sương ghi danh xong tự mình lấy mấy huy hiệu ngôi sao, liền xoay người rời đi, nhưng trong lòng một mực nghi ngờ âm thanh sau cùng đó là của ai? Người nam nhân kia, rốt cuộc là người nào?

Thích Ngạo Sương trở lại túc xá, lại thấy trong túc xá không có ai, hiển nhiên Vi Ân Tư vẫn chưa về. Lần này thí luyện ước chừng trong thời gian 1 tháng, mà thí luyện hoàn thành còn phải tham gia tỷ thí. Đó là thời điểm hai tháng sau thí luyện. Cho nên an bài thế này là bởi vì có học sinh khó tránh khỏi bị thương trong đợt thí luyện vừa rồi, hai tháng này là thời gian khiến học sinh chuẩn bị đầy đủ hơn.

Ba tháng này học sinh tham gia thí luyện nên không phải lên lớp, nên họ tương đối nhàn nhã. Thích Ngạo Sương cả ngày ngâm mình ở thư viện, hoặc là an tĩnh tu hành. Cho đến một ngày lúc ăn cơm ở phòng ăn gặp được Kiều Nạp Sâm .

Thích Ngạo Sương một mình ở góc an tĩnh đang ăn cơm, một khay cơm đặt trước mặt nàng. Thích Ngạo Sương vừa ngẩng đầu liền thấy Kiều Nạp Sâm đang cười híp mắt.

“Hắc hắc, ta còn tưởng rằng không còn cơ hội gặp ngươi nữa.” Kiều Nạp Sâm cợt nhã nói ngồi đối diện Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương trầm mặc, chỉ là chăm chú ăn.

“Lại nói, ta rất ngạc nhiên, ngươi vào tầng thứ chín mà vẫn an toàn trở ra sao?” Kiều Nạp Sâm ăn thức ăn, nghi ngờ trừng to mắt mà nhìn Thích Ngạo Sương.

“Ta không có đi.” Thích Ngạo Sương lạnh nhạt nói.

“A, khó trách, khó trách, như vậy mới thông minh. Chỗ đó không phải chỗ chúng ta bây giờ có thể đi. Lần trước ta thiếu chút nữa định bước vào đó.” Kiều Nạp Sâm lại nói còn lòng vẫn còn dáng vẻ sợ hãi, tiếp mặt nặng nề nói ” tầng thứ chín và tầng thứ tám hoàn toàn khác nhau. Mặc dù chỉ là cách một tầng, nhưng là chênh lệch này là giống như giữa trời và đất vậy.”

Thích Ngạo Sương trầm mặc, nghe lời nói của Kiều Nạp Sâm trong lòng có chút phức tạp.

“Ặc, cái này ngươi không ăn sao? Ta thích, cho ta đi!” lời nói Kiều Nạp Sâm rơi xuống, Thích Ngạo Sương quay lại nhìn một chút, lại nhìn thấy chân giò hun khói của mình không cánh mà bay.

Thích Ngạo Sương im lặng nhìn Kiều Nạp Sâm, Kiều Nạp Sâm không chút nào gọi là cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại đang cao hứng ăn.

” Da mặt của ngươi cũng thật là dày.” Thích Ngạo Sương không vui nói.

“Ta đây gọi là có lòng tốt.” Kiều Nạp Sâm cười hì hì ăn, chợt ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sắc mặt có chút quái dị.

Thích Ngạo Sương quay đầu theo ánh mắt của Kiều Nạp Sâm nhìn thấy người ở cửa cũng có chút sửng sốt. Mọi người ai cũng biết đấy là Lan Ni, chỉ là trên mặt Lan Ni đang có một cái khăn che mặt. Mọi người ai cũng trầm mặc ăn cơm.

“Vậy? Gà mẹ hôm nay thế nào lại đeo khăn che mặt? Giả vờ thần bí? Kể từ khi ra khỏi tháp tới nay nàng ta không hề quấn lấy Địch Thản Tư nữa, thật khó tin.” Kiều Nạp Sâm híp mắt cau mày nhìn Lan Ni đang bưng cơm ra một góc ngôi ăn thì hả hê.

Thích Ngạo Sương từ chối cho ý kiến, nàng dĩ nhiên biết Lan Ni tại sao muốn che mặt. Xem ra ngày đó đòn đánh vào cơ thể nàng ta đã có tác dụng. Sắc mặt của Lan Ni chắc đã nổi lên nhiều chấm đen.

Kiều Nạp Sâm nói Tào Tháo, Tào Tháo đến. Mới vừa nói xong Lan Ni không hề đi theo Địch Thản Tư nữa, Địch Thản Tư liền xuất hiện ở cửa ra vào căn tin.

“Này, Địch Thản Tư, bên này.” Kiều Nạp Sâm hô to gọi nhỏ ngoắc tay với Địch Thản Tư.

Địch Thản Tư lẳng lặng nhìn bên này một cái, liền đem cơm trực tiếp đi về phía bên này. Ở trong góc Lan Ni ai oán nhìn bên này một cái, đối mặt với Kiều Nạp Sâm đang hả hê cười lạnh, lập tức cúi đầu xuống.

“Địch Thản Tư, bên này. Chân giò hun khói, ngươi có hay không?” Kiều Nạp Sâm rướn cổ lên hướng khay đồ ăn của Địch Thản Tư.

Địch Thản Tư ngồi xuống, đặt khay đồ ăn lên bàn, nĩa của Kiều Nạp Sâm liền đâm tới.

“Cám ơn ngươi.” Thích Ngạo Sương nhìn Địch Thản Tư nhẹ nhàng nói một câu như thế.

“Không cần cám ơn.” Địch Thản Tư nhàn nhạt trở nói một câu, sau đó bắt đầu trầm mặc ăn cơm.

Kiều Nạp Sâm nhai chân giò hun khói, nháy mắt nhìn Địch Thản Tư đang trầm mặc, lại nhìn Thích Ngạo Sương đang bình tĩnh, cực kì ngờ vực.

“Hai người các ngươi có chuyện gì sao?” Kiều Nạp Sâm nháy mắt, không rõ tình hình. Hình như chưa từng thấy qua hai người kia nói chuyện, cũng chưa từng thấy qua hai người có giao tình gì. Thế nào hiện tại ở giữa hai người này, giống như có chút kỳ quái nha.

Kiều Nạp Sâm hỏi ra lời này, hai người cũng không có đáp lại, đều là trầm mặc ăn cơm ăn canh.

Cơm nước xong xuôi, Thích Ngạo Sương định rời đi.

“Này, Thích Ngạo Sương, cách tỷ thí còn có hơn hai tháng, hơn hai tháng này không phải lên lớp, chúng ta ra ngoài đi dao, thế nào?” Kiều Nạp Sâm chợt mở miệng giữ lại.

“Không đi.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói một câu.

“Cùng đi đi, ta muốn trở về Cửu Thiên Thành, các ngươi cùng đi với ta.” Địch Thản Tư lúc này nhẹ nhàng buông cái muỗng xuống, ngẩng đầu nhìn Thích Ngạo Sương thản nhiên nói.

“Cũng được” Thích Ngạo Sương chỉ có ngắn gọn trả lời một chữ.

Kiều Nạp Sâm trợn to hai mắt, nhìn Thích Ngạo Sương một chút, lại nhìn Địch Thản Tư một chút, trên mặt của hai người vẫn như cũ không có bất kỳ nét mặt.

“Buổi sáng ngày mai ở cửa trường học gặp nhau.” Địch Thản Tư trầm giọng nói.

“Được.” Thích Ngạo Sương đồng ý một tiếng rồi rời đi.

Kiều Nạp Sâm vẫn còn trong kinh ngạc cực độ, nhìn Thích Ngạo Sương đi xa, lại nhìn Địch Thản Tư, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn.

Địch Thản Tư đứng dậy cũng chậm rãi đi tới cửa, Kiều Nạp Sâm vội vàng theo ở phía sau, giống như om sòm la lối: “Này, hai người các ngươi biết nhau lúc nào? Lúc nào thì giao tình tốt như vậy? Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng hắn và ta quan hệ tương đối tốt. Tại sao ta mời hắn hắn không có đồng ý, ngươi nói một câu nói hắn đã đồng ý? Đây là vì cái gì a~ tại sao a a a?”

Địch Thản Tư không để ý kẻ đang đi phía sau là Kiều Nạp Sâm. Địch Thản Tư hiểu, Thích Ngạo Sương cảm kich mình là vì mình nhắc nhở mới thông qua tầng thứ tám.

Buổi sáng hôm sau, Thích Ngạo Sương đi tới cửa trường học, nhìn thấy Địch Thản Tư cùng Kiều Nạp Sâm đã tại nơi đó chờ.

“Ngại quá, ta tới chậm.” Thích Ngạo Sương chào hỏi.

“Không, là chúng ta quá sớm.” Địch Thản Tư nhàn nhạt nói lại.

Cằm Kiều Nạp Sâm cơ hồ cũng muốn trật khớp. Dùng sức nháy hai mắt của mình, trừng mắt tĐịch Thản Tư , có hay không nhìn lầm? Có nghe lầm hay không? Địch Thản Tư lại có thể khách khí đối với người khác như vậy?

“Đi thôi.” Địch Thản Tư đi về phía trước.

“Được” Thích Ngạo Sương gật đầu, đi theo phía sau. Kiều Nạp Sâm đầy một bụng nghi vấn cũng đi theo phía sau.

Ba mỹ nam cứ như vậy đi về phía trước. Ba người bề ngoài đều là xuất sắc như thế, mà Địch Thản Tư cùng Kiều Nạp Sâm nguyên bản chính là nhân vật phong vân trong trường, như vậy thì càng hấp dẫn người khác.

Ba người này ở cùng một chỗ, thật quá nổi bật. Tất cả mọi người ở rối rít suy đoán người đang đi cùng Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm, thiếu niên tóc đỏ ấy là ai. Tại sao không phải Lan Ni đi theo bên cạnh của bọn hắn, mà là mỹ thiếu niên tóc đỏ xa lạ này.

Ba người dọc theo cầu thang khá dài đi xuống dưới.

“Địch Thản Tư , lần này ta muốn ăn cái gì thì ăn đúng không, còn có…” Kiều Nạp Sâm bắt đầu tức tức oa oa .

Thích Ngạo Sương và Địch Thản Tư trầm mặc.

“Đúng rồi, Thích Ngạo Sương, ta đã nói với ngươi, nhà Địch Thản Tư rất có tiền a. Tỷ tỷ của hắn chính là Cửu Thiên Thành chủ phu nhân, chậc chậc, chúng ta ôm bắp đùi, đi theo Địch Thản Tư sẽ được nhậu nhẹt ngon lành nha.” Kiều Nạp Sâm nói ra bối cảnh của Địch Thản Tư.

A, Địch Thản Tư là đệ đệ của Cửu Thiên thành chủ phu nhân.

“Câm miệng.” Địch Thản Tư trầm giọng phun ra hai chữ.

“Được rồi, được rồi.” Kiều Nạp Sâm le lưỡi một cái, “Đi thôi đi thôi. Lần này trở về là bởi vì đại hội tứ thành hay sao?”

“Đúng” Địch Thản Tư ngắn gọn nói

“Cái đại hội nhàm chán đó, đơn giản chỉ là khoe khoang thành của mình thôi, có gì hay đâu.” Kiều Nạp Sâm bất đắc dĩ nhún vai, “Chỉ là, nhưng cũng không kỳ quái lắm, nếu không làm như vậy, bốn thành không thể có cục diện cân bằng được thì hậu quả sẽ khó lường.”

“Vì giữ vững cân bằng sao?” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày lặp lại lời nói Kiều Nạp Sâm.

“Đúng vậy a. Mỗi một lần đại hội đều như vậy, nhân tài tỷ thí, bảo vật bán đấu giá, dù sao vật có thể khoe khoang cũng sẽ được đem khoe khoang.” Kiều Nạp Sâm nhàm chán nhún vai.

Bốn thành đều tham gia, nói như vậy Phá Thiên cùng a Bảo cũng sẽ tới rồi hả?

“Sẽ rất nhanh cử hành sao?” Thích Ngạo Sương mở miệng hỏi.

“Không, là ba tháng sau. Chính là khi chúng ta tỷ thí xong. Ta bây giờ đi về là chuẩn bị một ít chuyện.” Địch Thản Tư lúc này lên tiếng.

“Ồ” Thích Ngạo Sương ồ một tiếng sau trầm mặc hẳn, nhưng trong lòng nghĩ đến mình ở ba tháng sau cũng đi Thiên Bảo thành, để thăm A Bảo một chút. Lâu như vậy không thấy A Bảo, cũng rất muốn gặp nàng ta.

Ba người mướn một chiếc xe ngựa, hướng Cửu Thiên thành chạy tới. Dọc theo con đường này, Thích Ngạo Sương thấy cũng không khác thế giới bình thường là mấy, chỉ là cái thế giới này chủng tộc phong phú. Loài người, Ải Nhân, tinh linh, Ma tộc, Yêu Tộc đợi chút, tất cả đều tụ tập tại cùng nhau, cũng là ở chung hòa thuận. Cùng thế giới lúc trước bất đồng. Hơn nữa, nơi này thực lực của mọi người so với thế giới kia thì cường hãn hơn nhiều.

“Ta đoán gà mẹ Lan Ni đó nhất định cũng sẽ đuổi theo.” Kiều Nạp Sâm ở trong xe ngựa ăn mấy thứ linh tinh, gật gù hả hê nói.

“Ngươi không nói chuyện sẽ chết sao?” Địch Thản Tư trầm giọng khạc ra một câu.

“Sẽ chết! Ngươi không cho ta nói lời nào chính là muốn giết của ta!” Kiều Nạp Sâm sùng sục một tiếng đem gì đó trong miệng nuốt vào, nghiêm mặt nói.

Địch Thản Tư im lặng.

“Gà mẹ Lan Ni thật kì quái, thời điểm ở học viện ta luôn thấy nàng ta mang khăn che mặt? Giả vờ thần bí? Không thể nào. Học viện có người nào không biết diện mạo của nàng đâu.” Kiều Nạp Sâm trăm mối nghi ngờ vẫn không có cách giải, vuốt cằm của mình lầm bầm lầu bầu .

Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại không nói, mặc dù việc đó nàng là rõ nhất.

“Chẳng lẽ là khuôn mặt nàng ta vốn kiêu ngạo lại bị vấn đề gì, cho nên muốn tạm thời che lại?” Kiều Nạp Sâm cau mày suy đoán.

“Ngươi có thể bớt nhiều chuyện một chút hay không?” Thích Ngạo Sương lắc đầu bất đắc dĩ nói.

“Vậy làm sao có thể? Ngươi quên lời của ta rồi hả ?” Kiều Nạp Sâm cười hắc hắc , “Nàng ta khó chịu ta liền rất sảng khoái .”

Thích Ngạo Sương mắt trợn trắng, không nói. Cái lão nam nhân nhiều chuyện này, hết nói nổi luôn.

Dọc theo đường đi, đi một chút dừng một chút, đi tiếp vô cùng chậm, đều là bởi vì Kiều Nạp Sâm bận rộn, hoặc là mua cái này, hoặc là ăn cái đó.

Ba người cuối cùng đã tới Cửu Thiên thành, nhưng đã là qua bảy ngày.

Phủ của Cửu thiên thành Thành Chủ tráng lệ. Tỷ tỷ của Địch Thản Tư Á Lệ Sa là một cô gái xinh đẹp dịu dàng. Khi nàng ta thấy Địch Thản Tư thì rất vui mừng, cả Kiều Nạp Sâm hiển nhiên đã rất quen thuộc, mà thấy Thích Ngạo Sương có chút giật mình. Bởi vì Kiều Nạp Sâm nói là Địch Thản Tư muốn mời Thích Ngạo Sương tới đây.

“Thích Ngạo Sương. Tỷ tỷ ta, Á Lệ Sa.” Địch Thản Tư nhàn nhạt giới thiệu.

” Tỷ khỏe.” Thích Ngạo Sương lễ phép gật đầu một cái.

” Cám ơn” Á Lệ Sa hình như có chút thất thần. Ở trong nhận thức của nàng, Địch Thản Tư là một đứa bé lạnh lùng, trừ đối với mình, hình như chưa từng thấy qua hắn chủ động tiếp xúc người nào. Nhưng thiếu niên bình tĩnh trước mắt lại là Địch Thản Tư chủ động muốn mời về.

“A, đúng rồi Địch Thản Tư , Lan Ni đã về trước rồi. Nàng ở sát vách , đệ đi thăm nàng một chút.” Á Lệ Sa mỉm cười đối với Địch Thản Tư nói.

“Không đi.” Địch Thản Tư trả lời dứt khoát.

“Tại sao? Đệ trước kia đối với nàng không phải…” Á Lệ Sa có chút kinh ngạc cùng không hiểu.

“Nhân tình đã trả xong.” Địch Thản Tư như cũ là nhàn nhạt giọng nói.

“À?” Á Lệ Sa có chút ngây ngẩn, dừng một chút sau nói “Nàng ta ngã bệnh, đệ nên đi thăm một chút thôi.”

“Hả? Bệnh gì?” Kiều Nạp Sâm cố gắng đè xuống vẻ mặt hả hê, thăm dò.

“Ta cũng không biết, da của nàng giống như xảy ra chút vấn đề. Nữ hài tử sợ nhất chính là nhan sắc của mình có vấn đề. Hiện tại tâm tình của nàng ta vô cùng không tốt. Ngươi đi xem xem nàng một chút đi, có lẽ như vậy tâm tình của nàng sẽ tốt một chút. Ta đã tìm không ít thầy thuốc cùng Mục Sư trị liệu cho nàng, nhưng mà không có kết quả.” Á Lệ Sa khẽ cau mày, hiển nhiên nàng đối với Lan Ni vẫn có chút quan tâm. Dù sao Lan Ni đã từng quên mình vì nàng đỡ một kich của thích khách .

” Được” Địch Thản Tư cũng là nhàn nhạt một chữ, sau đó quay đầu lại đối với Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm nói “Đi thôi, ta còn có chuyện phải xử lý.”

Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm đứng lên, cùng Á Lệ Sa chào hỏi, đi theo Địch Thản Tư.

“Ai, đứa bé này thiệt là, ta liền không hiểu, Lan Ni rốt cuộc chỗ nào không tốt. Cư nhiên vẫn đối với con bé lạnh nhạt là sao.” Á Lệ Sa lắc đầu thở dài .

Hành lang dài, cột nhà cao lớn làm bằng bạch ngọc, trong đình viện muôn hoa đua thắm.

“Ha ha, gà mẹ bị bệnh, quả nhiên là có vấn đề. Còn là da có vấn đề, lần này xem nàng ta làm sao gặp người khác.” Kiều Nạp Sâm cười đến nỗi mắt cũng híp lại thành một đường, “Lần này thật sảng khoái, bị giáng xuống bảy sao, hơn nữa dung mạo của nàng ta lại khó giữ được.”

Địch Thản Tư vẫn là trầm mặc.

Kiều Nạp Sâm gật gù hả hê .

Thích Ngạo Sương cũng dễ hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Đi xem một chút.” Địch Thản Tư nhàn nhạt khạc ra một câu nói.

“Không phải chứ? Ngươi muốn đi thăm nàng ta!” Kiều Nạp Sâm giống như con khỉ bị giẫm cái đuôi, đang ở trong hành lang nhảy nhót.

“Dám ở trước mặt tỷ tỷ ta mà tính kế, nữ nhân như vậy…” Địch Thản Tư câu nói tiếp không có nói ra, chỉ là sắc mặt trầm xuống.

Kiều Nạp Sâm chợt không nói, yên lặng đi phía sau. Hắn biết, cái này giọng nói này của Địch Thản Tư, bày tỏ hắn tức giận. Nếu như Lan Ni không phải là ngã bệnh thật, hậu quả liền bi thảm rồi.

Thích Ngạo Sương nhìn trời, trừng mắt nhìn. Lần này Địch Thản Tư thật đúng là oan uổng cho Lan Ni rồi. Lan Ni bây giờ thật là thật xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là dưới mình tay. Đến lúc đó nếu như Địch Thản Tư nhìn ra cái gì nên nói như thế nào đây?

“Lần này Lan Ni không có đùa bỡn tâm cơ.” Chợt, Thích Ngạo Sương thật thấp khạc ra một câu.

“Cái gì? Làm sao ngươi biết?” Kiều Nạp Sâm kinh ngạc nghi hoặc nhìn thích Ngạo Sương.

Địch Thản Tư cũng ngừng lại, xoay người nhìn Thích Ngạo Sương, gương mặt bình tĩnh, chỉ là lạnh nhạt nói: “Ngươi làm sao biết?” Mặc dù là hỏi thăm, nhưng là giọng nói đã khẳng định.

“Ngươi làm ?” Kiều Nạp Sâm há to mồm, giật mình nhìn Thích Ngạo Sương.

“Đúng” thích Ngạo Sương gật đầu, “Lúc trước ở ao đầm nàng cùng với tùy tùng của nàng định giết ta.” Thích Ngạo Sương thấy Địch Thản Tư như vậy thẳng thắn thừa nhận.

“A ~ ngươi có làm sao hay không? Còn tên tùy tùng kia của Lan Ni thì sao?” Kiều Nạp Sâm chính đang quan tâm nàng.

“Giết. Ta chỉ là cho Lan Ni nếm chút mùi vị.” Thích Ngạo Sương thẳng thắn nói. Ở nơi này, trước mặt hai người bọn họ, Thích Ngạo Sương cảm thấy đối với Lan Ni làm những chuyện như vậy, không cần ngại cái gì. Hai người kia, tuyệt đối sẽ không để ý.

“Làm rất tốt, ta thích.” Kiều Nạp Sâm cười hắc hắc .

Địch Thản Tư lại lập tức xoay người, hướng một hướng khác đi tới.

“Đi đâu? Ngươi không phải là muốn cho người bắt Thích Ngạo Sương chứ?” Kiều Nạp Sâm mặt liền biến sắc, cau mày kêu lên.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất