Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Tài năng tuyệt sắc » Phần 161

Tài năng tuyệt sắc

Phần 161

Thích Ngạo Sương từ từ đứng dậy, toàn thân đau đớn. Miễn cưỡng đứng lên, chân trần xuống giường thì phát hiện có cái gì đó không bình thường.

Cảm thấy thân thể dường như bất thường…

Thích Ngạo Sươn vươn tay, cúi đầu nhìn tay một chút, hình như lớn hơn. Cúi đầu ngay lập tức, mái tóc dài màu đỏ nhẹ nhàng rũ xuống. Tay Thích Ngạo Sương chậm rãi cầm một lọn tóc lên, cả kinh trong lòng.

Màu này không phải là màu đen mà mình quen thuộc!

Thích Ngạo Sương chậm rãi chạy tới cái gương duy nhất trong phòng.

Khi Thích Ngạo Sương nhìn thấy người trong gương thì kinh hãi trong lòng, bước nhanh tới, đưa tay ra. Mà người trong gương cũng đưa tay ra.

Thích Ngạo Sương hoàn toàn cứng đờ, từ từ, từ từ thu tay lại. Người trong gương cũng có khuôn mặt kinh ngạc, thu tay lại.

Người trong gương có mái tóc màu đỏ rực, mềm mại, buông tới gót chân, xõa trên mặt đất, cực kỳ duy mĩ. Trên tai phải lại có hai cái bông tai thủy tinh màu tím! Dung mạo độc nhất vô nhị trong gương, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh như màn đêm, rất quen thuộc với Thích Ngạo Sương, khiến nàng đau lòng.

Phong Dật Hiên…

Tại sao người trong gương lại là Phong Dật Hiên?!!

Thích Ngạo Sương từ từ cúi đầu, vươn tay, nhìn tay của mình rồi từ từ nhìn tiếp xuống.

Rốt cuộc, mặt Thích Ngạo Sương ngơ ngác, xác định chính là thân thể của chàng, là dáng vẻ của Phong Dật Hiên!

Sao thân thể của mình lại là Phong Dật Hiên???

Sao lại như vậy? Trong đầu Thích Ngạo Sương rất lộn xộn.

Thích Ngạo Sương cứng đờ, cứ như vậy mà sững sờ đứng trước gương, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng không thuộc về mình trong đó. Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, càng thêm nghi ngờ khó hiểu. Đây rốt cuộc là có chuyện gì?

Lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên ở cửa, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, lộ ra gương mặt mà Thích Ngạo Sương từng thấy.

Phá Thiên! Là người bí ẩn mà bọn họ gặp lần đầu tại thế giới Hỗn Độn, cũng là chủ nhân của A Bảo.

“Meo meo!” một quả cầu lông ló ra từ trên đầu Phá Thiên, quơ móng vuốt với Thích Ngạo Sương, dường như đang chào hỏi.

“A Bảo…Phá Thiên…” Thích Ngạo Sương vừa mở miệng thì sửng sốt. Giọng nói này là của Phong Dật Hiên. Thích Ngạo Sương vươn tay, nhẹ nhàng vuốt cổ họng của mình, sắc mặt kỳ lạ. Sự thay đổi này dù là ai cũng không thể tiếp nhận và thích ứng ngay được.

“Ngươi đã tỉnh.” Phá Thiên mỉm cười, đi tới, “Cảm giác thế nào?”

“Meo meo!” mèo Tầm Bảo kêu lên, đạp lên đầu Phá Thiên, mượn lực nhảy lên ngồi trên vai của Thích Ngạo Sương, sau đó cọ cọ vào mặt nàng.

“Cũng tốt. Nhưng…” Thích Ngạo Sương cau mày, vẫn không quen, “Chuyện gì đã xảy ra? Sao ta lại ở đây? Dật Hiên và Lăng Vân đâu? Tạp Mễ Nhĩ đâu? Bọn họ sao rồi?

“Ha ha, sao ngươi không lo ình?” Phá Thiên mỉm cười, ngồi trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói. Hắn đương nhiên biết Thích Ngạo Sương hỏi gì. Nhưng hắn không trả lời ngay mà là cười nhạt, hỏi lại.

“Ta?” Thích Ngạo Sương hơi sửng sốt, nhìn mái tóc màu đỏ trên vai, nhíu mày.

“Hiện tại bọn họ đều tốt. Tính mạng không có gì đáng lo, điều này ngươi có thể yên tâm.” Phá Thiên không muốn nói vòng vo nữa, bởi vì mèo Tầm Bảo trên vai Thích Ngạo Sương đã giơ móng vuốt với hắn, rất có ý uy hiếρ nếu không giải thích ngay cho Thích Ngạo Sương thì sẽ dùng vuốt mèo phục vụ.

Không đợi Thích Ngạo Sương với khuôn mặt kinh ngạc mở miệng, Phá Thiên đã nói thật nhanh điểm quan trọng nhất: “Lúc đó, vốn là chủ nhân thân thể này sẽ chết. A Bảo dùng bí pháp trong người nàng để liên lạc với ta để ta giúp ngươi. Nhưng cho dù là ta cũng không có năng lực làm ột người nhiều lần sắp chết sống lại. Nam nhân áo trắng đó có thể cứu hắn nhưng hắn lại nói chỉ muốn cứu ngươi. Cho nên lúc đó ta đã đạt được nhận thức chung với nam tử tóc bạch kim. Hắn tình nguyện làm cầu nối để hai người các ngươi trao đổi linh hồn, ép nam tử bạch y kia ra tay. Không phải cách hay nhưng xem ra rất có ích.”

Phá Thiên nhanh chóng nói xong, sắc mặt Thích Ngạo Sương đã vô cùng tái.

“Vậy thì Lăng Vân đâu? Lăng Vân đâu? Chẳng lẽ huynh ấy…” trong lòng Thích Ngạo Sương vô cùng kinh hãi, càng thêm hoảng hốt, tâm loạn. Nếu theo lời Phá Thiên đoán, Tạp Mễ Nhĩ nhất định sẽ cứu mình nhưng Lãnh Lăng Vân tình nguyện trở thành cầu nối đâu?!!

“Đừng căng thẳng. Ta đã nói bọn họ đều không sao, đương nhiên bao gồm cả Lăng Vân theo lời ngươi nữa.” Phá Thiên mỉm cười, an ủi.

“Không sao?” sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi hòa hoãn, “Vậy bọn họ ở đâu…”

“Vấn đề bây giờ ngươi phải đối mặt chính là đây.” Phá Thiên nhẹ nhàng thở dài, “Nếu ngươi muốn tìm bọn họ vè thì sợ rằng ngươi phải bỏ ra cố gắng mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Thân thể bây giờ của ngươi không thể sử dụng ma pháp mà ngươi quen thuộc nhất. Thậm chí đấu khí cũng không có.” Trong mắt Phá Thiên lộ ra thần thái kỳ lạ. Quan trọng nhất là thân thể này là nam nhân. Thích Ngạo Sương là một nữ nhân. Tình huống bây giờ thật kỳ lạ, một linh hồn nữ nhân trong thân thể nam nhân.

Thích Ngạo Sương giật mình, nhẹ nhàng động, ngón giữa lại không tỏa ra một quả cầu lửa nhỏ như trước. Trong thân thể càng không cảm nhận được gì, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của nguyên tố Hỏa. Đấu khí cũng không còn sót lại chút nào!

Sắc mặt Thích Ngạo Sương hơi thay đổi, trầm xuống.

“Đầu tiên ngươi phải quen với thân thể này, sau đó quen với thuộc tính của nó. Trong thân thể của ngươi là linh hồn của người kia, đã bị nam tử áo trắng đó đưa đi. Mà nam nhân tóc bạch kim, bởi vì trở thành cầu nối cho các ngươi trao đổi linh hồn nên nằm ở một kẽ hở không gian. Khi ngươi tìm tới thân thể của ngươi, yêu cầu đổi lại thì nam tử tóc bạch kim mới có thể thức tỉnh mà ra khỏi đó.” Mặt Phá Thiên nặng nề, giải thích.

Thích Ngạo Sương im lặng, sắc mặt bình tĩnh khiến người ta không rõ rốt cuộc nàng đang nghĩ gì.

“Thân thể của ta bị đưa đi đâu rồi?” lâu sau, Thích Ngạo Sương chậm rãi hỏi. Trong đầu nàng đang vang lên lời nói cuối cùng của Lãnh Lăng Vân. Như vậy, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội. Bây giờ thì đã hoàn toàn hiểu ý tứ của những lời này.

Thì ra là như vậy.

Thích Ngạo Sương chậm rãi siết chặt nắm tay.

“Trước khi rời đi nam tử bạch y kia nói hắn sẽ đưa thân thể của ngươi tới Phá Toái Hư Không, ở biên giới nơi đó chờ ngươi.” Phá Thiên nói tới Phá Toái Hư Không thì sắc mặt hơi đổi.

“Phá Toái Hư Không? Là nơi thế nào?” Thích Ngạo Sương chưa từng nghe qua cái tên này, khẽ nhíu mày, hỏi.

“Nơi này là thế giới Hỗn Độn. Mà Phá Toái Hư Không là nơi trên cả nơi này. Mức độ nguy hiểm thì ta nghĩ không cần phải nói kỹ với ngươi.” Trong giọng nói của Phá Thiên có lo lắng nhàn nhạt.

Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Cám ơn ngươi đã cứu ta. Cám ơn những gì ngươi và A Bảo đã làm vì ta.”

“Không cần cám ơn. Tình hình của ngươi cũng không lạc quan lắm đâu. Nếu muốn tới Phá Toái Hư Không thì chỉ có một cách. Đó chính là đi qua tháp Tinh Thần Thiên, luyện tinh thần.” Phá Thiên nhẹ thở dài, nói tất cả cho Thích Ngạo Sương.

Thế Giới Hỗn Độn có rất nhiều môn phái, đệ tử đông đảo. Mà tháp Tinh Thần Thiên cứ mười năm sẽ mở luyện tinh thần một lần. Người thông qua có thể vào tu luyện trong tháp Tinh Thần Thiên. Tháp này có chín tầng, không thể thấy được điểm cao nhất. Qua được tầng cao nhất là có thể tiến vào ranh giới Phá Toái Hư Không. Nhưng tháp Tinh Thần Thiên chỉ mở ra cho đệ tử của học viện Tinh Thần. Điều kiện thu đệ tử của học viện Tinh Thần rất hà khắc, nhất định chỉ có thể là đệ tử của các môn phái lớn.

Nói cách khác, nếu muốn vào học viện Tinh Thần để tham gia tu luyện ở tháp Tinh Thần Thiên thì trước hết phải gia nhập một môn phái. Dĩ nhiên chỉ gia nhập không thôi thì chưa đủ, còn phải trở thành người xuất sắc nhất của môn phái đó, được đề cử vào học tập trong viện Tinh Thần thì mới có tư cách tham gia thi.

Thích Ngạo Sương nghe xong những điều này thì im lặng, chậm rãi đi tới bên giường, ngồi xuống.

“Muốn vào một môn phái rất đơn giản. Chuyện này ngươi không cần phải lo. Ta sẽ nói với A Nhĩ Đề Tư để hắn thu ngươi vào môn phái của hắn, cũng sẽ để hắn hết lòng giúp ngươi tham gia khảo hạch vào học viện Tinh Thần. Có điều, ngươi bây giờ…” sắc mặt Phá Thiên trầm xuống, không nói tiếp.

Thích Ngạo Sương hiểu những lời của Phá Thiên có ý gì. Bây giờ nàng không thể sử dụng ma pháp hệ Hỏa, không cách nào dùng Liên Hoa Bảo Giám. Phải làm thế nào để có thể tham gia khảo hạch vào học viện Tinh Thần đây?

“Chuyện này không cần phải lo. Cám ơn vì những điều ngươi làm cho ta, rất cám ởn.” Thích Ngạo Sương nhìn Phá Thiên, cảm ơn một cách chân thành. Phá Thiên không có liên quan gì với nàng mà lại dốc hết sức để giúp nàng như thế.

“Không, ha ha, nói đúng hơn người cám ơn phải là ta.” Phá Thiên nói một câu khiến Thích Ngạo Sương không hiểu nổi.

“Meo meo!” mèo Tầm Bảo nhảy lên đầu Thích Ngạo Sương, lấy móng vuốt kéo tóc của nàng, sau đó nỗ lực dùng móng vuốt khoa tay múa chân, meo meo những lời mà Thích Ngạo Sương không hiểu được. Nhưng nàng hiểu được sự biết ơn trong tiếng kêu của nó.

Thích Ngạo Sương lại càng không hiểu gì. Sao Phá Thiên và A Bảo đều cảm ơn nàng?

“Bởi vì A Bảo đi theo ngươi nên có thể hóa giải được tà khí trong cơ thể nàng.” Phá Thiên mỉm cười, đứng dậy, đi tới bế A Bảo từ trên đầu Thích Ngạo Sương xuống, “Được rồi A Bảo, đừng kéo tóc người khác nữa.”

“Tà khí?” Thích Ngạo Sương hơi ngập ngừng, bỗng nhớ tới chuyện A Bảo đột nhiên biến hình và lời giải thích của Tạp Mễ Nhĩ thì giật mình, hiểu ra. Chẳng lẽ lúc A Bảo ở nhờ trong cơ thể nàng đã bất tri bất giác mà hóa giải được tà khí trong người sao?

“Đúng. Thân thế của A Bảo rất đáng thương, rất bi thảm. Chuyện này đã khiến trong cơ thể nàng có tà khí, vẫn không ổn định, thậm chí có thể mất mạng. Sau gặp được ngươi, ở cùng với ngươi thì quả nhiên toàn bộ tà khí đã được ngươi hóa giải. A Bảo sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì nữa.” Phá Thiên vuốt ve đầu A Bảo, đáy mắt đều là cưng chiều, “Ơn lớn như thế, ta không biết phải cảm tạ ngươi như thế nào.”

“Meo meo

” A Bảo híp mắt, cọ vào tay Phá Thiên, nhìn rất thỏa mãn.

Thích Ngạo Sương hơi giật mình. Nàng thấy trong mắt Phá Thiên có ánh mắt rất quen. Đó là ánh mắt khi Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân nhìn nàng.

Nói vậy là, Phá Thiên và A Bảo….

Thì ra A Bảo là tất cả của Phá Thiên…

“Tuy bây giờ ngươi không thể sử dụng ma pháp trước kia của ngươi, nhưng ngươi có thể từ từ làm quen với thân thể này. Tiềm lực của thân thể này ta không rõ. Ma pháp hệ Phong tương đối dễ bắt đầu. Lực tinh thần của ngươi rất mạnh, hẳn là những thứ này không thành vấn đề. Về phần sức mạnh ẩn chứa trong thân thể này, ta không thể nói chính xác được.” Phá Thiên ngẩng đầu, trầm giọng nói với Thích Ngạo Sương, “Thân phận của thân thể này là Ma tộc.”

Thích Ngạo Sương hiểu Phá Thiên nói sức mạnh ẩn giấu là gì. Đó chính là sức mạnh của Ma tộc của Phong Dật Hiên. Có điều trước kia Hắc Vũ từng nói, chủng tộc nào cũng có ở Thế Giới Hỗn Độn này. Thân phận nàng bây giờ là Ma tộc cũng không có gì là lạ.

Sau đó, Phá Thiên nói tình hình của thế giới này cho nàng biết, chuẩn bị cho nàng rất nhiều vật dụng cần thiết hàng ngày rồi thúc giục nàng nhanh bế quan chuẩn bị tu luyện. Thích Ngạo Sương hớn hở đồng ý. Nàng cũng đang có ý đó.

“Chỉ còn một tháng nữa là tới khảo hạch vào học viện Tinh Thần rồi. Ngươi chỉ có một tháng để thích ứng với thân thể này, vận dụng ma pháp để thông qua khảo hạch vào học viện Tinh Thần. Ta sẽ nói A Nhĩ Đề Tư làm tốt tất cả mọi thứ cho ngươi. Một tháng này ngươi chỉ cần bế quan thôi.” Phá Thiên dẫn Thích Ngạo Sương tới mật thất đã được chuẩn bị, nói.

“Cám ơn.” Thích Ngạo Sương mỉm cười, bình tĩnh bước vào mật thất sâu thẳm.

Một tháng à?

Chỉ có một tháng….

Tuy thân thể này không phải của mình nhưng những gì Thiên Cương Phong Lão dạy nàng vẫn nhớ rất rõ.

Tu luyện tinh thần….

Phá Toái Hư Không….

Dật Hiên, Lăng Vân, hãy chờ ta.

Nhất định ta sẽ tới!

Trong mắt Thích Ngạo Sương lóe lên ánh sáng vô cùng kiên định.

Kiên quyết mà tự tin!

Một tháng qua rất nhanh. Một tháng này Thích Ngạo Sương bế quan tu luyện, không ai biết thành quả thế nào. Phá Thiên dẫn Thích Ngạo Sương tới gặp A Nhĩ Đề Tư. A Nhĩ Đề Tư đồng ý một cách dứt khoát, không hề đưa đẩy. Tình bạn giữa hai người khiến người ta phải líu lưỡi.

Đảo mắt đã tới lúc khảo hạch vào học viện Tinh Thần.

Các môn phái lớn của Thế Giới Hỗn Độn đề cử người xuất sắc tham gia.

A Nhĩ Đề Tư đề cử mười ba người của Thiên Đạo Môn. Vốn là mười hai người, nhưng Đại Trưởng Lão A Nhĩ Đề Tư lại đề cử thêm một người. Nói là đề cử nhưng thực ra là hắn mạnh mẽ an bài thêm một người. Mà người này là đệ tử hắn mới thu vào môn phái.

Thích Ngạo Sương được đưa đi cùng các đệ tử khác của Thiên Đạo Môn được đề cử tham gia khảo hạch tới chân núi của học viện. Học viện này không được đặt trong thành thị phồn hoa mà tọa lạc trên một dãy núi u nhã tĩnh mịch.

Trên đỉnh núi, quanh năm sương mù bao phủ, đã rất lâu rồi không tan đi. Tháp Tinh Thần Thiên trên đỉnh núi không thể nhìn tới điểm cao nhất.

Cả ngày không thấy bóng dáng Đại Trưởng Lão A Nhĩ Đề Tư, không có viện gì nhưng hắn có địa vị rất cao trong môn phái. Lần này cứng rắn thu một đệ tử không rõ lai lịch, sau đó lập tức mạnh mẽ đề cử tới tham gia khảo hạch nên dĩ nhiên sẽ khiến một số người bất mãn, kể cả các đệ tử tới tham gia khảo hạch lần này. Tuy mọi người không dám dị nghị ngoài mặt nhưng vẫn lén lút bàn tán…

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất