“Lưu Ly sao rồi?” Thích Ngạo Sương cau mày, lo lắng hỏi.
“Còn một hơi thở. Lần này đánh xong, con muốn chữa thương cho nàng, có lẽ rất lâu sẽ không xuất hiện đâu.” Trong giọng nói của Kim Liên có đau lòng và tức giận, “Cho nên, mẹ, xin người nhanh lên. Một kich phải trúng!”
“Ma vương, ta không muốn đối đầu với ông.” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ma vương, trầm thấp nói.
“Chỉ là một con người hèn mọn mà lại nói khoác không biết ngượng. Hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói!” bây giờ giọng nói của Tạp Địch Âu tựa như sấm rền, khiến lỗ tai mọi người ong ong, càng khiến lòng người run sợ.
“Đừng!” Phong Dật Hiên đau đớn cau mày, trong lòng như vạn tiễn xuyên tâm.
Lãnh Lăng Vân đứng trước mặt Thích Ngạo Sương chợt mở lớn mắt, chỉ vì hắn cảm thấy từ sau lưng truyền tới cảm giác nóng rực đáng sợ không thể diễn tả thành lời.
“Lăng Vân, huynh tránh ra.” Giọng Thích Ngạo Sương thật thấp, yếu ớt nhưng lại như kéo dài bất tận.
Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, từ từ quay đầu lại thì thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương dần dần phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Theo bản năng, hắn đứng sang bên cạnh. Mèo Tầm Bảo cũng nhảy từ lưng Thích Ngạo Sương sang vai hắn.
Thích Ngạo Sương chậm rãi giơ tay phải lên, một thanh thần khí kỳ lạ hiện lên trên tay, nhắm thẳng vào Ma vương trên cao. Mà trên mặt nàng từ từ hiện lên một tầng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn như thần thánh không thể khinh nhờn. Mà dần dần, cả người nàng cũng được một tầng vầng sáng màu vàng bao phủ.
“Lời nguyền trên người Dật Hiên là gì? Ông không muốn cởi bỏ cho chàng sao?” giọng Thích Ngạo Sương xa xôi lạnh giá.
“Ha ha ha ha
~” Ma vương bay trên trời, cười như điên, “Đã muộn rồi. Từ khi ngươi đặt chân lên đây thì lời nguyền đã được khởi động…” Mà biện pháp ngăn cản lời nguyền chính là hoàn toàn hủy diệt ngươi! Ma vương không nói ra câu tiếp theo.
Thích Ngạo Sương khẽ híp mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh. Lời của Ma vương…
“Đi chết đi! Con người đê tiện quấy nhiễu tâm trí của con ta.” Ma vương cười ác độc, tay phải không ngừng tụ lực. Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, hoa văn màu đen trong lòng bàn tay ông không ngừng lớn lên, lan rộng. Hơi thở màu đen cấp tốc tụ đến từ bốn phương tám hướng. Tiếng động như sóng to gió lớn khiến người ta sợ mất mật. Tất cả đều như đổi màu, tối tăm không có ánh sáng.
“Tụ!” Thích Ngạo Sương rủ thấp mí mắt, quát khẽ. Trong nháy mắt, lấy nàng làm trung tâm, một luồng sóng khí màu vàng mắt thường có thể nhìn thấy được nổ tung ra bốn phía. Sau đó, một cột ánh sáng màu vàng kim chiếu xuống từ trên bầu trời âm u, hoàn toàn bao phủ Thích Ngạo Sương bên trong. Mà cột ánh sáng này rõ ràng chiếu thẳng từ mặt trời xuống!
Sức mạnh mặt trời?! Đây chính là vầng sáng mặt trời cực nóng?
Tất cả Ma tộc sợ ngây người, ngây ngốc nhìn một màn trước mặt. Nàng có phải là con người không? Sao có thể sử dụng được sức mạnh mặt trời?
Trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía khiến người ta không thể mở mắt được. Ánh sáng không ngừng lan rộng. Bầu trời vốn âm u cũng từ từ sáng lại. Ánh sáng màu vàng đang không ngừng xua đuổi bóng tối.
Mặt Tạp Địch Âu biến sắc, trên tay không dừng lại, gầm lên một tiếng, ngưng tụ sức mạnh kinh khủng đó lại, lao thẳng xuống.
Mặt Thích Ngạo Sương lạnh băng, huy kiếm nghênh đón.
Như ngựa phi, như sóng biển…
Tiếng vang ầm ầm chấn động trời đất.
Đất trời đổi màu!
Bóng dáng hai người gặp nhau giữa không trung.
Máu, không ngừng nhỏ xuống từ trên trời, tung bay, rơi đầy đất tạo thành đóa hoa yêu dã, dần dần tạo thành một con đường bằng máu nhìn thấy ghê người!
Vậy mà hai người lại không hề bị thương.
Có người chắn giữa hai người, tiếp nhận công kich toàn lực của cả hai.
Người này là Phong Dật Hiên.
“Không —!” Ma vương mất khống chế, rống to, bay trên không, đau đớn không thể tả mà cười dài. Ông rõ nhất sức mạnh của một kich toàn lực này của mình! Ông biết con người này có chỗ bất phàm của nàng nên dùng hết toàn lực vào một kich, định khiến con người này tan thành mây khói, kể cả linh hồn! Bây giờ lại bị Phong Dật Hiên đón lấy…!!!
“Lời nguyền đã ứng nghiệm sao? Không, không! Tại sao lại như thế?” Tạp Địch Âu như mất trí, lơ lửng trên trời, ánh mắt tan rã, lẩm bẩm trong miệng. Giọng nói hờ hững chứa thê lương và bi thương vô tận.
Chuyện mình trăm phương ngàn kế ngăn cản vẫn xảy ra!
Vốn nghĩ rằng lấy con người này ra uy hiếρ, khiến con trai tránh xa là có thể tránh khỏi lời nguyền độc ác này. Nhưng không ngờ nó vẫn ứng nghiệm, hơn nữa còn ứng nghiệm nhanh hơn dưới sự thúc đẩy của mình.
Chẳng lẽ mình sai rồi sao?
Tạp Địch Âu kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên mặt không còn chút máu nào đang từ từ rơi xuống, chợt kêu to mộ tiếng, một luồng khí thế lấy ông làm trung tâm, lan rộng ra xung quanh…
Trường kiếm trong tay Thích Ngạo Sương biến mất, xông lên phía trước, ôm chặt lấy Phong Dật Hiên khuôn mặt đã tái nhợt, từ từ hạ xuống.
“Tại sao?” thân thể Thích Ngạo Sương run khẽ, đáy lòng vô cùng sợ hãi. Nhìn khuôn mặt tái nhợt dường như trở nên trong suốt của Phong Dật Hiên, lòng Thích Ngạo Sương chìm xuống đáy vực. Cái lạnh không ngừng xâm nhập vào nàng. Nàng chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tâm cũng dần dần lạnh đi.
“Ta…Sẽ không để nàng chết, nhưng…cũng không muốn phụ vương bị thương…” trên khuôn mặt tái nhợt của Phong Dật Hiên là nụ cười thản nhiên, tựa như chỉ giây lát sau là sẽ biến mất.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà ôm Phong Dật Hiên từ từ đáp xuống đài cao.
Lãnh Lăng Vân ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt, mắt nhói đau, tâm, còn đau hơn…
“Linh hồn của ta…sẽ phải tan đi…Ngạo Sương, ta, không thể thực hiện lời hứa của mình…” Phong Dật Hiên cười yếu ớt, không đợi Thích Ngạo Sương nói, dùng hết sức quay lại nhìn Lãnh Lăng Vân sau lưng nàng, nói thật nhỏ, “Lãnh Lăng Vân, mau…đưa Ngạo Sương đi…”
Giờ phút này Tạp Địch Âu vẫn cười dài đầy đau đớn trên bầu trời, nhưng nếu ông phục hồi tinh thần lại thì sẽ không đi được nữa! Phong Dật Hiên lo chuyện này, nên mới nói Lãnh Lăng Vân lập tức đưa Thích Ngạo Sương đi.
“Không!” giọng Thích Ngạo Sương run rẩy.
Đáy mắt Phong Dật Hiên thoáng qua lo lắng, buồn rầu, bi thương, không muốn, quyến luyến, vẫn từ từ dùng hết sức mà đưa tay phải của mình ra, muốn vuốt ve gương mặt Thích Ngạo Sương mà mình vẫn nhớ nhung.
Thích Ngạo Sương nắm tay Phong Dật Hiên, nói như đinh chém sắt: “Ta sẽ không để chàng chết!”
Phong Dật Hiên cười nhàn nhạt. Tất cả đều đã muộn. Thân thể của hắn không chịu nổi một kich trí mạng này của Tạp Địch Âu và Thích Ngạo Sương.
“Tạp Mễ Nhĩ….”
Thích Ngạo Sương nắm chặt tay Phong Dật Hiên, ngẩng mặt lên trời gào to.
Thê lương, kéo dài, chờ đợi…
Khiến mọi người nghe được mà run lên.
“Tạp Mễ Nhĩ, con biết thầy có thể làm được. Ra đi! Ra đi! Hãy cứu chàng!” Thích Ngạo Sương ngẩng mặt lên trời gọi, trong giọng nói chứa đau thương vô cùng và mong đợi.
Phong Dật Hiên hơi sững sờ, Lãnh Lăng Vân sửng sốt.
Thân hình Tạp Địch Âu hơi khựng lại giữa bầu trời.
Aiz….
Một tiếng thở dài sâu kín, thật dài, nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng thở dài này như vang lên ở chân trời, lại như vang lên bên tai, trong tim mỗi người.
Là ai?
Là ai mà lại có thực lực đáng sợ như thế này?
Ngay sau đó, bầu trời chợt sáng sủa.
Trời xanh mây trắng, gió nhẹ nhàng thổi.
Một nam tử áo trắng xuất hiện trên trời, cứ tự đắc cách biệt như thế mà đứng trên bầu trời. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng kia là của hắn.
Mà nam tử áo trắng này chính là Tạp Mễ Nhĩ đột nhiên biến mất.
“Ngạo Sương…” giọng nói nhẹ nhàng của Tạp Mễ Nhĩ bay tới.
“Tạp Mễ Nhĩ, cứu Dật Hiên đi. Thầy có thể làm được, con biết mà!” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, vội vàng cầu xin Tạp Mễ Nhĩ.
Lãnh Lăng Vân nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy phức tạp. Rốt cuộc hắn là ai? Tồn tại như thế nào?
“Ta có thể.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, ngàn vạn phong tình.
“Cứu chàng!” Thích Ngạo Sương càng vội hơn.
“Nhưng phải cho ta lý do để cứu hắn.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười dịu dàng như cũ, cười tao nhã, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Ta không có lý do gì để cứu hắn. Nếu con bị thương thì ta sẽ cứu nhưng hắn thì không…”
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ rất quen thuộc nhưng lại như xạ lạ. Hắn đang cười nhưng đáy mắt là lãnh khốc, không có chút độ ấm và gợn sóng nào.
Hắn không nói đùa mà là nghiêm túc khác thường.
“Vì…Vì sao?” đôi mắt Thích Ngạo Sương bỗng nhiên co lại, kinh ngạc mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ vẫn đang cười.
“Không vì sao cả.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười, giọng nói nhẹ nhàng, hờ hững, mềm mại nhưng không có chút độ ấm nào!
Thích Ngạo Sương ngơ ngác quay lại, cúi đầu nhìn sắc mặt Phong Dật Hiên càng ngày càng tái. Nàng càng hoảng sợ hơn khi cảm thấy lực sinh mệnh của Phong Dật Hiên đang dần biến mất, không ngừng biến mất…
Nếu tiếp tục như vậy thì Phong Dật Hiên sẽ rời khỏi nàng mãi mãi, không bao giờ quay lại nữa!
Một luồng tuyệt vọng và đau thương khôn cùng vây lấy Thích Ngạo Sương. Nàng chỉ có thể nắm thật chặt tay Phong Dật Hiên không buông.
Lãnh Lăng Vân nhìn bộ dạng này của Thích Ngạo Sương thì trong lòng vô cùng khó chịu, càng tự hỏi mình rằng nếu người ngã xuống là mình thì có phải Ngạo Sương cũng sẽ không kiềm chế được như thế hay không? Sẽ sao? Sẽ sao?…
“Meo meo ~~ meo meo ~~” chợt, mèo Tầm Bảo đứng trên vai Lãnh Lăng Vân không ngừng kêu lên. Lãnh Lăng Vân nghe tiếng kêu của nó thì ngơ ngác, bởi vì trong đầu xuất hiện giọng nói của một người khác.
Lãnh Lăng Vân ngơ ngác mà nhìn Thích Ngạo Sương đang đau lòng gần chết, nhìn sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt đến gần như trong suốt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang cười hờ hững.
Chợt, Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu, trầm giọng nói với Tạp Mễ Nhĩ: “Tạp Mễ Nhĩ, lời của ngươi là thật? Nếu Ngạo Sương bị thương thì ngươi nhất định sẽ cứu?”
“Đó là đương nhiên.” Tạp Mễ Nhĩ cười một tiếng thật thấp, nhẹ nhàng nhướng mày, phun ra một câu như vậy. Đáy mắt vẫn không có chút gợn sóng nào.
“Vậy thì ta tình nguyện.” Lãnh Lăng Vân cúi đầu, nói một câu thật thấp với không khí, tựa như lẩm bẩm, vừa như đang nói với người kia.
Dứt lời, hắn từ từ đi lên phía trước, đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương, cười như hoa đào, nhẹ nhàng nói: “Ngạo Sương, ta tin muội. Phong Dật Hiên, ngươi tin Ngạo Sương không?”
Phong Dật Hiên ngơ ngác nhưng vẫn gật mạnh đầu. Hắn thấy được sự tự tin tràn ngập và kiên quyết trong mắt Lãnh Lăng Vân.
“Vậy thì, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội.” Lãnh Lăng Vân đột nhiên nói một câu như vậy rồi nhẹ nhàng gỡ bông tai thủy tinh màu tím trên tai Thích Ngạo Sương xuống.
Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương còn chưa hiểu ý của Lãnh Lăng Vân, trước mắt đã bị một luồng ánh sáng màu tím bao vây. Ánh sáng màu tím rực rỡ chói mắt vây chặt lấy ba người bọn họ.
“Meo meo!!!” mèo Tầm Bảo quơ múa móng vuốt, nhảy lên xung quanh luồng ánh sáng màu tím.
Lúc này Tạp Địch Âu đã không còn cuồng bạo như vừa rồi mà sững sờ nhìn luồng ánh sáng màu tím rực rỡ chói mắt. Sao ông cảm thấy sinh mệnh của Phong Dật Hiên vốn đang trôi đi lại dừng lại?
Tạp Mễ Nhĩ khẽ híp mắt, nụ cười trên mặt cứng lại, như có điều suy nghĩ mà nhìn luồng ánh sáng màu tím.
“Tạp Mễ Nhĩ, phải nhớ lời ngươi nói…” giọng nói thật thấp của Lãnh Lăng Vân truyền ra từ luồng ánh sáng màu tím.
“Có ý tứ, ha ha, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Ta mỏi mắt chờ mong.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này không giống trước.
Ánh sáng màu tím càng ngày càng đậm…
Tạp Địch Âu ngơ ngác mà nhìn luồng ánh sáng màu tím nhưng không thể nhúng tay vào. Uy áp của nam tử bạch y kia đã nói rõ tất cả. Mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! Hắn đang làm gì?
Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay áo.
Ngay sau đó, luồng ánh sáng màu tím biến mất…
Mà ở đó không có gì cả. Không thấy Phong Dật Hiên, không thấy Thích Ngạo Sương, Lãnh Lăng Vân cũng không thấy…
Chỉ có mèo Tầm Bảo lông trắng như tuyết đang ngồi xổm ở đó. Mèo Tầm Bảo ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bóng dáng của Tạp Mễ Nhĩ cũng đã biến mất.
“Meo meo?” Mèo Tầm Bảo híp mắt, gật đầu một cái, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Tạp Địch Âu trợn mắt. Đúng vậy, ông không nhìn lầm. Con mèo kia lại có thể lộ ra vẻ mặt như thế!
Không đợi Tạp Địch Âu kịp phản ứng, ngay sau đó, bóng dáng của mèo Tầm Bảo cũng biến mất tại chỗ.
Tất cả trở lại yên lặng, tựa như tất cả vừa rồi chưa từng xảy ra. Nếu không phải xung quanh lộn xộn thì ai có thể biết được vừa rồi ở đây từng xảy ra trận đánh kinh thiên động địa?
Tạp Địch Âu ngơ ngác mà nhìn đài cao không có gì, hoàn toàn sửng sốt. Người đâu? Sao lại không thấy? Con trai của mình, đứa con mà mình vẫn thương yêu và lấy làm kiêu ngạo không thấy đâu nữa.
Nhưng Tạp Địch Âu rất rõ một điều. Con trai của mình không chết!
Nhưng đi đâu?
Người mặc bạch y có thực lực đáng sợ đó đã đưa bọn họ đi đâu?
Chẳng lẽ lời nguyền này có thể giải?
Mà thiếu nữ loài người kia chính là điểm quan trọng để giải lời nguyền? Thật là như vậy sao? Lòng Tạp Địch Âu vốn yên tĩnh lại lần nữa nổi lên sức sống.
Có lẽ, thật có thể thay đổi!
——————————
Vậy, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội.
Chúng ta chờ muội…
Có ý tứ, ha ha, vậy ta liền thành toàn các ngươi.
Ta mỏi mắt chờ mong.
Những lời này là có ý gì?
Đầu, thật là đau, thật là đau…
Trong đầu vang lên mấy câu nói này khiến đầu Thích Ngạo Sương đau như muốn nứt ra.
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Dật Hiên! Lăng Vân! Tạp Mễ Nhĩ!
Mọi người ở đâu?
Thích Ngạo Sương đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy rèm che vô cùng hoa lệ trên đầu.
Từ từ quay sang thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trang trí hoa lệ.
Nhưng xa lạ…
Đây là đâu?
Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đâu?
Tạp Mễ Nhĩ đâu?
A Bảo đâu?
Sao lại không ở đây?
Tags: Nữ cường, Tài năng tuyệt sắc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không