Bến tàu rộn ràng nhộn nhịp.
Một tòa thành phồn hoa đang chào đón ánh nắng ban mai rực rỡ.
“Tại sao lại là ta?” Đông Phong hầu yêu nghiệt ngồi bệt trên mặt tất cả đều là uất ức. Mà hắn giờ phút này lại mang thân phận một thiếu nữ tuyệt đại. Dược thủy biến thân của mọi người đã mất tác dụng, cho nên tạm thời đợi tại lữ điếm chờ tin tức của bọn họ.
Giờ phút này Thích Ngạo Sương và Đông Phong Hầu lẳng lặng ngồi ở quảng trường bên cạnh suối phun, cùng một số người, cầm trên tay bánh bao, đút cho chim biển đang đậu trên đất. ( nhìn giống quảng trường ở nước Anh thế)
Dược thủy biến thân trên người của Thích Ngạo Sương cũng đã đến thời gian, biến trở về là nữ thân. Chỉ là nàng giờ phút này màu vàng trên tóc là do đội tóc giả, không có Lý Khắc Phu thay đổi màu tóc và màu sắc con ngươi bằng dược thủy, cũng chỉ có thể làm như thế.
“Bởi vì ngươi xinh đẹp nhất.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói một câu.
“Ta tình nguyện không xinh đẹp.”Đông Phong hầu vẻ mặt đưa đám, tại sao mỹ nhân kế lại do hắn thực hành? Trong lòng tự nhủ hắn là nam nhân thứ thiệt a! Để cho hắn giả trang thành nữ nhân tới nơi này quyến rũ Tiết Long Phi, tại sao, đây là vì cái gì ? (Tại vì Tiểu Hầu Hầu lại làm bạn bè với Tiểu Sương Sương phúc hắc nên chấp nhận số phận đi thôi ~~)
“Ở đây chờ, một hồi nữa Tiết Long Phi sẽ đi qua nơi này.” Thích Ngạo Sương đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo.
” Ngươi chỉ cần xâm nhập vào đi hỏi thăm được nhân ngư công chúa ở nơi nào là được.” Thích Ngạo Sương nói tới chỗ này, đối với Tiết Long Phi này rất là khinh bỉ. Tối hôm qua nàng cũng định đi Phủ Thành Chủ dò thăm chỗ ở nhân ngư công chúa, nhưng lại bị hậu cung khổng lồ kia làm cho câm nín. Cái phủ này thật làm cho người ta chậc lưỡi hít hà, tất cả mọi nơi đều cơ hồ giống nhau như đúc, phải tìm được nhân ngư công chúa, thật sự là một chiến tích vĩ đại. Tiết Long Phi đáng chết, mỗi vị thiếρ thất hắn ta lại xây dựng một tràng viện. Nghe nói hậu cung của Tiết long phi sống chung rất hài hòa, Đông Phong Hầu xâm nhập vào đi hỏi thăm tình hình sẽ rất đơn giản.
Thấy Thích Ngạo Sương phải đi, Đông Phong hầu hoảng loạn hét lên: “Ngộ nhỡ tên kia sẽ đối với ta đòi hỏi cái này cái kia, ta nên làm thế nào đây?” ( Đoạn này buồn cười. Chẳng biết tiểu Hầu Hầu đang nghĩ gì a~~)
“Ngươi yên tâm, Tiết Long Phi chưa bao giờ miễn cưỡng nữ nhân.”Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bỏ lại một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Đông Phong hầu trơ mắt nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, trong lòng đau khổ cực kỳ.
Thích Ngạo Sương xoay người rời đi, trước mắt lại chợt thoáng qua một cái bóng, chặn lại đường đi của nàng. Thật là nhanh! Thích Ngạo Sương khẽ kinh hãi tốc độ của người trước mắt .
“Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi có vinh hạnh mời nàng uống ly trà hay không đây?” Một thanh âm dịu dàng vang lên.
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, giật nảy mình. Thanh âm y hệt nhan sắc, tóc vàng nhẹ nhành xõa xuống , bờ môi mỏng mà khêu gợi. Dung nhan tuyệt thế như vậy lại là một người đàn ông, thật đúng là thật lãng phí. Nhìn người trước mắt dung nhan tuyệt thế, y phục cao quý, còn có phương thức làm quen với nữ nhân như vậy, Thích Ngạo Sương lập tức hiểu rõ thân phận của người tới đây
Hắn chính là tên Thành chủ phóng đãng không kiềm chế.
Tiết Long Phi!
Chỉ là, đối tượng hắn tiếp cận không phải Đông Phong Hầu, mà là Thích Ngạo Sương.
Nam tử trước mắt mỉm cười làm cho người ta cảm thấy giống như tắm rửa gió xuân, Thích Ngạo Sương không thể không thừa nhận, nam tử này, xác thực rất có khí chất. Hắn là một nam tử rất có sức quyến rũ. Có lẽ nhân ngư công chúa chính là bị mất hồn khi chìm trong nụ cười tự như gió xuân của hắn.
Thích Ngạo Sương chậm chạp không nói gì, Tiết Long Phi lại mỉm cười nói ra câu khiến sắc mặt Thích Ngạo Sương chợt biến : “Ngươi không phải là một mực chờ ta sao? Tại sao nhưng bây giờ không nói gì vậy?”
Tâm củaT hích Ngạo Sương chợt trầm xuống, lui về phía sau đi, lạnh lùng nhìn Tiết Long Phi trên mặt hắn vẫn mỉm cười như thế. Xem ra nàng đã quá xem thường người đàn ông này rồi !
“Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, lần đầu tiên gặp mặt, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Xin tự giới thiệu mình , ta là Tiết Long Phi.” Mắt Tiết Long Phi sáng quắc nhìn thiếu nữ trước mắt. Đây chính là thiếu nữ đã cho thần điện Quang Minh một kich trí mạng sao? là người mà thần điện Quang Minh không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ bằng được?
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương khẽ trầm xuống, đối phương đã biết thân phận của mình rồi? !
Tiết Long Phi đùa giỡn cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhất định ở tò mò ta là gì mà biết được thân phận của ngươi. Ha ha, ngươi ở đây còn các bằng hữu của ngươi giờ phút này ở lữ điếm cũng có thể đang giao đấu cùng Thần điện và người của tổ chức Hắc Điện.
“Hiện tại, chỉ còn trận chiến của hai chúng ta.” Tiết Long Phi đáy mắt hiện lên tia hưng phấn. Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, người thiếu nữ này, vốn là hắn chưa bao giờ để ý nàng là ai, nhưng khi nàng cùng thần điện Quang Minh đánh một trận kia, hắn liền chú ý tới người thiếu nữ này. Thế mới biết, nàng vốn là đại tiểu thư hoa si ngu ngốc nhảy một cái trở thành thiên tài, trở thành thần đồng của đế quốc An Mạt Cách Lan, chủ tế của thần điện Quang Minh. Cuối cùng lại chống lại thần điện Quang Minh, Giáo Hoàng và 12 Đại Giáo Chủ, thực lực như vậy, thật để cho hắn vẫn luôn nhớ không dứt, muốn cùng thiếu nữ trước mắt đánh một trận.
Thích Ngạo Sương khóe mắt nghiêng mắt nhìn, lại thấy Đông Phong Hầu giờ phút này đang cải trang làm nữ nhân lại bị thiếu nữ nào đó đuổi cho chạy náo loạn. Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, đây là chuyện gì xảy ra? Đông Phong Hầu không phải Triệu Hoán Sư sao? Vì sao hiện tại chật vật như vậy?
” Nghề nghiệp của người thiếu nữ kia là khắc tinh của Triệu Hoán Sư. Hắn không cách nào cho gọi ma thú giúp cả.”Tiết Long Phi nhàn nhạt nói một câu giải thích rõ tình huống trước mắt của Đông Phong Hầu ra sao.
Dừng
Thích Ngạo Sương khó chịu thốt lên một tiếng, mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt. Xem ra, Tiết Long Phi đã sớm bố trí xong đây tất cả. Người đàn ông này, quả nhiên không đơn giản!
Mà giờ khắc này trên quảng trường các bình dân đã biến mất không thấy, nhưng họ cũng đang ở tại đây, cũng chưa đi xa, rất nhiều người đứng ở nơi xa trên lầu cao hướng bên này ngắm nhìn. Nhiều người vây lượn ở chung quanh quảng trường.
“Thành Chủ Đại Nhân vô địch!”
“Thành Chủ Đại Nhân cố lên!”
“Thành Chủ Đại Nhân đệ nhất thiên hạ!”
Chợt, chung quanh táo động, tiếng hoan hô và âm thanh cổ vũ vang lên lien tiếp.
Tiết Long Phi híp mắt giơ tay lên đáp lại, mặt dáng vẻ hưởng thụ.
Xem ra, người này chẳng những hoa tâm mà còn rất tự luyến. Hơn nữa phản ứng của người dân ở đây hình là đến xem trận đấu, Tiết Long Phi hình như nóng lòng cùng thiếu nữ này quyết đấu, cũng thích được người dân tới quan sát hắn thắng lợi nhằm thỏa mãn hư vinh của hắn. Hơn nhìn ra họ đối với hắn đều là sùng bái tới mù quáng rồi.
“Hy Nhĩ Khắc Lôi Nhã, đến đây đi. Cho ta xem xem ngươi có hay không cường hãn giống như trong truyền thuyết, hi vọng ngươi sẽ không để cho ta thất vọng.” Tiết Long Phi trầm giọng nói, mà trên mặt của hắn trong nháy mắt đã thu lại nụ cười. Khí thế tản ra làm cho người khác khiếρ sợ. Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong tay chợt xuất hiện một thanh bảo kiếm kim quang bắn ra bốn phía. Tiết Long Phi cứ như vậy lẳng lặng đứng nghiêm ở nơi đó, hơi thở vững như bàn thạch khiến Thích Ngạo Sương không thể xem thường.
Tiết Long Phi! Là cao thủ! nước Tư Duy Nặc cũng có thiên tài như vậy! Cái chính là hắn mới có hai mươi bảy tuổi, cũng đã có tu vi như vậy, cũng coi như có thành tích đáng kể.
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, cười lạnh một tiếng, thoáng một cái trên tay trống rỗng, Thương Lan kiếm đã nắm chặt .
Tiết Long Phi nhìn Thương Lan kiếm trong tay Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, thầm than trong lòng, quả là một thanh tuyệt thế bảo kiếm,
Gió biển thổi qua, tóc hai người tung bay. Ánh mắt của hai người đột nhiên thay đổi, một cỗ khí thế vô hình lan tràn ra.
Trên mặt đất chim biển đang tìm kiếm thức ăn toàn bộ bay lên bầu trời, giữa không trung rơi xuống ít lông vũ trắng noãn. Tung bay ở trước mắt của hai người. Trong nháy mắt, tình thế hết sức căng thẳng.
Thích Ngạo Sương và Tiết Long Phi cứ như vậy lạnh lùng đôi co.
Hai người cũng cố khống chế hơi thở bén nhọn của mình không để cho hơi thở kinh người này lan đến gần chung quanh người dân. Đáy mắt Tiết Long Phi thoáng qua một tia khen ngợi không dễ dàng phát giác. Trong lòng càng thêm sáng tỏ, xác định suy đoán của mình.
“Thành Chủ Đại Nhân, thiên hạ vô địch!”
” Thành Chủ Đại Nhân là nhất ~~”
Chung quanh quảng trường truyền đến hàng loạt tiếng thét chói tai, đó là của các thiếu nữ sùng bái ái mộ Tiết Long Phi . Ở trong lòng bọn hắn Thành Chủ Đại Nhân là bách chiến bách thắng , không có bất kỳ chuyện có thể làm khó Thành Chủ Đại Nhân của bọn họ.
Hưu
Thời gian vào giờ khắc, hai người đồng thời đột nhiên nhảy lên, bảo kiếm trong tay đều phát ra ánh sáng, tia sáng chói mắt làm cho không người nào có thể mở mắt ra.
Hai đạo tàn ảnh trên không trung đụng vào nhau.
Oanh tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên.
Cả quảng trường giống như cũng run rẩy. Không! Cả hòn đảo giống như cũng run rẩy theo.
Đám người kia cũng bưng kín lỗ tai, tiếng nổ ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc. Tất cả chung quanh hình như đều khẽ run, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Trong không trung hai đạo tàn ảnh tách ra, hai người đều lui trở về tại chỗ.
Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn nam tử trước mặt, mà Tiết Long Phi cũng là mặt không đổi sắc nhìn thiếu nữ trước mắt.
Thực lực ngang nhau? !
Chung quanh quảng trường các bình dân cũng trừng to mắt mà nhìn xem tình cảnh trước mặt. Chung quanh một mảnh tĩnh mịch.
Người thiếu nữ kia cư nhiên có thể cùng Thành Chủ Đại Nhân có thực lực ngang nhau? ! Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong mắt đều là nồng nặc không thể tin. Làm sao có thể? !
Sau một khắc, thiếu nữ ngạo nghễ đứng yên trên đầu mái tóc màu vàng đã rơi xuống trên mặt đất, lộ ra một mái tóc xinh đẹp đen nhánh như mực. Tóc vàng trên mặt đất có rõ ràng có vết đao chém.
Ồn ào
Tiếng hoan hô nhất thời xông thẳng lên trời, đinh tai nhức óc.
“Thành Chủ Đại Nhân!”
“Thành Chủ Đại Nhân!”
“Vô địch! Vô địch!”
Tiếng hoan hô của người dân cơ hồ đem trong hai người quảng trường bao phủ.
Vậy mà, sau một khắc, Tiết Long Phi phù một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người thân hình không vững, té xuống. Tiết Long Phi chợt đem kiếm cắm trên mặt đất, ổn định thân hình.
Tiếng hoan hô chấn động bị ngừng lại.
Cả quảng trường câm như hến, tất cả mọi người không thể tin Thành chủ vô định của họ giờ phút này lại bị bức tới tình trạng như vậy. Thành Chủ Đại Nhân thua sao? Ở trong lòng bọn họ Thành Chủ Đại Nhân vĩnh viễn vô địch vào giờ khắc này lại thua? Bại bởi người thiếu nữ kia? ! Tầm mắt mọi người cũng tập trung trên người thiếu nữ tóc đen.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc đen nhánh của Thích Ngạo Sương tung bay theo gió, gương mặt tinh xảo vô song tất cả đều là băng lãnh cùng cao ngạo. Nàng cứ như vậy đứng lẳng lặng ở nơi đó, mà cũng tạo ra một uy hiếρ vô cùng mạnh mẽ.
“Ngươi rất mạnh, nhưng chưa đủ.” thanh âm lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng vang lên, lại giống như ác mộng vang lên ở trong lòng của tất cả mọi người.
“Ngươi quả nhiên rất mạnh.” Tiết Long Phi vươn tay xoa xoa vết máu nơi khóe miệng mình, nhàn nhạt mà nói ra.
“Chết hay là sống?” Thích Ngạo Sương mắt lạnh nhìn nam tử trước mắt mặt không đổi sắc lạnh giọng hỏi.
“Đương nhiên là muốn sống rồi.” Tiết Long Phi lại lộ ra nụ cười với hàm răng trắng noãn, búng tay một cái, thiếu nữ đuổi theo Đông Phong Hầu đang náo loạn lập tức dừng động tác lại, khéo léo hướng lại gần Tiết Long Phi.”Cuộc sống tốt đẹp như thế, ta còn chưa có hưởng thụ đủ tại sao có thể chết chứ?”
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn Tiết Long Phi trước mắt đang cười rực rỡ, chợt có chút nghi hoặc . Người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
“Tất cả giải tán, nên làm gì thì làm cái đó đi! ! ! Tiết Long Phi quay đầu hướng tới đám người đang xem náo nhiệt mà quát to một tiếng, mọi người phẫn hận nhìn Thích Ngạo Sương, sau đó toàn bộ nhanh chóng tản đi.
Đông Phong Hầu vội vàng chạy tới bên người Thích Ngạo Sương, lửa đang thiêu mông đít hắn: “Ngạo Sương, ta …ta…. ta đi lữ điếm, tìm Sở Tâm.” (Đông Phong Hầu và Sở Tâm có JQ đó nha ~~ hắc hắc * cười gian trá*)
Hiển nhiên là do Đông Phong Hầu sớm nghe được Tiết Long Phi nói thần điện Quang Minh cùng người của tổ chức Hắc Điện đã bao vây mọi người trong lữ điếm . Hiện tại hận không mọc cánh để lập tức bay đến lữ điếm.
“Đi đi.” Thích Ngạo Sương khẽ cau mày gật đầu, nhưng ánh mắt không có rời tên Tiết Long Phi đang cười rực rỡ. Vẫn đề phòng nhìn Tiết Long Phi.
Đông Phong Hầu hướng lữ điếm mà chạy như điên, dọc theo đường đi không người nào ngăn cản hắn, càng làm cho Thích Ngạo Sương nghi ngờ Tiết Long Phi rốt cuộc có chủ ý gì.
“Ngươi tiếp cận ta là vì cái gì?”Tiết Long Phi hỏi, rồi phất tay thiếu nữ bên cạnh liền rời đi.
Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi đến gần, lại không hề cảm thấy một tia sát khí nào cả.
“Ta mặc kệ ngươi và cái lũ kia có thù oán gì ta không quan tâm, ta chỉ là muốn cùng ngươi đánh một trận, hiện tại kết quả đã xong. Ngươi so với ta mạnh hơn nhiều.” Tiết Long Phi thu hồi kiếm, buông tay thành thực nói.
“Nhân ngư công chúa ở đâu? ! !” Thích Ngạo Sương cũng thu hồi kiếm, lạnh lùng nói ra khỏi mục đích của mình. Nàng bây giờ có thể khẳng định, chính là Tiết Long Phi quả nhiên là kẻ phóng đãng không kềm chế được, không làm gì theo lẽ thường tình cả. Hành động tùy ý như vậy cũng làm cho Thích Ngạo Sương có chút xem trọng, thậm chí còn có chút hâm mộ. Hắn là kẻ cầm lên được thì cũng để xuống được.
“À? Ngươi tìm nàng làm gì vậy?” Tiết Long Phi nghi ngờ vuốt cằm của mình nhìn Thích Ngạo Sương, thình lình ném một câu” chẳng lẽ ngươi định chiếm hữu cô gái xinh đẹp kia, ngươi thích nữ nhân ?”
Sắc mặt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, trong tay đã xuất hiện Thương Lan kiếm.
“Nói giỡn thôi! Ta nói giỡn thôi mà!” Tiết Long Phi vội vàng lui về phía sau hai bước khoát tay nói” đừng xúc động, ta chỉ đùa giỡn chút thôi.” ( đùa chút thôi mà >>>> suýt chết)
“Hừ!” Thích Ngạo Sương hừ lạnh một tiếng thu hồi Thương Lan kiếm.
“Chỉ là ngươi tìm Thiến Nhi làm cái gì?” Tiết Long Phi vẫn còn là nghi hoặc không hiểu.
“Muốn lấy đồ vậy trên đầu nàng ta, còn có đưa nàng ta trở về bên cạnh cha mẹ của nàng.” Thích Ngạo Sương dứt lời, nhìn Tiết Long Phi với ánh mắt khinh bỉ.
“Này, làm ơn không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Ta không có dụ dỗ nàng ấy, là nàng ấy sống chết muốn theo tới đây!”
Tiết Long Phi co rút khóe miệng bất mãn mà giải thích. Sau đó lau lau mồ hôi trên trán, còn làm ra động tác phiêu dật giả vờ khổ não nói” không có biện pháp, ai kêu ta lại có sức quyến rũ kinh người đến vậy ?” ( Hết thốc chữa rồi).
Trong lòng Thích Ngạo Sương đối với việc Tiết Long Phi tự luyến thì ra sức phỉ nhổ một trận, nhưng trên mặt vẫn không nói lời nào, chỉ là mắt lạnh lùng nhìn Tiết Long Phi.
“Được, trước hết ngươi đi cứu bằng hữu của ngươi đi đã. Sau đó đi về bến tàu phía đông, nơi đó có thuyền của ta, ta sẽ đem cho ngươi đồ vật ngươi muốn. Còn có Thiến Nhi ta sẽ mang nàng về Nhân Ngư tộc.” Tiết Long Phi nhún vai cất cao giọng nói.
Thích Ngạo sương cau mày, hồ nghi nhìn Tiết Long Phi. Người này, rốt cuộc đang âm mưu gì đây?
“Mau đi đi, các bằng hữu của ngươi đoán chừng hiện tại đang lâm vào khổ chiến.” Tiết Long Phi khuyên lơn .
“Người của bọn họ đang vây quét, so với ngươi thì thực lực như thế nào?” Thích Ngạo Sương không có bước vội, mà hỏi một câu như vậy.
“Dĩ nhiên là không mạnh bằng ta. Ta đây là người cường hãn nhất đương nhiên là muốn đối phó với ngươi.” Tiết Long Phi nhíu mày nói.
“A, vậy thì không cần nữa, ta ở chỗ này chờ bọn họ.” Thích Ngạo Sương nói xong, trực tiếp đi tới bên cạnh cái hồ nước thản nhiên ngồi xuống. ( phải rồi thực lực tiểu Phong Phong còn hơn tiểu Sương Sương cơ mà, mấy người còn lại cũng là quái vật biến thái rồi còn gì phải lo. Tội cho đám người kia quá)
“Không phải chứ? !” Tiết Long Phi kinh ngạc trợn to con ngươi, nhìn Thích Ngạo Sương mặt không đổi sắc. Là không quan tâm bằng hữu hay là quá tự tin vào thực lực của bọn họ? Xem ra hình như là vế sau. Trong lòng Tiết Long Phi không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ bằng hữu của nàng lại thật sự có thực lực cường hãn như vậy?
Thích Ngạo Sương không nói lời nào, vẫn như cũ vững như bàn thạch ngồi ở chỗ đó.
“Ai, ta nói, ngươi chuẩn bị làm cái gì vậy?” Tiết Long Phi cư nhiên cũng đặt mông ngồi ở bên cạnh Thích Ngạo Sương, cùng tán gẫu với nàng voi như đó là chuyện bình thường.
” Tay sai của Thần điện ta cũng ghét, cả ngày ăn uống miễn phí. Vốn là ở chỗ này của ta có một thần điện, nhưng là bị ta vụng trộm bắn sập mất rồi. Họ bắt ta tìm hung thủ, nói giỡn sao, ta sẽ nộp mình sao?” Tiết Long Phi liến thoắng không ngừng không hề đề phòng mà cùng Thích Ngạo Sương vừa nói chuyện vừa cười.
“Diệt Thần điện.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt một câu phun ra đã trả lời vấn đề Tiết Long Phi, sau đó ngẩng đầu tới phương hướng kia mà nhìn, trong lòng tính toán bên kia lúc nào thì có thể xử lý xong việc. Cũng thầm than cái tên Tiết Long Phi này thật đúng là hoang đường. Cái thành phố này tên tuổi thật đúng là như tính cách của hắn .
“A, thật sao? Ha ha, không tệ.” Tiết Long Phi nhíu mày hưng phấn mà nói , tiếp đó lại cau mày nói” chỉ là, ngươi bây giờ bị Thần điện đuổi giết chạy đến nơi này, có thể diệt đượcThần điện?”
Thích Ngạo Sương lạnh lùng liếc nhìn Tiết Long Phi, lạnh nhạt nói: “Ngươi cảm thấy ngươi dùng từ chính xác sao”
“A, ha ha, không đúng, là Thần điện chạy khắp nơi đuổi theo ngươi hít bụi.” Tiết Long Phi cười hắc hắc đứng lên sữa chữa cách nói vừa rồi của mình.
Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, khẽ cau mày: “Ngươi tại sao lựa chọn giúp ta, mà không phải giúp Thần điện bắt bọn ta, theo bọn họ thờ phụng Nữ Thần Quang Minh?” Đối với thần điện Quang Minh Thích Ngạo Sương một chút cũng không để vào mắt, ví dụ như việc Tiết Long Phi nói, thần điện Quang Minh phái người đuổi theo cũng chỉ là đi theo phía sau nàng hít bụi thôi. Nàng kiêng kỵ không phải thần điện Quang Minh mà là cái tổ chức kia, và Nữ Thần Quang Minh! Nữ nhân kia thực lực thật kinh khủng, hình ảnh trong ký ức Thích Ngạo Sương hãy còn mới mẻ. Nàng ta tuyệt đối có năng lực lấy tính mạng Thích Ngạo Sương. Cho nên, trước mắt Thích Ngạo Sương còn phải tránh cùng Nữ Thần Quang Minh đối đầu chính diện.
Tiết Long Phi vươn tay sửa lại một chút tóc trên trán mình, bày ra tư thế rất tao nhã, sau đó lúc này mới khinh thường phun ra một câu: “Không tại sao cả, ta thích. ! !”
Thích Ngạo Sương im lặng, lời nói này, động tác này, thật đúng là phong cách của Tiết Long Phi. Thiên hạ chỉ độc nhất vô nhị là hắn.
“Đúng rồi, Khắc Lôi Nhã…” Tiết Long Phi nhìn tóc đen nhánh của Thích Ngạo Sương đang muốn nói gì đó.
Thích Ngạo Sương nhàn nhạt cắt đứt: “Ta hiện tại gọi là Thích Ngạo Sương. Khắc Lôi Nhã, cái tên này đã sớm theo một người đi mất rồi.”
“A ~ Thích Ngạo Sương, bằng hữu của ngươi có phải có một người là người của Phong gia hay không? !” Tiết Long Phi chợt chuyển hướng hỏi tới cái này. Lúc nãy Tiết Long Phi bắt được đáy mắt Thích Ngạo Sương lóe lên một tia ưu thương không dễ dàng phát giác, cái người kia trong miệng nàng chỉ sợ là mẫu thân của nàng mà thôi. Tiết Long Phi dĩ nhiên là không tin tưởng thiếu nữ trước mắt sẽ giết chết mẫu thân của chính mình, chính là lũ thần điện kia làm ra “Chuyện tốt” này.
Hả? Thích Ngạo Sương nhìn Tiết Long Phi, không hiểu hắn vì sao như vậy hỏi. Phong gia thương hội ở Tích Lan Đại lục cũng nổi danh tới tận đây, Thích Ngạo Sương đã biết. Nhưng vì sao Tiết Long Phi đột nhiên hỏi như vậy. Có vấn đề gì sao?
Quảng trường lên một chuỗi tiếng bước chân dồn dập.
“Ừ, chính là cái người tóc đỏ, hắn chính là người Phong gia thương hội là con trai độc nhất của Phong Thiếu Hiên.” Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên đang chạy như bay lại đây, nhẹ nhàng nói.
Trong lúc nói chuyện, Phong Dật Hiên cùng Lãnh Lăng Vân đã nhanh chóng chạy vội tới trước mặt của bọn hắn, theo sát phía sau là hai huynh đệ nhà họ Tập và Kiều Sở Tâm cùng Đông Phong Hầu.
Khi bọn hắn thấy Thích Ngạo Sương cùng nam tử hài hòa, quần áo hoa lệ kia ngồi chung một chỗ lúc cũng ngây ngẩn cả người. Đông Phong Hầu cằm đều muốn trật khớp. Trước khi đi dường như Thích Ngạo Sương vẫn còn cảnh giác uy hiếρ tên kia mà, không khí rất khẩn trương, thế nào mà hiện tại liền hòa hài như thế?
“A, ngươi chính là người của Phong gia thương hội. Thần điện Quang Minh cùng An Mạt Cách Lan thông đồng định tội các ngươi là bao che cho tội phạm.” Tiết Long Phi nhìn Phong Dật Hiên đang đứng ở trước mặt đùa giỡn mà nói.
Sắc mặt Phong Dật Hiên biến đổi.
Tiết Long Phi lại vỗ vai Phong Dật Hiên đang cứng đờ ở đó “Phong gia bởi vì ngươi mới bị thần điện Quang Minh cùng An Mạt Cách Lan chèn ép rất lợi hại. Ngươi, không trở về xem một chút?”
(Chỗ này giải thích một chút: Phong Dật Hiên ở Lạp Cách Tạp, Thích Ngạo Sương ở An Mạt Cách Lan. Mà An Mạt Cách Lan lớn mạnh hơn Lạp Cách Tạp nên Lạp Cách Tạp mặc dù có Hoàng đế là bạn bè của vợ chồng Phong Thiếu Hiên và An Lệ Toa nhưng Phong gia bị chèn ép cũng không giúp được gì)
Tiết Long Phi dứt lời, mọi người đều ngơ ngẩn.
Phong Dật hiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiết Long Phi, ánh mắt Tiết Long Phi không có tránh né, tuyệt đối không giống như dáng vẻ nói láo.
“Phong gia đã xảy ra chuyện?” Thích Ngạo Sương chợt đứng lên, nhìn vẻ mặt đùa giỡn của Tiết Long Phi, nhưng trong con ngươi của Tiết Long Phi lại tất cả đều là nghiêm túc.
“Ngươi cho là thế nào? Ta có thể nhận ra thân phận của các ngươi, chẳng lẽ người khác lại không thể? Trên đường không có đối với các ngươi ra tay là vì không nắm chắc phần thắng.” Tiết Long Phi nhún vai không chút để ý nói” không phải chỉ ta, thần điện Quang Minh còn liên lạc với rất nhiều có thể có kẻ sẽ có thực lực giết được các ngươi. Chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
“Phong gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” lòng của Thích Ngạo Sương chợt trầm, trước mắt của nàng hiện lên hình ảnh khuôn mặt của An Lệ Toa tràn đầy nụ cười xinh đẹp. Người kia, đối với Thích Ngạo Sương mà nói, là một sự tồn tại có vị trí rất đặc biệt trong tim nàng. Người đó bên ngoài y như khủng long bạo chúa nhưng trong nội tâm lại tràn đầy dịu dàng. Ban đầu là chính người đó đem Thích Ngạo Sương dẫn tới phong đảo khiến Thiên Cương Phong lão vì nàng đỡ lôi kiếp. Thời điểm khó khăn nhất là người đó đã chứa chấp nàng.
Thế nhưng lúc này trên mặt Phong Dật Hiên rất bình tĩnh, tỉnh táo hỏi: “Phong gia rốt cuộc thế nào, làm phiền ngươi nói cho ta biết.”
Tiết long phi sắc mặt khẽ biến đổi, cái thiếu niên tóc đỏ trước mắt này, mặc dù hơi thở giống như một hồ Thanh Thủy yên ả nhưng lại cho hắn một cỗ cảm giác bị áp bức không cách nào diễn tả bằng ngôn từ. Loại cảm giác này so với cảm giác của Thích Ngạo Sương cho hắn còn kinh người hơn. Tiết Long Phi trong lòng thoáng qua một ý niệm đáng sợ, thiếu niên này, so với thực lực của Thích Ngạo Sương còn mạnh hơn? ! Cho nên mới vừa rồi Thích Ngạo Sương mới chắc chắn thản nhiên ngồi ở chỗ đó chờ bọn họ sao ?”
“Mời nói cho ta biết.”Phong Dật Hiên thanh âm lành lạnh bình tĩnh, lại mang theo một cỗ lãnh ý làm cho lòng người rung động.
“Phong gia giờ phút này đang bị chèn ép nhiều phía, rất nhiều chi nhánh của phân hội ở cách địa phương khác nhau đều bị chèn ép. An Mạt Cách Lan không ngừng bắt Lạp Cách Tạp phải gây áp lực, khiêu khích.” Tiết Long Phi nghiêm mặt nói” ta đề nghị ngươi, trở về xem một chút thì hơn.” Giờ phút này Tiết Long Phi cảm nhận được thực lực Phong Dật Hiên mà khuyên hắn.
Đáy mắt Phong Dật Hiên đã là một mảnh nóng bỏng đáng sợ.
Tags: Nữ cường, Tài năng tuyệt sắc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không