Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phượng Tù Hoàng » Phần 61

Phượng Tù Hoàng

Phần 61

“Trong đó có chứa chất độc không?”

“Không có”

“Có hương liệu gây nghiện không?”

“Thế nào là gây nghiện?”

“Tức là dùng một thời gian thì quen rồi bị phụ thuộc, không thể dứt ra hay từ bỏ được?”

“Không có”

Sở Ngọc còn hỏi Vương Ý Chi rất nhiều câu, nhưng mấu chốt quan trọng nhất là những vấn đề trên.

Về phần từng loại hương liệu, tên gọi, công dụng, đặc tính, mặc dù Sở Ngọc cố gắng ghi nhớ nhưng cũng thấy không cần thiết.

Theo lời Vương Ý Chi, hương liệu bị tán vụn, sau đó còn ngâm qua một loại dung dịch, cho nên hắn cố gắng hết sức cũng chỉ phán đoán được đa số chứ không được tất cả.

Hương liệu và dược liệu, trước mắt cả hai thứ này đều nằm trong tay Dung Chỉ.

Sở Ngọc vẫn đang ngồi, nhận lại túi hương liệu với vẻ suy tư.

Vương Ý Chi lúc này đã đứng lên, dáng vẻ uể oải dựa vào tường, Hắn gõ nhịp guốc gỗ xuống nền nhà, tiếng gỗ tử đàn tạo nên những âm vang khe khẽ đều đặn: “Hình như nàng có chuyện khó xử? Nói ra biết đâu ta có thể giúp đỡ được gì?”

Sở Ngọc thu hồi thần sắc lo lắng, lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang nghĩ đến một vài việc”. Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt khoan dung thấu tỏ của Vương Ý Chi

Hắn biết nàng không nói thật, chỉ là khoan dung không muốn vạch trần.

Sở Ngọc lại có chút áy náy: “Ta không cố ý giấu giếm ngươi. Chỉ là, vừa không biết nói thế nào, vừa có chuyện còn phải lo nghĩ…”

Vương Ý Chi hiểu ý, cười cười nói: “Đừng ngại! Trên đời này, ai cũng có vài chuyện riêng không muốn nói với người khác”.

Bên ngoài bỗng có hai tiếng gõ cửa, rồi truyền đến thanh âm non nớt của trẻ con: “Bẩm chủ nhân, mấy người chỗ Tiêu công tử nói hôm nay xin phép về trước, ngày khác lại đến”.

Vương Ý Chi lúc này mới sực nhớ vẫn bỏ mặc các vị khách khác ở thủy đình, liền cười khổ mà mở cửa ra. Ngoài cửa là tiểu đồng áo xanh lúc trước dẫn đường cho Sở Ngọc, cúi đầu cung kính với Vương Ý Chi “Mấy người và Tiêu công tử đã rời đi rồi!”

Sở Ngọc giật mình, nàng và Vương Ý Chi đã ở đây khá lâu, làm mất thời gian của Tiêu Biệt. Nàng nghĩ, đành để lần sau tiếp tục đánh tập kich hắn!

Tiểu đồng áo xanh nói xong nhưng vẫn chưa đi, do dự một chút rồi nói nhỏ: “Trước khi rời đi, Tiêu công tử dặn lại vị khách này một câu!”

Vương Ý Chi mỉm cười liếc nhìn Sở Ngọc: “Nói đi!”

Tiểu đồng áo xanh hắng giọng một chút rồi nói rành mạch: “Tiêu công tử muốn lần sau vị này dạy bảo ột chút về tài đánh đàn!”

Vương Ý Chi cho tiểu đồng lui ra, nhìn Sở Ngọc tủm tỉm cười. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc rồi cả hai cùng bật cười thành tiếng.

Vương Ý Chi vừa lắc đầu vừa nói: “Nàng chọc giận Tiêu Biệt rồi! Tiêu Biệt ngày thường lạnh lùng băng giá, chẳng hề quan tâm đến điều gì xung quanh. Có thể chọc giận được Tiêu Biệt là cực khó! Không hiểu nàng đã làm gì mà để hắn ghi hận trong lòng như vậy?”

Sở Ngọc đứng lên, vừa cười vừa nói: “Có lẽ ta đã làm vấy bẩn hắn chăng?”

“Thật đáng thương!” Vương Ý Chi tuy nói đáng thương, nhưng vẻ mặt lại là hào hứng muốn chờ xem một vở kịch hay, không hề thấy cái gọi là thông cảm với Tiêu Biệt!

Hai người sóng vai đi đến ven hồ. Sắc trời đã dần chuyển chiều tà, trên mặt hồ bao phủ một màu xám mờ. Trong bóng chiều, Việt Tiệp Phi đứng thẳng tắp bên bờ hồ, hai tay khoanh trước ngực, dáng người cao ngất. Bóng trường kiếm đổ dài trên mặt đất, cũng thẳng tắp như người.

Vương Ý Chi đi vài bước thì dừng lại: “Nàng còn có hộ vệ đang chờ, ta không tiện tiễn xa”.

Sở Ngọc quay lại nhìn hắn, nâng tay vái chào: “Hôm nay đa tạ Ý Chi huynh! Nhưng thân phận của ta, mong Ý Chi huynh giữ bí mật. Không phải người nào sau khi biết thân phận ta cũng không để tâm như huynh!”

Vương Ý Chi khe khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi!”

Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi ra khỏi nhà Vương Ý Chi, đến bờ sông Tần Hoài thì trời cũng nhá nhem tối. Hoàng hôn buông xuống, sông Tần Hoài ban ngày náo nhiệt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng dòng nước chảy lững lờ ở phía xa xa.

Cảnh chiều hôm yên tĩnh.

Thuyền không còn đậu ở đây nữa, Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi chỉ có thể đi bộ trở về, khá là vất vả. Lúc vào trong thành, bóng tối đã bao trùm khắp nơi. Trên đường chỉ có Sở Ngọc và Việt Tiệp Phi, hai người một trước một sau.

Bỗng nhiên Việt Tiệp Phi đi nhanh đến sát cạnh Sở Ngọc, thấp giọng nói: “Công chúa đợi chút!” Tay hắn đã đặt ở chuôi kiếm bên hông.

Ngay sau đó, ở góc cua ngã tư đường trước mặt xuất hiện một đoàn người, trong đó có một người cầm đèn lồng. Ánh sáng đèn lồng chiếu rọi cho thấy phần lớn bọn họ đều mặc đồ nhà binh.

Đối phương cũng phát hiện ra hai người, đi đầu là một người trẻ tuổi. Hắn đi tới nhìn bọn họ, ánh mắt cảnh giác, đặc biệt là chú ý đến Việt Tiệp Phi: “Các ngươi từ đâu tới? Không biết gần đây có lệnh cấm đi lại ban đêm sao?”

Nhìn rõ người tới gần, ngược lại Việc Tiệp Phi thu hồi vẻ đề phòng. Hắn rút ra tấm lệnh bài giắt ở thắt lưng, giơ lên lạnh giọng nói: “Chúng ta là người của phủ công chúa, hôm nay ra ngoại thành có chút việc, hơi chậm trễ nên về muộn”.

Vị quân nhân trẻ tuổi xem lệnh bài một chút, sắc mặt đã hòa hoãn, nhưng nhìn thấy Sở Ngọc lại lộ vẻ khinh thường.

Sở Ngọc đang cải trang nam giới, mặt mũi tuấn tú, đoán rằng đối phương nghĩ mình là nam sủng của phủ công chúa. Nàng cũng không giải thích, hướng vị quân nhân chắp tay nói: “Làm phiền ngài!”, rồi định đi vượt qua bọn họ.

Lúc này ở góc đường vọng tới một tiếng người: “Có chuyện gì vậy?”

Tiếng nói khàn khàn già nua, nhưng vẫn bộc lộ khí khái hào hùng. Sở Ngọc không khỏi quay lại nhìn. Ở góc đường hiện ra một người một ngựa. Người ngồi trên ngựa râu tóc bạc trắng, tuy trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn trên gương mặt. Tuổi chắc đã cao, ngồi trên mình ngựa nhưng khí phách ông ta vẫn bừng bừng hùng tráng như núi.

Người quân nhân trẻ tuổi nhìn thấy ông già, lập tức bày tỏ sự tôn kính ngưỡng mộ. Hắn bước nhanh đến bẩm báo, ông già kia nghe xong liền nhìn thoáng qua Sở Ngọc.

Sở Ngọc cảm thấy đôi mắt ông ta sáng quắc, bén nhọn, vô cùng uy thế. Bị nhìn một cái, nàng sợ hãi không dám động đậy, thậm chí nín thở. Cho đến khi ông già và người quân nhân cùng cả đám rời đi, nàng mới dám thở ra một hơi. Sở Ngọc sợ hãi hỏi: “Người nhiều tuổi vừa rồi là ai?”

Việt Tiệp Phi quay đầu nhìn theo bóng lưng ông ta, rồi nói: “Thẩm Khánh Chi”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất