Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Phượng Tù Hoàng » Phần 149

Phượng Tù Hoàng

Phần 149

Ngựa chạy như điên, mất khống chế.

Mà trên xe, Sở Ngọc cũng cảm thấy mình mất đi lý trí.

Trong thời khắc sinh tử này, nàng tình nguyện ở lại, đồng sinh cộng tử cùng người khác.

Bởi vì nàng không khống chế được chính mình. Trái tim như có thứ gì nóng rực tràn đầy, đầu óc cũng đầy ắp cuồng nhiệt hỗn loạn, không thể nào trấn tĩnh được.

Kinh sợ, hoang mang, bàng hoàng, khó từ bỏ…Nhiều tình cảm cùng đan xen phức tạp giống như một bảng màu vẽ, thẩm thấu pha trộn, nhưng cuối cùng lại trở về thuần sắc trắng.

Vách núi ngày càng gần.

Trời chiều ngả về phía tây.

Sở Ngọc nhìn về xa xa đằng trước xe ngựa, đáng lẽ phải cực kỳ sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại nhớ đến truyện cười trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhảy xuống núi thường là không chết, ngược lại dưới đáy vực sẽ gặp cao nhân tiền bối, hoặc phát hiện ra bí kíp võ công, hoặc sẽ tìm được linh đan thần dược có tác dụng tăng công lực. Tóm lại, đại nạn không chết tất sẽ hưởng hạnh phúc đến cuối đời.

Nghĩ đến chuyện này, Sở Ngọc không khỏi phì cười.

Nàng không hi vọng có vận may đó, không ước tìm được bí kíp võ công hay linh đan thần dược gì, chỉ mong nàng và Dung Chỉ có thể giữ mạng trở về là tốt lắm rồi.

Dung Chỉ thấy nàng mỉm cười, kinh ngạc hỏi: “Nàng cười gì thế?” Gương mặt nàng tái nhợt, không chỉ vì gió táp mà còn do sợ hãi, ẩn sâu trong mắt vẫn là nỗi khiếρ đảm. Nhưng nụ cười của nàng lại xuất phát từ nội tâm. So sánh hai bên, rất là mâu thuẫn!

Sở Ngọc lại mỉm cười: “Đã lên tới đỉnh núi rồi!”

Dung Chỉ khẽ gật đầu, nhìn trường kiếm đang lỏng lẻo trong tay Sở Ngọc. Nàng tỉnh ngộ, vội vàng chìa chuôi kiếm ra trước mặt hắn.

Tiếp nhận kiếm, Dung Chỉ nói: “Công chúa, hãy ngồi yên nhé!” Nói xong hắn thở nhẹ một hơi, cơ thể đột nhiên ngửa ra phía sau.

Một chân hắn vẫn kẹp phía trong cọc gỗ, một chân vòng xuống gầm xe tạo thành hình gấp khúc. Lưng hắn dẻo dai như cánh cung kéo ra, tay kiếm xoay rồi vung lên. Mũi kiếm rạch một đường lên chân trái phía sau của ngựa.

Dung Chỉ ngửa ra trong phút chốc, dưới chân có lực phản chấn, cơ thể như cánh cung vừa kéo xong lại phải lập tức đứng thẳng. Hắn thở dốc một hơi, cả người dựa vào cạnh xe, nhắm mắt, quăng kiếm.

Sở Ngọc không khỏi đờ đẫn: động tác của hắn không hề nhanh. Nàng nhìn rất rõ ràng, mũi kiếm đó làm được gì? Chẳng qua đâm bị thương một bên chân ngựa. Dù con ngựa này không chạy được, con kia cũng vẫn nhảy nhót vui vẻ cơ mà?

Tiếp theo, sự việc biến hóa đã giải đáp thắc mắc trong lòng Sở Ngọc. Chân sau bị thương, ngựa vừa bước vài bước thì chỗ đau gấp khúc, máu phun tung tóe. Vì thế, đường chạy của xe bị chệch đi, không lên đỉnh núi mà hướng thẳng đến gốc cây đại thụ to khoảng một người ôm bên đường.

Con ngựa kia không bị thương, nhưng cũng ảnh hưởng bởi bạn đồng hành của nó, hướng chạy chệch theo.

Sở Ngọc cảm thấy xe đang lao đến gốc cây với tốc độ kinh hồn. Tuy nhiên may mắn có vật cản phía trước là giá gỗ và gân trâu cố định hai con ngựa song song, sau khi va chạm với thân cây sẽ bị gẫy rời, thì lực truyền đến phía sau xe đã giảm đi một nửa. Với cú va chạm này, Sở Ngọc sẽ không bị thương.

Nhưng còn, Dung Chỉ?

Nàng nhìn thấy, cọc gỗ kẹp vào mắt cá chân Dung Chỉ là ở phía trước xe, nếu va chạm, trọng lực tăng lên gấp bội sẽ nghiến nát xương cốt hắn.

Trong đầu trống rỗng, Sở Ngọc cứ nhìn chân Dung Chỉ chằm chằm.

Kế tiếp là cú va chạm mãnh liệt đúng như dự liệu, khiến Sở Ngọc suýt ngã văng ra ngoài xe, cố gắng lắm mới ngồi trấn tĩnh được. Lúc này xe ngựa đã tháo rời, một con ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Con còn lại, vừa bị Dung Chỉ chém vào chân, đang nằm trên mặt đất.

Xe ngựa cách vách núi cheo leo chỉ khoảng ba, bốn mét.

Sở Ngọc nhớ đến chân Dung Chỉ, vội vã cúi đầu nhìn lại. Thanh cọc gỗ không va vào thân cây, tuy chỉ cách có một tấc nhưng tránh được hậu quả nghiêm trọng.

Vậy, vì sao xe ngựa dừng lại, đã đụng phải cái gì?

Sở Ngọc nhìn ngó hai bên, không tìm thấy thứ gì khác thường cả. Nhìn vẻ ngơ ngác của nàng, Dung Chỉ không nhịn được phì cười, chỉ trỏ lên phía trên.

Sở Ngọc ngẩng đầu, mới giật mình hiểu ra. Trên đỉnh xe ngựa vươn ra một cái mái che, vốn để che chắn cho người đánh xe vào những ngày mưa. So với cọc gỗ bên dưới, mái che vươn ra dài hơn khoảng hai ba tấc. Vì thế, thứ va chạm với thân cây trước tiên là cái mái che này.

Tuy vừa rồi Dung Chỉ vung một kiếm, nhưng không phải người nào cũng có thể thực hiện đường kiếm này.

Đầu tiên là vì kiệt sức, hắn chỉ có thể chém một nhát kiếm, nên phải tính toán chỗ nào cần thiết nhất. Cho dù hắn chém tách rời ngựa và xe, thì theo quán tính, xe vẫn lao về phía trước và rơi xuống vách núi cheo leo.

Bởi vậy, Dung Chỉ mới dùng một đường kiếm này.

Hắn không đủ sức chém đứt chân ngựa, chỉ có thể tính toán thời điểm, góc độ, vị trí không sai một li nào, khiến cho ngựa chạy chệch đường, đâm vào gốc cây để dừng lại.

Tỉnh táo, cẩn thận, quyết đoán, gan dạ, sáng suốt.

Nếu không tỉnh táo, sẽ không nghĩ ra biện pháp giải cứu, không thể bình tĩnh dùng lực.

Nếu không cẩn thận, chỉ sai lầm trong gang tấc, sẽ rơi xuống vách núi cheo leo.

Nếu không quyết đoán, xuất thủ chậm trễ, cũng không giải cứu có hiệu quả.

Mặc dù tính toán chuẩn xác bao nhiêu, nhưng trong thời điểm sinh tử thế này, đứng trước mạo hiểm “ngàn cân treo sợi tóc”, chỉ cần sai một li, sẽ đi một dặm. Người như thế nào, mới làm được việc này?!

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Sở Ngọc cứ ngơ ngẩn sửng sốt một hồi, hô hấp và tuần hoàn máu mới trở lại bình thường. Mà Dung Chỉ vẫn bình tĩnh, nhìn nàng thản nhiên cười cười, giống như nụ cười chào hỏi lúc sáng sớm thức dậy: “Công chúa, bây giờ có thể làm phiền nàng một chút được không? Chặt đứt cái này giúp ta!”

So với khoảnh khắc nguy hiểm vừa rồi, bây giờ có rất nhiều thời gian, kể cả chậm chạp cũng không lo người và xe rơi xuống núi.

Nhưng chân Dung Chỉ không trì hoãn được nữa, Sở Ngọc vội vàng nhặt trường kiếm rồi nhảy xuống xe. Dựa theo chỉ dẫn của hắn, nàng cẩn thận tháo cọc gỗ ra, rốt cuộc mới giải cứu được chân Dung Chỉ.

Sở Ngọc như ngừng hô hấp, thấy Dung Chỉ giơ được chân lên, tảng đá lớn đè nặng trong lồng ngực nàng mới được cởi bỏ. Dung Chỉ cũng không nhiều lời. Hắn dựa người vào thân cây, đưa tay lấy xuống một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, nhẹ nhàng xoay mở. Trong chiếc trâm gài chia thành hai phần, một phía đựng mười cây ngân châm nhỏ, phía kia chỉ có duy nhất một cái. Dung Chỉ lấy trong phía nhiều ngân châm ra một cây, cổ tay run run đâm vào chân.

Sở Ngọc không dám nhìn một bên chân đầy máu của hắn, cố gắng chuyển hướng chú ý. Nàng chỉ vào phía chỉ có duy nhất một cây ngân châm: “Sao chỗ này chỉ có một cây?”

Dung Chỉ rút cây châm ở chỗ này, rồi lại đâm vào chỗ khác trên chân bị thương: “Vì đó là độc châm!”

Độc châm?

Sở Ngọc đã hiểu Dung Chỉ xử lý tên thích khách đánh xe thế nào, nhưng…

“Tại sao ngươi không dùng cái này để đối phó với Hạc Tuyệt?”

Lời nàng còn chưa dứt, bỗng nghe từ phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lùng: “Ta cũng muốn biết, vì sao ngươi không thử dùng độc châm với ta?”

Sở Ngọc cứng người, rồi chậm chạp quay lại. Lúc này nắng chiều đã ảm đạm, Hạc Tuyệt cầm trường kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, đang chậm rãi đi về phía bọn họ.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất