Trước khi đi, Trương Thán quay sang lão chưởng quỹ và tiểu nhị đang sợ tới mức trợn mắt há mồm, nói như an ủi:
– Bây giờ không cần nữa rồi. Chu hình tổng đã ở đây thì tự có sổ sách công hữu, các người yên tâm đi!
– Ngươi cũng yên tâm đi!
Nhâm Lao đứng bên cạnh Chu Nguyệt Minh nói:
– Chúng ta sẽ bồi thường.
Lão phát ra tiếng cười trầm thấp và khô khốc:
– Dù sao cũng không phải do chúng ta xuất tiền túi ra.
– Ngươi nói đúng.
Trương Thán cũng cười nói:
– Chuyện móc hầu bao của mình chỉ nên thỉnh thoảng, còn chuyện móc hầu bao của người khác thì không ngại làm nhiều.
– Chúng ta đúng là vừa gặp đã quen, sở thích hợp nhau.
Nhâm Lao đặt tay lên bả vai hai người bọn họ, nói:
– Ta mời các ngươi về, ngồi xuống trò chuyện cho sảng khoái.
Vì vậy Trương Thán và Đường Bảo Ngưu liền rời khỏi quán rượu thê lương lạnh lẽo này, đi vào trong nội thành nhiều gió lắm mưa.
Trong mưa, bọn nha dịch đi ở phía trước cầm đèn lồng dẫn đường, chút ánh sáng trên tay chiếu rọi ra khuôn mặt lạnh lùng. Từ phía trên nhìn xuống, đám người này trông giống như những thi thể, đang tiến về nơi ẩn náu của mình theo một tiếng gọi từ xa xăm.
Trong kinh thành còn có bao nhiêu mưa gió?
Đây chính là sảng khoái sao?
Nếu sảng khoái là như vậy, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán thà rằng đời này không bao giờ sảng khoái.
Đây không phải là sảng khoái, mà là đau muốn chết, cực kỳ đau đớn.
Hiện giờ bọn họ đã biết, hình bộ nói là “chỉ cần trình bày rõ ràng sẽ không sao”, thực chất là đem bọn họ treo lên để “trình bày”. Hơn nữa nếu hình bộ cho rằng “không rõ ràng” thì chính là “không rõ ràng”, phải tiếp tục “trình bày” đến khi nào bọn họ thấy “rõ ràng” mới thôi.
Ví dụ như cuộc tra hỏi giữa Nhâm Lao và Trương Thán.
– Sao ngươi lại đến kinh thành?
– Thế nào? Kinh thành không thể đến sao?
Một gã lính canh ngục cầm đao phía sau bỗng dùng một chân đạp lên eo hắn.
Trương Thán đau đến nỗi hồi lâu không nói nên lời.
– Là ta đang hỏi ngươi chứ không phải ngươi hỏi ta, tốt nhất ngươi nên hiểu rõ.
Trương Thán bị treo ngược lên, muốn gật đầu cũng rất khó khăn.
– Tại sao ngươi lại đến đây?
– Là ngươi mời ta đến.
– Cái gì?
– Ngươi đã nói là muốn chúng ta đến đây trình bày rõ ràng mà.
Nhâm Lao thở dài, gật đầu một cái.
Trục kéo bằng bây thừng kêu lên “cạch cạch”. Tay chân Trương Thán bị kéo thành hình chữ “nhất” (一), cả người biến thành hình chữ “thổ” (土) ngược, đau đến khóc lên.
Đường Bảo Ngưu cả giận nói:
– Đại trượng phu đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng không thể khóc.
Trương Thán đau đến nước mắt như mưa:
– Ta không phải là đại trượng phu, ta còn chưa kết hôn, ta chỉ là hảo hán.
Đường Bảo Ngưu cũng không dễ chịu gì, hắn bị treo lên thành hình cung, phần ót gần như chạm đến mũi chân, cột vào một cái bánh răng gỗ lớn, cả người như sắp nứt ra.
Nhưng hắn vẫn quát lên:
– Là hảo hán thì chỉ đổ máu chứ không đổ lệ.
Trương Thán đau đến nhe răng trợn mắt, rên hừ hừ nói:
– Ta… ta thà rằng rơi lệ, chỉ cần có thể không chảy máu.
Đường Bảo Ngưu nổi giận quát:
– Ta khinh! Đúng là mất thể diện…
Tiếp đó hắn không nói được nữa, bởi vì Nhâm Lao đã ra hiệu cột căng trục kéo.
Đường Bảo Ngưu đã sắp biến thành một hình tròn. Hắn chỉ cảm thấy xương cốt nơi lồng ngực như muốn phá tan cơ ngực đâm ra, xương sống lưng cũng sắp gãy thành bảy tám chục mảnh, giống như ám khí gắn đầy trong da lưng của hắn.
– Hắn không nói được nữa.
Nhâm Lao nói với Trương Thán:
– Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi tới kinh thành để làm gì?
Lần này Trương Thán trả lời ngay.
– Ta là đưa Lôi Thuần trở về.
– Lôi Thuần?
– Là con gái một của Lôi tổng đường chủ Lục Phân Bán đường.
– Ngươi với cô ta có quan hệ gì?
– Cô ấy là muội muội kết bái của ta.
– Nghe nói ngươi còn có mấy người huynh đệ kết nghĩa, đúng không?
– Đúng.
– Bọn họ là “Thất Đạo Toàn Phong” của “Đào Hoa Xã”?
– Phải.
– Hiện giờ bọn họ có đến kinh sư không?
– Không.
– Cái gì? Huynh đệ kết nghĩa gặp nạn, chẳng lẽ bọn họ lại không nghĩ cách cứu viện? Ngươi lừa ai thế?
Nhâm Lao dùng một tay nắm lấy tóc Trương Thán.
Trương Thán cảm thấy từ dưới ngón tay khô gầy của lão nhân này ít nhất có gần trăm cọng tóc bị rút lên, hơn nữa còn có trăm cọng cũng sắp bị nhổ tận gốc, ngay cả da đầu cũng sắp bị lột ra.
– Bọn họ cũng không biết chúng ta trở về kinh thành.
Trương Thán kêu lên.
– Hai người các ngươi là lén chạy ra ngoài?
– Đúng.
Nhâm Lao lùi lại một bước, nhờ vào ngọn lửa đang chao đảo quan sát vẻ mặt của Trương Thán:
– Mụn trên mặt ngươi thật không ít.
Trương Thán lẩm bẩm:
– Ta vẫn còn thanh xuân mà.
– Làn da của ngươi cũng không được trắng.
– Ta vốn gọi là Trương Thán, “thán” trong than đen ấy.
– Ngươi và Lôi Thuần thật sự chỉ là huynh muội kết bái thôi sao?
Trên mặt Nhâm Lao có nụ cười làm cho người khác buồn nôn:
– Chỉ đơn giản như vậy à? Có chuyện gì không thể cho người khác biết không?
Lần này sắc mặt Trương Thán lại biến đổi, không phải vì thân thể đau đớn mà là vì giận dữ.
Sau đó hắn nói:
– Ngươi quả thật là một kẻ khôn khéo.
Nhâm Lao cười nói:
– Đúng, chuyện gì ngươi cũng không thể gạt được ta.
Hắn ra hiệu cho người điều khiển trục kéo buông lỏng dây thừng một chút, để Trương Thán có thể thở một hơi.
Trương Thán thật sự thở gấp một hơi.
– Ngươi cũng rất thông minh.
– Bây giờ ngươi mới biết à?
Nhâm Lao vuốt râu cười nói:
– Không xem như quá đần, cũng không phải quá trễ.
Sau đó hắn hỏi:
– Bây giờ ngươi có định nói cho ta biết quan hệ thật sự giữa các ngươi không?
– Có.
Trương Thán nói nhỏ:
– Nhưng ta chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi.
Hắn liếc liếc sang phía Đường Bảo Ngưu.
Nhâm Lao lập tức hiểu ý:
– Người đâu, đưa hắn đi!
Đường Bảo Ngưu quát lên:
– Đầu than đen, ngươi đúng là đồ thỏ đế không biết xấu hổ, đồ con rùa…
Sau đó tiếng mắng chửi của hắn biến thành kêu rên, bởi vì một tên hình bộ đã dùng xiên lửa nung đỏ đâm vào vết thương của hắn, làm bốc lên một luồng khói đen khét lẹt.
Trương Thán nói:
– Cũng không cần đưa hắn đi, ngươi ghé tai sát lại chẳng phải được rồi sao?
Nhâm Lao trong lòng suy nghĩ: “Như vậy cũng tốt, để cho Đường Bảo Ngưu tận mắt nhìn thấy Trương Thán bán đứng người của “Lục Phân Bán đường”, đây cũng là một cách hay.”
Lão liền ghé tai sát lại:
– Ngươi nói đi!
Trương Thán cũng không nói gì, bỗng nhiên cắn vào tai của Nhâm Lao.
Nhâm Lao kêu lên, lập tức đánh ra một chưởng, nhưng Trương Thán vẫn không buông tha. Những lính canh ngục khác cũng chạy đến, bảy quyền tám chân đánh cho Trương Thán tai, mũi, miệng đều trào máu, nhưng hắn vẫn nhất quyết không nhả ra.
Có người lại chụp lấy dây thừng kéo lên, nhưng Trương Thán vẫn cắn chặt tai Nhâm Lao, giống như muốn kéo cả đối phương lên.
Đường Bảo Ngưu nhìn thấy trợn mắt, nhưng lại không giúp được gì.
Nhâm Lao đau đến mức quên hết mọi chuyện, kêu lên:
– Ngươi nhả ra! Ngươi nhả ra!
Trương Thán lắc đầu.
Nhâm Lao đau đến mức không chịu nổi, đành nói:
– Ngươi nhả ra, ta sẽ không đánh ngươi nữa.
Lúc này Trương Thán mới nới lỏng miệng. Nhâm Lao liền nhảy ra hai bước, ôm lấy lỗ tai, nổi giận quát lên:
– Tra tấn!
Trương Thán nói:
– Ta đã sớm biết ngươi sẽ không giữ lời, có điều hiện giờ ta không đói, cũng không muốn nuốt cả cái tai thối của ngươi vào bụng, làm hỏng khẩu vị của ta.
Nói đến đây, Trương Thán cũng không nói được nữa, bởi vì những cực hình kia đang kéo da của hắn, xé thịt của hắn, bóc cơ của hắn, dỡ xương của hắn.
Trương Thán vẫn hô to gọi nhỏ, kêu cha kêu mẹ.
Lần này Đường Bảo Ngưu lại không ngừng nói:
– Tốt, tốt, có gan, có gan.
Nhâm Lao vuốt lỗ tai, hung hăng nói:
– Ta cũng biết trước giờ ngươi rất có gan.
Đường Bảo Ngưu thản nhiên nói:
– Ta là hảo hán, còn ngươi là tiểu nhân.
Nhâm Lao oán hận nói:
– Cho dù ngươi là hảo hán còn ta là tiểu nhân thì sao? Trước giờ đều là tiểu nhân tra tấn hảo hán, ngươi đau đớn còn ta vui vẻ. Ta sẽ chỉnh ngươi đến mức không còn ra hình người nữa, xem ngươi làm hảo hán như thế nào. Hảo hán chỉ là người chết, còn loại tiểu nhân như ta lại có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ nhìn hài cốt của đám hảo hán các ngươi bị chó gặm, mộ bia mọc đầy rêu xanh.
Đường Bảo Ngưu nói:
– Chết thì sao? Ngươi sớm muộn gì cũng không tránh khỏi cái chết. Ta lưu danh muôn đời, còn ngươi tiếng xấu ngàn năm.
– Tiếng xấu thì sao?
Nhâm Lao cười mắng:
– Ngươi chết nổi danh cũng không bằng ta sống tiêu dao.
Đường Bảo Ngưu nói:
– Chẳng trách.
Nhâm Lao ngạc nhiên hỏi:
– Chẳng trách cái gì?
– Chẳng trách Trương Thán lại không chịu ăn lỗ tai của ngươi.
Dáng vẻ Đường Bảo Ngưu như chợt hiểu ra:
– Hóa ra là do ngươi thối quá, thối chết đi được.
Đường Bảo Ngưu từ trong mưa nhà xí lao ra, trên người còn mang theo mồ hôi, máu và nước mưa trộn lẫn với nhau, đương nhiên là khó ngửi, nhưng Nhâm Lao còn không ngại hắn hôi, hắn đã mắng người khác thối.
Nhâm Lao cười khan hai tiếng:
– Vậy nếu ta hỏi, loại anh hùng như ngươi chắc sẽ thà chết không chịu trả lời đúng không?
Đường Bảo Ngưu trừng mắt lắc đầu:
– Không đúng.
Nhâm Lao lại ngạc nhiên:
– Ồ?
Đường Bảo Ngưu nói:
– Vậy phải xem ngươi hỏi cái gì.
Nhâm Lao đề phòng hắn lừa gạt như Trương Thán, nhưng lại không thể bỏ qua nhiệm vụ, liền nói:
– Chỉ cần ngươi trả lời tốt, đảm bảo ngươi sẽ ở chỗ này ăn tốt, ngủ tốt, ở tốt…
Đường Bảo Ngưu trong lòng trầm xuống:
– Các ngươi định nhốt chúng ta ở đây cả đời à?
Nhâm Lao cười ha hả nói:
– Nếu các ngươi trong sạch, không ai giữ được ngươi cả. Chỉ cần ngươi chịu thành khẩn hợp tác, chỗ này cũng không phải nơi giữ người cả đời.
– Vậy thì tốt.
Đường Bảo Ngưu nói:
– Ngươi bảo người dừng tay rồi hãy nói.
Nhâm Lao nói:
– Ngươi nói vài câu thật thà trước, ta sẽ bảo người dừng tay.
– Không được.
Đường Bảo Ngưu nói:
– Nếu như huynh đệ của ta bị thương nặng, lòng ta sẽ đau đớn, lúc lòng ta đau đớn thì sẽ nói năng lộn xộn, một câu nói thật cũng nói không ra.
– Có đạo lý.
Nhâm Lao liền ra hiệu cho thủ hạ ngừng tra tấn Trương Thán. Chỉ trong thời gian đối thoại vài câu, Trương Thán đã bị giày vò giống như chó bị lóc xương, năm móng tay trái có ba móng bị bật lên, máu tươi đầm đìa, mắt phải đầy tơ máu, mí mắt bị đánh đến sưng phồng, mắt trái thì lại vừa bầm vừa sưng giống như một hạt hồ đào, xương mũi bị đánh gãy, cổ tay phải cũng bị bẻ gãy. Một gã lính canh ngục đang cầm một cây đinh sắt dài bảy tấc đâm vào hậu môn của hắn, lúc Nhâm Lao bảo ngừng thì cây đinh dài đã đâm vào gần một nửa.
Nhâm Lao sờ sờ vết thương nơi tai:
– Ngươi nói đi!
Đường Bảo Ngưu hít sâu một hơi nói:
– Ngươi hỏi đi!
– Ngươi là một thành viên trong “Thất Đại Khấu”?
– Rõ ràng là “Thất Đại Hiệp”, “Thất Đại Khấu” cái gì!
– Chuyện ngươi tới kinh thành, đám huynh đệ kết nghĩa Thẩm Hổ Thiền, Phương Hận Thiếu, Cẩu Cẩu, “Hạnh Bất Nhục Mệnh” có biết không?
– Biết.
– Tại sao ngươi lại đến kinh sư?
– Ta tới tìm Ôn Nhu.
– Ôn Nhu? Chính là tiểu sư muội của Tô Mộng Chẩm à?
– Cũng là tiểu muội muội của đám chúng ta.
– Ngươi là tới tìm cô ta, hay là tới gặp sư huynh Tô Mộng Chẩm của cô ta?
– Tại sao ta phải gặp sư huynh của cô ấy? Ta cũng không quen biết Tô Mộng Chẩm.
– Bây giờ ngươi đã biết rồi?
– Đương nhiên.
– Có cảm tưởng gì?
– Có gì mà không dám tưởng?
– Tốt nhất ngươi nên thành thật trả lời, nếu không thì bằng hữu của ngươi sẽ phải chịu đau đớn đấy.
Đường Bảo Ngưu hừ một tiếng, lại nghe Trương Thán ở bên kia kêu lên:
– Trâu nước lớn, ngươi đừng lo lắng! Ta đau đến mức kêu cha gọi mẹ, nhưng tuyệt đối sẽ không bảo ngươi mặc kệ ta. Bởi vì ta biết càng nói như vậy ngươi sẽ càng không đành lòng, có thể sẽ vì ta mà bán đứng cả tổ tông mười tám đời.
– Ngươi chết luôn đi!
Đường Bảo Ngưu khinh bỉ nói.
Nhâm Lao lúc này không kiên nhẫn được, liền quát lên:
– Nghe đây, hắn mà còn nói bậy nửa câu, lập tức cắt đầu lưỡi của hắn xuống!
Đám lính canh ngục đồng loạt đáp lời, càng hùng hổ giống như lúc nào cũng có thể đem Trương Thán ra làm thịt.
Trương Thán sợ đến le lưỡi, ngậm miệng không nói.
Lúc này Nhâm Lao mới quay sang hỏi Đường Bảo Ngưu:
– Rốt cuộc có phải Thẩm Hổ Thiền bảo ngươi đến liên lạc với Tô Mộng Chẩm không?
– Không phải.
– Ngươi có biết.
Nhâm Lao chỉ vào Trương Thán đang bị vài tên đại hán lực lưỡng đè chặt:
– Có phải Lại Tiếu Nga của “Đào Hoa Xã” phái hắn đến cấu kết với Lôi Tổn không?
– Đương nhiên không phải.
– Vì sao?
– Bởi vì hắn đã nói là không phải.
– Hắn nói không phải là không phải sao?
Nhâm Lao cả giận nói:
– Ngươi là trâu, không có óc người à?
Đường Bảo Ngưu lại không hề giận:
– Bởi vì ta tin hắn.
Hắn hỏi lại:
– Chúng ta đã phạm tội gì? Ngươi có quyền gì tra khảo ta?
Nhâm Lao nói:
– Các ngươi qua lại với hắc bang trong thành, chính là phạm pháp.
Đường Bảo Ngưu nói:
– Vậy sao các ngươi không đi bắt bọn họ, lại đến bắt chúng ta?
– Được, hai huynh đệ các ngươi đúng là một cặp cứng đầu.
Nhâm Lao trầm giọng nói:
– Các ngươi đừng tưởng rằng không nói thì có thể thoát tội. Cho dù là “Thất Đại Khấu” hay “Đào Hoa Xã” thì đều là đảng cướp, chúng ta có cả ngàn lý do để khiến các ngươi ở trong lao cả đời, cũng có cả trăm lý do để khiến các ngươi rơi đầu. Không phải ta lòng dạ độc ác, mà là các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Lúc lão nói những lời này, một đại hán liền cầm chiếc kìm gắp than nung đỏ ấn vào trên trên vết thương của Đường Bảo Ngưu, phát ra tiếng “xì xì”, sau đó là một mùi khét lẹt.
Đường Bảo Ngưu toàn thân đau đến mức run lên.
– Đừng tưởng rằng các ngươi có thể cứng miệng. Ta có thể xem là đã nương tay rồi.
Nhâm Lao cười lạnh, giống như rất thưởng thức vẻ mặt của Đường Bảo Ngưu hiện giờ:
– Ta cho các ngươi thời gian một ngày suy nghĩ kỹ càng, đừng để tối mai khi Nhâm Oán đến hỏi, khi đó, hà…
– Nếu là y ra tay.
Nhâm Lao chân thành nói:
– Ngay cả các ngươi cũng sẽ không nhận ra ai mới là Trương Thán, ai mới là Đường Bảo Ngưu.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt