Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ôn Nhu Nhất Đao » Phần 21

Ôn Nhu Nhất Đao

Phần 21: Ta Bằng Lòng

Khi Bạch Sầu Phi đang suy nghĩ vấn đề này, bỗng phát giác Vương Tiểu Thạch đang ở phía sau lén giật giật tay áo của y.

Y đành phải đi chậm lại một chút.

Vương Tiểu Thạch thấp giọng nói:

– Vừa rồi ngươi bổ sung mấy điểm trong truyền thuyết mà ta chưa được nghe, ta muốn báo đáp ngươi.

Bạch Sầu Phi cười nói:

– Ta xưa nay thích nhất là được người báo đáp. Ta là một kẻ “làm ơn mong báo đáp” điển hình đấy.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Ta là nói nghiêm túc. Ngươi có từng nghe nói, từ xưa đến nay có rất nhiều trung thần dám ở trước triều đình can gián, bọn họ thường không có kết quả tốt đẹp gì.

Bạch Sầu Phi suy nghĩ một chút, chắp tay cười nói:

– Đó là bởi vì trung thần quá thẳng thắn. Không ai thích nghe người khác giáo huấn, đôi khi không tránh khỏi muốn kẻ thích giáo huấn câm miệng lại. Nhưng nhìn ta giống một kẻ tâm địa thẳng thắn sao?
– Ngươi không giống.

Vương Tiểu Thạch thở dài:

– Trung thần ngoại trừ quá thẳng thắn, còn có thể quá tự cao, cho rằng lý lẽ hùng hồn là tất cả. Nhưng trên thế giới này không một kẻ nào làm chuyện sai lại muốn người khác vạch ra sai lầm của hắn ở trước mặt mọi người. Người tự cho là đúng cũng nên đặt mình vào hoàn cảnh người khác, việc gì mình không muốn thì sao phải gây ra cho người khác? Kẻ nào không nghĩ đến điểm này tự nhiên sẽ khó tránh phải gánh chịu hậu quả do nó gây ra.

Bạch Sầu Phi trầm mặc.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Còn có một câu chuyện. Khi Tào Tháo xuất binh công thành, nhiều lần công không được, hậu phương lại có tin báo bất lợi, ông ta bèn có ý định lui binh. Trong lúc đi qua đi lại khổ công suy nghĩ, ông ta chợt bật thốt lên một câu: “Gân gà, gân gà”. Các thủ hạ đều không giải thích được. Có người thông minh nghe xong liền nói: “Chúng ta hãy mau thu dọn hành trang, thừa tướng muốn lui binh rồi”. Đồng liêu vội hỏi y sao lại đoán như vậy, người thông minh kia nói: “Gân gà ăn vào thì vô vị, còn bỏ đi thì lại tiếc. Thừa tướng đã có ý lui binh, nhưng vẫn do dự chưa dám đặt quân cờ xuống”. Mọi người nghe xong cảm thấy có lý, liền chuẩn bị rút lui. Tào Tháo phát hiện tình hình này, mới đi hỏi thủ hạ. Sau khi nghe xong ông ta liền giật mình, thầm nghĩ sao người thông minh kia lại có thể biết được suy nghĩ trong lòng mình như vậy.

Nói đến đây, Vương Tiểu Thạch hỏi:

– Ngươi đoán xem Tào Tháo sẽ xử trí người thông minh thế nào?

Bạch Sầu Phi không chớp mắt nói:

– Giết chết.

Vương Tiểu Thạch lại hỏi:

– Ngươi cảm thấy Tào Tháo làm như vậy có tốt không? Có đúng hay không?

Bạch Sầu Phi nói:

– Không tốt, nhưng làm rất đúng. Lúc hai quân giao chiến, chủ soái còn chưa phát lệnh, kẻ thông minh kia lại làm ra vẻ khôn ngoan, ảnh hưởng lòng quân, làm mất đi ý chí chiến đấu, người làm chủ tướng đương nhiên phải giết để thị chúng.

Vương Tiểu Thạch khẽ thở dài nói:

– Đúng vậy. Nếu như một người quá thông minh, lại không nhịn được muốn biểu lộ sự thông minh của hắn, vì vậy dẫn tới họa sát thân, quả thật không đáng chút nào.

Bạch Sầu Phi hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Vương Tiểu Thạch, nói:

– Đó không phải câu chuyện, mà là lịch sử.

Vương Tiểu Thạch nói:

– Thật cũng không chỉ là lịch sử, mà là ngụ ngôn.

Hắn nhìn Bạch Sầu Phi, nói:

– Cái đặc sắc của lịch sử là không lâu sẽ tái diễn một lần, còn diệu dụng của ngụ ngôn chính là châm biếm hành vi của người vượt ra khỏi khuôn mẫu của bọn họ.
– Ngươi không phải đang nói về lịch sử, mà là nói ta.

Bạch Sầu Phi chắp tay nhìn trời, hít sâu một hơi, nói:

– Ta hiểu dụng tâm của ngươi.

Sau đó y lại thận trọng bổ sung một câu:

– Nhưng ta vẫn là chính ta.

Lúc này có một người từ trong Hồng lâu đi đến.

Người này trẻ tuổi anh tuấn, trên trán có một nốt ruồi, cử chỉ lịch sự nho nhã, khéo léo lễ độ, thân hình gầy cao, so với người thường còn cao hơn một đoạn.

Y mỉm cười gật đầu chào Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi lại không biết người này.

Người này đem đến hai quyển sách dày, dùng hai tay giao cho Tô Mộng Chẩm.

Tô Mộng Chẩm nhận lấy, sau đó nhíu mày, lật vài tờ mỗi quyển.

Không ai biết y đang xem gì.

Ngoại trừ Tô Mộng Chẩm và người kia, không người nào biết vì sao trước khi tiến vào đại sảnh của Hồng lâu, Tô Mộng Chẩm lại đứng tại trên thềm đá đọc qua hai quyển sách này.

Chẳng lẽ hành động tiếp theo Tô Mộng Chẩm cần phải tham khảo chúng?

Mạc Bắc Thần ở bên cạnh đột nhiên nói:

– Hai vị! Đây là Dương tổng quản Dương Vô Tà.

Người tuổi trẻ kia chắp tay nói:

– Bạch đại hiệp! Vương thiếu hiệp!

Vương Tiểu Thạch nói:

– Sao các hạ biết ta họ Bạch?

Bạch Sầu Phi cũng nói:

– Sao các hạ biết ta họ Vương?
– Hai vị sao lại đùa với ta như vậy?

Dương Vô Tà nói với Vương Tiểu Thạch:

– Các hạ là Vương thiếu hiệp.

Sau đó lại quay sang Bạch Sầu Phi:

– Y mới đúng là Bạch đại hiệp.

Bạch Sầu Phi nói:

– Ta lại chưa gặp qua các hạ.

Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:

– Nhưng chúng ta lại có tất cả tư liệu quan trọng về hai người các đệ.

Y đem một quyển sách đã lật sẵn giao cho Dương Vô Tà. Dương Vô Tà lập tức cao giọng đọc:

– Bạch Sầu Phi, hai mươi tám tuổi, cá tính tiêu sái ngạo mạn, thường chắp tay nhìn trời, hành tung vô định, ra tay luôn không để lại người sống, dưới vú trái có một khối bướu lớn khoảng bằng móng tay út…

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

– Thật sự có người lén nhìn ta tắm rửa sao?

Tô Mộng Chẩm không để ý đến y. Dương Vô Tà đọc tiếp:

– Từng dùng tên giả là Bạch U Mộng, ca hát tại Tẩm Xuân viên ở Lạc Dương, dùng tên giả Bạch Ưng Dương, làm tiêu sư trong Kim Hoa tiêu cục, dùng tên giả Bạch Du Kim, làm nghề viết chữ trong chợ, dùng tên giả Bạch Kim Long, được Hách Liên tướng quân phủ trọng dụng, dùng tên giả Bạch Cao Đường, tại quần hùng luận võ Tam Giang đoạt được ngôi đầu…

Vương Tiểu Thạch nghe xong, trên mặt càng hiện lên vẻ tôn kính. Bạch Sầu Phi dùng nhiều danh hiệu như vậy, đã miêu tả đầy đủ quá khứ lang bạt y, có tài nhưng không gặp thời.

Sắc mặt Bạch Sầu Phi dần biến đổi. Y hít sâu một hơi, hai tay đặt sau lưng, sau đó lại đặt bên đùi, cuối cùng lại khép vào trong tay áo.

Bởi vì những sự tình đó vốn chỉ một mình y biết. Trong thiên hạ ngoại trừ y, không ai có khả năng biết được.

Thế nhưng đối phương chẳng những biết, hơn nữa còn giống như biết rõ hơn cả y, lại ghi vào trong hồ sơ.

Dương Vô Tà tiếp tục đọc:

– Người này đã từng có hai lần đắc chí vào lúc hai mươi ba và hai mươi sáu tuổi. Lúc hai mươi ba tuổi từng dùng tên giả Bạch Minh, tại chiến dịch đồi Phiên Long liên tục giết mười sáu tên tướng Kim, được trong quân xưng là ‘Thiên Ngoại Thần Long’, chỉ huy ba vạn binh mã, uy phong một thời, nhưng không lâu sau đó lại trở thành tội phạm quan trọng bị binh bộ lùng bắt. Ngoài ra vào lúc hai mươi sáu tuổi…

Bạch Sầu Phi khẽ ho, vẻ mặt bắt đầu lúng túng.

– Về sau lại là đối tượng mà phân đường bên ngoài của Lục Phân Bán đường tích cực lôi kéo, gần như trở thành đường chủ của phân đường thứ mười ba. Còn có…

Tô Mộng Chẩm đột nhiên nói:

– Không bằng hãy đọc lai lịch và điểm đặc biệt võ công của y.

Dương Vô Tà đáp:

– Vâng! Bạch Sầu Phi, sư phụ: Không rõ, môn phái: Không ghi, cha mẹ: Không biết, vợ con: Không có, binh khí: Không xác định.

Trên mặt Bạch Sầu Phi lại hiện vẻ tươi cười.

Ngay sau đó Dương Vô Tà lại đọc:

– Tuyệt kỹ của y gần giống như “Thất Thần chỉ” của Lôi Quyển trong “Lôi Môn Ngũ Hổ Tướng”, một chi nhánh của Giang Nam Phích Lịch đường năm đó. Có điều Lôi Quyển thì dùng ngón cái, còn Bạch Sầu Phi lại thiện dùng ngón giữa, chỉ pháp của y cũng bất đồng. Có người nói y đã đem kiếm pháp của “Thất đại Danh Kiếm” năm xưa toàn bộ dung nhập vào trong chỉ pháp…

Bạch Sầu Phi bỗng kêu lên:

– Được rồi.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng gật đầu.

Dương Vô Tà lập tức ngừng đọc.

Bạch Sầu Phi dùng nướt bọt liếm môi một chút, mới nói:

– Phần tư liệu này tại Kim Phong Tế Vũ lâu có bao nhiêu người có thể xem được?

Ánh mắt Tô Mộng Chẩm lạnh lùng giống như có thể đếm rõ vài giọt mồ hôi trên trán y:

– Kể cả ta là ba người.

Bạch Sầu Phi hít sâu một hơi, nói:

– Tốt. Ta hy vọng sẽ không có người thứ tư biết được.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Được.

Bạch Sầu Phi dường như lúc này mới yên lòng, thở phào một hơi.

Vương Tiểu Thạch tặc lưỡi nói:

– Nhanh thật. Chúng ta vừa mới quen biết trên đường, ở đây đã lục ra tư liệu của y rồi.

Mạc Bắc Thần cười nói:

– Cho nên tại chiến dịch Tam Hợp lâu, người đi Phá Bản môn là ta chứ không phải vị Dương tổng quản này.

Tô Mộng Chẩm nhìn Vương Tiểu Thạch cười nói:

– Đệ nói sai rồi.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:

– Sai rồi?

Tô Mộng Chẩm nói:

– Không phải là “y”, mà là “các người”. Trong hồ sơ cũng có phần của đệ.

Y ra hiệu một cái. Dương Vô Tà liền đọc:

– Vương Tiểu Thạch, truyền nhân duy nhất của Thiên Y Cư Sĩ. Theo điều tra, Thiên Y Cư Sĩ này rất có thể chính là…

Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch đều kêu lên:

– Đoạn này không cần đọc!

Dương Vô Tà liền dừng lại.

Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch đều giống như thở phào một hơi.

Tô Mộng Chẩm lúc này mới nói:

– Đọc tiếp đi!

Ánh mắt Dương Vô Tà lướt qua mấy hàng chữ, mới chậm rãi đọc:

– Binh khí của Vương Tiểu Thạch là kiếm. Chuôi kiếm cong như nửa vầng trăng, hoài nghi chính là kỳ kiếm “Vãn Lưu”, cùng tề danh với bảo đao “Hồng Tụ” của Tô công tử, ma đao “Bất Ứng” của Lôi Tổn và thần kiếm “Huyết Hà” của Phương Ứng Khán.

Bạch Sầu Phi nhịn không được “ồ” một tiếng, nói:

– Hóa ra là kỳ kiếm Vãn Lưu, hay cho câu “huyết hà hồng tụ, bất ứng vãn lưu”. (Máu đỏ thành sông, không nên lưu lại)

Vương Tiểu Thạch nhún vai nói:

– Giữ lại chân trời giữ lại người, giữ lại năm tháng giữ lại ngươi. Nó chính là “Vãn Lưu”, ta chính là người dùng “Vãn Lưu”, chỉ xem ai sẽ bị giữ lại thôi.

Dương Vô Tà đợi một lát mới tiếp tục đọc:

– Vương Tiểu Thạch tình cảm phong phú, bảy tuổi bắt đầu yêu đương, đến hai mươi ba tuổi đã thất tình mười lăm lần, mỗi lần đều tự mình đa tình, không tự tổn thương vì tình.

Vương Tiểu Thạch kêu lên:

– Ấy!

Bạch Sầu Phi buồn cười nói:

– Sao vậy?

Vương Tiểu Thạch lúng túng đến độ gãi đầu:

– Thế nào mà cả chuyện này cũng ghi lại trong hồ sơ, đúng là…

Bạch Sầu Phi cười hì hì nói:

– Vậy thì có sao đâu. Ngươi bảy tuổi bắt đầu động tình, đến hai mươi ba tuổi mới chỉ thất tình mười lăm lần, bình quân một năm vẫn chưa đến một lần, tuyệt đối không coi là nhiều.

Vương Tiểu Thạch giậm chân nói:

– Ngươi… chuyện này…

Dương Vô Tà lại đọc tiếp:

– Vương Tiểu Thạch thích kết giao bằng hữu, không phân giàu nghèo, hơn nữa lại thích xen vào chuyện người khác, nhưng khi giao đấu với người không biết võ công lại quyết không thi triển võ nghệ. Có lần bị bảy tên du côn lưu manh đánh cho một trận nhừ tử phải chạy trốn vào đồng hoang, là xảy ra ở…

Vương Tiểu Thạch bỗng quay sang Tô Mộng Chẩm nói:

– Cầu xin huynh được không?

Tô Mộng Chẩm liếc hắn một cái, ung dung nói:

– Cầu ta cái gì?

Vương Tiểu Thạch vẻ mặt đau khổ nói:

– Những chuyện này đều là chuyện riêng của ta, huynh làm ơn thương xót bảo y đừng đọc nữa được không?

Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:

– Có thể.

Dương Vô Tà lập tức ngừng đọc, vung tay lên, liền có bốn người đi ra, trong đó mỗi hai người nâng một hộp sách dày đi về phía Bạch lâu.

Chẳng lẽ Bạch lâu là trọng địa cất chứa tư liệu, giống như Tàng kinh các của Thiếu Lâm tự?

Tô Mộng Chẩm khẽ cười nói:

– Tổ tư liệu của chúng ta do một tay Dương Vô Tà thành lập. Đối với các đệ, tư liệu thu thập được cũng không tính là nhiều.

Y dường như rất tự hào về “thủ hạ” của mình.

Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm:

– Ta hiểu rồi. Đối với hai kẻ vô danh chúng ta đã ghi chép cẩm thận như thế, vậy đối với đại địch như Lôi Tổn hẳn là tư liệu càng không thể đếm, có thể tưởng tượng được nó tường tận tỉ mỉ thế nào.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Sai rồi.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên:

– Lại sai rồi?

Hắn lại cười khổ nói:

– Hôm nay ta có duyên với “thần sai” hay sao vậy?

Tô Mộng Chẩm nói:

– Hồ sơ về Lôi Tổn chúng ta có bảy mươi ba bộ, nhưng sau khi Dương Vô Tà kiểm chứng, trong đó đáng tin cậy không hơn bốn bộ. Trong bốn bộ hồ sơ này, có rất nhiều tư liệu còn có điểm khả nghi, có thể là đầu mối sai lầm do Lôi Tổn sắp đặt.

Ánh mắt Tô Mộng Chẩm có vẻ khen ngợi:

– Dương Vô Tà có ngoại hiệu là “Đồng Tẩu Vô Khi” (già trẻ không gạt), ánh mắt và sức phán đoán của y chưa hẳn có thể hơn được Địch Phi Kinh, nhưng về tính nhẫn nại khi thu thập tư liệu và sự cẩn thận khi sắp xếp bố trí, Địch Phi Kinh không thể nào bằng được.

Dương Vô Tà không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn, chỉ thấp giọng nói:

– Công tử! Thụ đại phu đến rồi, vết thương trên chân ngài…

Tô Mộng Chẩm nói:

– Bảo y chờ một chút!

Xem ra với quyền uy của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, chẳng những có thể mời được ngự y đích thân đến khám chữa bệnh, hơn nữa còn có thể bắt y phải chờ đợi “bệnh nhân” này.

Tô Mộng Chẩm lông mày nhíu chặt, thở dài nói:

– Vừa rồi tại Tam Hợp lâu, Địch Phi Kinh thừa dịp cúi đầu không ngừng quan sát thương thế trên đùi ta. Nếu như hắn cho rằng có cơ hội, Lôi Tổn sẽ lập tức từ trên nóc nhà xuống giao thủ với ta. Đáng tiếc là bọn hắn phát hiện vết thương trên đùi ta không nghiêm trọng như bọn hắn tưởng tượn. Ai! Ốc Phu Tử và Trà Hoa đã xả thân cứu giúp ta, nhưng bọn họ…

Nói đến đây y lại nghẹn ngào, nhất thời không nói tiếp được.

Vương Tiểu Thạch chợt nói:

– Vết thương trên đùi đại ca cũng chảy máu không ít, nên nghỉ ngơi một chút.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Có một chuyện vừa rồi ta không nói cho các đệ biết, bởi vì lúc đó các đệ còn chưa gọi một tiếng “đại ca”, bây giờ thì có thể nói được rồi.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều chuyên tâm lắng nghe.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Phương tiểu hầu gia vừa rồi chính là người ủng hộ Kim Phong Tế Vũ lâu chúng ta.

Y dừng một chút rồi nói tiếp:

– Có điều tuyệt đối không thể xem thường người này. Tiếng nói của y trong triều đình rất có phân lượng, trong võ lâm cũng có ảnh hưởng rất lớn.

Vương Tiểu Thạch không nhịn được hỏi một câu:

– Vì sao?

Có lẽ vì tiểu hầu gia còn trẻ tuổi hơn so với hắn. Người trẻ tuổi thường không phục những người trẻ tuổi có thành tựu cao hơn mình, cho dù là người có khí độ, ít nhất cũng cảm thấy hơi ghen tị.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Có rất nhiều nguyên nhân, một trong số đó là do y có một người cha tốt.

Bạch Sầu Phi thất thanh nói:

– Chẳng lẽ là…

Tô Mộng Chẩm gật đầu.

Vương Tiểu Thạch vẫn thắc mắc:

– Là ai?

Bạch Sầu Phi nói:

– Ngươi không nghe Dương huynh vừa rồi đã nói, Huyết Hà thần kiếm đang ở trong tay Phương Ứng Khán sao?

Vương Tiểu Thạch giật mình, nói:

– Phụ thân của y là…

Tô Mộng Chẩm nói:

– Chính là danh hiệp Phương Cự Hiệp được võ lâm công nhận ba mươi năm trước.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

– Có phụ thân như vậy, nhi tử lo gì không có thành tựu.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Có điều Phương tiểu hầu gia cũng thật sự là một nhân tài kiệt xuất. Phương Cự Hiệp không có ý làm quan, triều đình vì muốn lung lạc nên phong y làm vương gia, nhưng y lại xem như rác rưởi. Y vẫn cầm kiếm ngao du thiên hạ, vân du bốn biển. Nhưng Phương Ứng Khán thì lại hiểu được muốn thành đại sự phải nhờ vào thế lực quan viên, cho nên tiểu hầu gia hắn cũng là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng. Thủ đoạn này Phương Cự Hiệp lại không thể làm được, đây là điểm cao minh của Phương Ứng Khán.

Bạch Sầu Phi ngẫm nghĩ, nói:

– Huynh nói đúng. Y còn trẻ mà đã nhìn thấu điểm này, loại người này thật không thể xem thường.

Vương Tiểu Thạch chợt nói:

– Có một việc huynh còn chưa trình bày.

Lần này Tô Mộng Chẩm lại sửng sốt:

– Hử?

Vương Tiểu Thạch nói:

– Không phải huynh vừa nói muốn giao cho chúng ta một nhiệm vụ sao?

Tô Mộng Chẩm cười:

– Trí nhớ tốt, nhưng không phải một mà là hai, mỗi người một nhiệm vụ.

Vương Tiểu Thạch hỏi:

– Không biết là nhiệm vụ gì?

Tô Mộng Chẩm hỏi lại:

– Đệ nóng lòng muốn biết sao?

Vương Tiểu Thạch nói:

– Đã kết nghĩa với đại ca, vậy thì không thể ăn không ngồi rồi.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Rất tốt. Đệ thấy ước hẹn ba ngày sau, Lôi Tổn liệu có đáp ứng hay không?

Vương Tiểu Thạch đáp:

– Chỉ cần có lợi, Lôi Tổn sẽ đi.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Ước định này là do bên ta đề xuất.

Vương Tiểu Thạch gật đầu nói:

– Nếu như tính thế bất lợi với Kim Phong Tế Vũ lâu, huynh sẽ không chủ động đề cập đến.

Tô Mộng Chẩm hỏi:

– Nếu tình thế đã bất lợi với Lục Phân Bán đường, đệ thấy Lôi Tổn sẽ ứng phó thế nào?

Vương Tiểu Thạch đáp:

– Hắn sẽ không đi.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Hắn là bá chủ một phương, lại là nhân vật thành danh, làm sao có thể nói không đi là không đi?

Vương Tiểu Thạch nói:

– Hắn nhất định có cách tìm được lý do, hơn nữa cũng sẽ gấp rút đề phòng.
– Lần này thì đúng.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Trong đó có một lý do chính là con gái của hắn.

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi:

– Con gái của hắn thì sao?

Tô Mộng Chẩm nói:

– Còn một tháng nữa, con gái của hắn sẽ là phu nhân của ta.

Y thản nhiên nói:

– Chắc rằng đệ cũng đã nghe qua hai chữ “hòa hôn”.

“Hòa hôn” vốn là một thủ đoạn mà triều Hán thường dùng để liên minh với nước ngoài, không ngờ Tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường lại dùng nó với Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Bạch Sầu Phi chợt chen vào hỏi:

– Loại hôn sự này huynh cũng đồng ý sao?

Tô Mộng Chẩm đáp:

– Ta đồng ý.

Vương Tiểu Thạch cũng hỏi:

– Huynh bằng lòng sao?

Chuyện này đương nhiên là không thể tưởng tượng nổi.

Tô Mộng Chẩm lại đáp:

– Ta bằng lòng.

Y thản nhiên nói:

– Việc hôn sự này vốn là do gia phụ định sẵn vào mười tám năm trước. Mười tám năm trước, Lục Phân Bán đường đã là bang hội có ảnh hưởng lớn trong kinh thành. Lúc đó gia phụ Tô Già Mạc chỉ mới vừa thành lập Kim Phong Tế Vũ lâu, ngay cả tổng đàn cũng chưa dựng, chỉ có thể xem như một tổ chức dưới bóng của Lục Phân Bán đường. Khi đó Lôi Tổn mới gặp qua ta một lần, liền quyết định chuyện hôn sự này.

Tô Mộng Chẩm nói tiếp:

– Hai mươi chín ngày sau chính là ngày cưới.

Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:

– Huynh có thể nuốt lời.

Tô Mộng Chẩm nói:

– Ta không muốn đổi ý.

Bạch Sầu Phi nói:

– Nếu huynh sợ người khác chỉ trích, cũng có thể kiếm cớ từ hôn.

Tô Mộng Chẩm lại nói:

– Ta không muốn từ hôn.

Bạch Sầu Phi hỏi:

– Vì sao?

Tô Mộng Chẩm đáp:

– Bởi vì ta yêu nàng.

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất