Sắc mặt Bạch Sầu Phi hoàn toàn trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt.
Chỉ kình do hắn phát ra giữa không trung rít lên một tiếng, giống như cây to sụp đổ, xe ngựa quay nhanh.
Chỉ kình của “Phá Sát” đột nhiên vẽ thành một đường cong đuổi theo sau lưng Quan Thất.
Quan Thất đã đến trước người Lôi Thuần.
Đường Bảo Ngưu và Trương Thán đều muốn ngăn cản, nhưng lại bị một luồng kình khí lạnh lẽo không thể chống cự đẩy văng ra. Chẳng những Đường Bảo Ngưu và Trương Thán bị đẩy lui, ngay cả Nhan Hạc Phát, Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần ở một bên cũng bị chấn ra mấy bước.
Quan Thất đã đến trước người Lôi Thuần, nói:
– Cô không phải sợ, ta tới đón cô về.
Lúc y nói câu này rất ôn hòa, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” vốn tràn ngập toàn thân cũng bỗng nhiên tiêu tán.
Lôi Thuần không cảm thấy sợ hãi, cặp mắt trong trẻo của nàng cũng không có vẻ sợ hãi.
Nàng cũng không biết mình không sợ là vì gan lớn, hay là từ trong ánh mắt của y, nàng không thấy được sự chết chóc mà là ý nghĩ yêu thương.
Lúc này Ôn Nhu đột nhiên lao đến, chém một đao về phía Quan Thất.
Bạch Sầu Phi bỗng hét lớn một tiếng, cưỡng chế thu hồi chỉ kình đã phát ra.
Bởi vì Lôi Thuần đang ở đó, Ôn Nhu cũng ở đó. Cho dù này một chỉ có thể giết chết Quan Thất, Ôn Nhu và Lôi Thuần nhất định cũng bị vạ lây.
Uy lực của “Tam Chỉ Đạn Thiên” quyết không thể triệt tiêu, Bạch Sầu Phi đành phải cường hành thu hồi chỉ kình lại.
Vương Tiểu Thạch trông thấy Bạch Sầu Phi giống như bị trọng thương, hai hàng vết máu dưới mũi y càng đậm hơn.
Hắn cũng không thể chiếu cố Bạch Sầu Phi, bởi vì với võ công của Quan Thất, muốn giết Ôn Nhu e rằng dễ như trở bàn tay, hắn phải lập tức ngăn cản lại.
Lúc này Quan Thất đang đối diện với Lôi Thuần, nói:
– Cô hãy đi theo ta!
Y vươn bàn tay trắng nhợt, thon dài, run rẩy ra.
Lôi Thuần kiên định nói:
– Không.
Quan Thất run lên. Lúc này một đao của Ôn Nhu đã chém xuống.
Không biết do Quan Thất không muốn tránh, hay là tránh không được, một đao này chém xuống, máu trên người y lập tức bắn ra.
Tinh Tinh đao trên tay Ôn Nhu và Bất Ứng đao của Lôi Tổn được xưng là binh khí có thể khắc chế được hộ thân cương khí của Quan Thất, huống hồ Quan Thất vừa thấy Lôi Thuần, cũng đã quên dùng cương khí hộ thân.
Quan Thất kêu lên một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, trừng mắt nhìn Ôn Nhu một cái. Ôn Nhu một đao chém trúng mục tiêu, đang vô cùng đắc ý, chợt tiếp xúc với ánh mắt của y, trong lòng run lên, Quan Thất đã chụp lấy đao trên tay nàng.
Lôi Thuần vội kêu lên:
– Ngươi không được làm tổn thương cô ấy!
Quan Thất nghe xong, không tự chủ được buông tay.
Ôn Nhu đang dùng sức rút đao, Quan Thất lại đột nhiên buông tay khiến cho nàng liên tục lui bảy tám bước mới đứng vững lại được.
Lúc này Vương Tiểu Thạch đã đến trước người Quan Thất, chắn giữa Ôn Nhu và Lôi Thuần, lập tức xuất đao.
Hắn vẫn không rút đao ra, chỉ dùng tay phát đao.
Hắn cảm thấy không nên giết chết người nửa điên nửa khùng trước mặt này.
Hắn tổng cộng phát ra sáu đao, phương hướng đều không giống nhau, góc độ cũng không đồng nhất. Sáu đao này có tên là “Đạp Phá Hạ Lan Sơn Khuyết”. Sáu đao phát ra cùng lúc, cho dù là sáu mươi kẻ địch ở trước mặt cũng vẫn bị bức lui.
Nhưng Quan Thất lại không lùi nửa bước.
Vết thương của y vẫn đang chảy máu.
Tâm hồn của y cũng giống như đi đâu mất.
Nhưng “Thủ Đao” của Vương Tiểu Thạch công đến đâu, dây xích giữa cổ tay y lại đón ở đó. Mỗi đao của Vương Tiểu Thạch chém xuống đều đánh vào trên dây xích.
Cũng không biết dây xích này dùng sắt gì đúc thành, Vương Tiểu Thạch sau khi chém mấy đao, tay đã bắt đầu run lên.
Lôi Thuần vội kêu lên:
– Cẩn thận, không được giúp y chặt đứt dây xích!
Lúc này Vương Tiểu Thạch lúc này mới chợt bừng tỉnh, lập tức dừng tay. Quan Thất lại nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng đánh về phía hắn.
Vương Tiểu Thạch muốn tránh, nhưng lại tránh không được.
Hắn chỉ có thể ngăn đỡ.
Hắn vừa tiếp một chưởng này, một luồng cương khí vô hình liền đẩy hắn bắn ngược về phía sau, lui nhanh đến mức ngay cả hai chân cũng cách khỏi mặt đất, nhưng bàn tay của hai người vẫn dính chặt vào nhau.
Chỉ cần Vương Tiểu Thạch đụng phải vật gì phía sau, “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” trong tay Quan Thất sẽ hoàn toàn trút ra.
Vương Tiểu Thạch hiểu rõ, nếu như đối phương trút nội lực ra, với tu vi của mình e rằng rất khó chống được.
Đúng lúc này, hai giọng nói một già một trẻ của Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đồng thời vang lên:
– Thất Thánh chủ, cẩn thận!
Bạch Sầu Phi đã lướt đến phía sau Quan Thất, một thức “Phá Sát” công vào sau lưng.
Quan Thất bỗng nhiên quay lại.
Thân thể của y vốn đang lao về phía trước cực nhanh, nhưng muốn ngừng là ngừng, bàn tay của y đang dính chặt với “Thủ Đao” của Vương Tiểu Thạch, nhưng cũng muốn buông là lập tức buông ra.
Vương Tiểu Thạch lại không muốn buông tay, lập tức vận kình, đao chặn kiếm ngăn, không để cho Quan Thất rảnh tay.
Quan Thất bỗng nhiên quay người, đánh ra một chưởng ngăn cản ba ngón tay của Bạch Sầu Phi.
Sau đó hai người đều đứng lại, đứng yên, đứng cứng đờ.
Sắc mặt Bạch Sầu Phi càng trắng đến thê lương.
Sắc mặt Quan Thất lại dần dần phát xanh.
Ai nấy đều thấy được, Quan Thất dùng tay trái hời hợt hóa giải “Cách Không Tương Tư đao” của Vương Tiểu Thạch, đó là động, trong nháy mắt có thể biến hóa ngàn lần, nhưng cùng với “Tam Chỉ Đạn Thiên” của Bạch Sầu Phi so đấu nội lực, lại là tĩnh, là phương pháp hao tổn nội lực nhất.
Loại giao đấu này, bên nào thất bại e rằng không chết cũng bị trọng thương, thậm chí là công lực phế hết, sống không bằng chết.
Vương Tiểu Thạch liên tiếp đánh ra mười một chiêu, nhưng Quan Thất cũng không quay đầu lại, chỉ vung tay hóa giải. Trong lòng hắn nảy sinh ác độc, tay trái đã vận “Kiếm Chưởng”, nhất thời cũng không biết nên phát hay không.
Lôi Thuần vội kêu lên:
– Vương thiếu hiệp, không thể mềm lòng được!
Vương Tiểu Thạch nghe vậy liền tỉnh ngộ, trong lòng thầm than, lập tức chém ra một kiếm về phía bả vai Quan Thất.
Kỳ quái là lục thánh khác chỉ tập trung quan sát cuộc chiến, không hề xông vào giúp đỡ.
Vương Tiểu Thạch hiểu rõ, với công lực của Nhan Hạc Phát, Chu Tiểu Yêu, Nhâm Quỷ Thần, Đặng Thương Sinh và Ngũ, Lục Thánh chủ, muốn xông đến vây công hắn và Bạch Sầu Phi, chỉ sợ Đường Bảo Ngưu, Trương Thán, Ôn Nhu và ba tỳ nữ cũng không thể ngăn cản được.
Dùng hai địch một, thắng cũng không hay.
Cho nên một kiếm này của Vương Tiểu Thạch chỉ dùng năm thành công lực.
Một chiêu “Kiếm Chưởng” này chém xuống vai Quan Thất, cánh tay kia của Quan Thất nhất định là bị phế.
Không ngờ biến hóa đột nhiên xảy ra.
Quan Thất trúng một kiếm này, đột nhiên rít lên.
Thanh âm của y vang dội thê lương, trên mặt nổi l gân xanh, chưởng lực lập tức trút ra. Bạch Sầu Phi bỗng cả người run lên, kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
“Thủ Đao” nơi tay trái Vương Tiểu Thạch cũng cảm thấy một luồng lực lượng to lớn ập đến, rõ ràng chính là “Kiếm Chưởng” do hắn phát ra.
“Phá Thể Vô Hình kiếm khí” của Quan Thất lại có thể chuyển hóa nội kình của kẻ địch đánh vào mình thành nội lực của bản thân, phản kích lại địch nhân.
Vương Tiểu Thạch chém Quan Thất một kiếm, cũng giống như đem nội kình “Kiếm Chưởng” của mình truyền vào trong kiếm khí của Quan Thất, công kích Bạch Sầu Phi.
Đúng là đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương.
May mắn là Vương Tiểu Thạch vốn không muốn giết Quan Thất, cho nên chỉ dùng năm thành nội lực. Trong đó một thành lại quay về phản kích chính mình, nhất thời hắn cũng ứng phó không được.
Lần này hắn biết là thời khắc sống chết, không thể tiếp tục khoan dung.
Hắn lập tức rút đao.
Thanh Tương Tư đao cong cong nho nhỏ.
Đao thật, là hảo đao, là bảo đao.
Hắn chém một đao vào bả vai Quan Thất.
Hắn vẫn chỉ chém vào bả vai. Hắn vẫn không muốn giết người.
Tay phải của Quan Thất đang ngăn đỡ ba ngón tay Bạch Sầu Phi đột nhiên thu về. Bạch Sầu Phi sắc mặt trắng bệch giống như hư thoát, toàn thân run lên, lui lại một bước, rồi lại lui hai bước, lắc lư một chút lại lui thêm bước nữa.
Hai tay Quan Thất hợp lại ép chặt lấy Tương Tư đao.
Đối phó với Tương Tư đao, y không dám dùng thân thể nghênh tiếp.
Vừa nhìn thấy Tương Tư đao, trong mắt Quan Thất liền cháy lên một sự vui mừng khó có thể hình dung, một sự cuồng nhiệt không nói nên lời, giống như nhìn thấy tình nhân nhiều năm không gặp mà phong thái vẫn như trước.
Vương Tiểu Thạch cho dù có tuyệt thế đao pháp, cũng không rút đao ra được khỏi tay Quan Thất.
Hắn chỉ đành rút kiếm, Tiêu Hồn kiếm.
Kiếm múa lên ba phần rực rỡ, vẽ lên ba phần thương cảm, sáng lên ba phần tiêu sái, vang lên một phần không gì sánh được, chém về phía Quan Thất.
Trong kinh thành ngoại trừ đối phó với Lôi Động Thiên, Vương Tiểu Thạch còn chưa đồng thời rút đao xuất kiếm với ai.
Đao kiếm đều xuất ra, vẻ mặt Quan Thất lại trở nên lạnh đến đáng sợ.
Quan Thất vội buông hai tay ra, cố gắng kéo dài khoảng cách, đi một bước lại phát ra vài kiếm, chính là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”. Phát đến kiếm thứ bảy, thứ tám thì khoảng cách giữa hai người đã là mười bước. Sắc mặt Vương Tiểu Thạch càng lúc càng đỏ, còn Quan Thất lại gần như biến thành tái xanh.
Vương Tiểu Thạch chỉ có thể chống đỡ, không thể phản kích.
Nhưng đáng sợ nhất là Quan Thất cũng biết không thể để cho đối phương phản kích.
Chỉ cần có một cơ hội phản kích, đối phương sẽ đánh nát kiếm khí của mình, cho nên nhất định phải làm cho đối phương hoàn toàn không có cơ hội triển thi triển đao kiếm trong tay, thậm chí không thể thi triển một chiêu nào.
Đúng lúc này, Bạch Sầu Phi bỗng thốt lên một câu như ngâm nga:
– Kinh Mộng.
Lúc y phát ra một chiêu “Phá Sát”, đó là ám toán, cho nên trước đó cũng không cảnh báo, nhưng khi y phát ra thức thứ hai của “Tam Chỉ Đạn Thiên” này, lại nói rõ trước sau đó mới xuất chiêu.
Y xuất chiêu một cách chậm rãi, giống như là không hề vội vã, như đang trải qua một giấc mộng chiều tà, ngọt ngào và dài đằng đẵng.
Là do y có lòng tin rất lớn đối với một chiêu này, hay là một chiêu này vốn chỉ là một giấc mộng, mộng thì luôn luôn phải tỉnh?
Quan Thất biết mình tiếp không nổi một chiêu này.
Bởi vì y chỉ vừa nhìn, đã giống như rơi vào giấc mộng, mộng tỉnh luôn thành hư không.
Cho dù y có thể ứng phó với hư không và giấc mộng man mát này, cũng địch không nổi đao kiếm chân thật và tàn khốc.
Đao tương tư, còn vô tình hơn tất cả loại đao.
Kiếm tiêu hồn, còn hút hồn hơn bất cứ kiếm nào.
Quan Thất chỉ phát động “Phá Thể Vô Hình kiếm khí”, chiêu thức lại không hề hoa xảo.
Đao và kiếm của Vương Tiểu Thạch bỗng chuyển hướng tấn công Bạch Sầu Phi.
“Kinh Mộng chỉ” của Bạch Sầu Phi cũng biến thành công kích Vương Tiểu Thạch.
Quan Thất dùng cương khí hùng hậu không thể ngăn cản, khiến cho tuyệt chiêu của hai địch thủ chuyển hướng vào nhau.
Đao tương tư, kiếm tiêu hồn và chỉ kinh mộng va chạm với nhau, kết quả sẽ như thế nào?
Là sống hay là chết? Hay là ngọc đá đều tan?
Không thể va chạm được.
Nếu như Tương Tư đao, Tiêu Hồn kiếm và “Tam Chỉ Đạn Thiên” cùng va chạm, nhất định là lưỡng bại câu thương.
Nhưng nếu như đột nhiên thu chiêu, cũng sẽ tự thương hại đến mình.
Phương pháp duy nhất chính là đối phương thu chiêu, còn mình thì tiếp tục công kích giết chết đối phương, mới có thể một chết một bình an.
Từ xưa đến nay đều thường gặp những trường hợp như vậy, cũng có những phương pháp khác nhau để giải quyết khốn cảnh này.
Đối phương chết đi, còn mình lại không việc gì, đây chẳng phải là lựa chọn tốt nhất sao?
Nhưng khi hai bên đều nghĩ như vậy, kết quả thường là lưỡng bại câu thương.
Hiện giờ chính là lúc Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi phải giải quyết cục diện này.
Vương Tiểu Thạch dùng đao phải đập vào kiếm trái, ma sát vào nhau, những đốm lửa nhỏ văng khắp nơi.
Bạch Sầu Phi cũng lập tức hất tay.
Hai người đều bị thế công của mình quay lại áp chế, bị chấn đến huyết khí bốc lên, lồng ngực giống như bị đối phương đánh trúng một chưởng.
Nếu không phải hai bên tâm ý hợp nhất, đồng thời thu chiêu, chỉ cần một bên thu lại hơi chậm một chút, đối phương sẽ chết thảm ngay tại chỗ.
Quan Thất cũng không truy kích.
Y hơi sững sờ nhìn hai người, bỗng nhiên giơ ngón tay cái lên:
– Tốt!
Hai gã đại địch võ công cao cường này không hề làm y động dung, nhưng hai người lại tâm ý tương thông, bảo vệ an toàn của đối phương, đây mới là điều trên đời khó cầu, so với tuyệt thế võ công càng hiếm có hơn.
Sau đó y mới phát động thế công.
Đây mới là “Phá Thể Vô Hình kiếm khí” thật sự, kiếm khí tung hoành, lúc hợp lúc phân, thu phát tùy tâm, cắt sắt phá đá. Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi khí tức đang hỗn loạn, đành phải vội vàng nghênh chiến, nhất thời đỡ trước hở sau.
Ngay lúc này, Bạch Sầu Phi chợt có một cảm giác quen thuộc, Vương Tiểu Thạch cũng bỗng nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
Sau đó bọn họ chợt nghe thấy một thanh âm, là tiếng ho.
Tiếp đó bọn họ nhìn thấy một thứ, là ánh đao.
Bọn họ trông thấy ánh đao, nhưng không nhìn thấy đao.
Bởi vì đao quá nhanh. Ngoại trừ bọn họ, chỉ sợ những người đang đứng xem cuộc chiến ngay cả ánh đao cũng không nhìn thấy.
Ánh đao mỹ lệ như bóng hình xinh đẹp của tình nhân, lúc đao lướt qua còn mang theo chút mùi hương và tiếng ngân. Chỗ đao cong như vai mềm của xử nữ, khi đao rơi còn điểm xuyết một chút tao nhã xinh đẹp.
Một đao rực rỡ, giống như ai cũng nguyện chết vì một đao này, nguyện sống vì một đao này sống, vì một đao này mà không màng sống chết.
Ngay cả Tương Tư đao trong tay Vương Tiểu Thạch cũng không ngừng ngân khẽ.
Có lẽ là hảo đao vui mừng khi gặp gỡ bảo đao, cũng như anh hùng tài tử gặp được tuyệt đại giai nhân.
Ngoại trừ Hồng Tụ đao, ngoại trừ Hồng Tụ đao của “Mộng Chẩm Hồng Tụ đệ nhất đao”, trong thiên hạ còn có thanh đao nào phong tình như vậy?
Một bóng người đáp xuống.
Một thanh đao rực rỡ.
Đó là Tô Mộng Chẩm, cùng với Hồng Tụ đao của y.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt