– Đại muội tử! Ba mươi sáu phân đà, bảy mươi hai nhánh sông, hai đường thủy bộ không nghe theo Tô công tử thì cũng là Lôi đường chủ. Tại Tây hồ chúng ta có thể hô mưa gọi gió, nhưng trong võ lâm huynh muội ta có tính là gì. Những lời vừa rồi, vạn lần mong Lý huynh và các vị huynh đệ đang ngồi bỏ qua cho, tai trái nghe thì tai phải quên, không truyền ra ngoài là được. Ngày khác các vị bằng hữu có chỗ cần dùng, họ Lệ này nhất định sẽ cố hết sức.
Thẩm Thất lên tiếng:
– Lão đại cứ yên tâm, chúng tôi đều không nghe rõ những lời nhị tỷ vừa nói.
Những người còn lại cả nam lẫn nữ đều đồng thanh lên tiếng.
Ánh mắt Lý Việt xoay chuyển, cũng phụ họa:
– Những lời này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Thấy mọi người đều nhìn mình không chớp mắt, y biết mình là “người ngoài” duy nhất tại đây, khó tránh khỏi bị nghi ngờ. Đám người này đều quen đi lại trên giang hồ, giết người như ma, lỡ may sợ mình bán bạn cầu vinh, biết đâu sẽ giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây y vội vàng nghiêm mặt nói:
– Ta xin thề trước mặt chư vị, dùng tấm lòng thành, Lý Việt ta nếu tiết lộ lời của nhị nương một chữ nửa câu thì sẽ khiến cho ta như chuột chạy qua đường, không được chết tử tế…
Y còn chưa thề xong, Lệ Tiêu Hồng đã không nhịn phì cười:
– Ngươi vốn đã là “chuột chạy qua đường”, sớm bị người ta giẫm đạp rồi.
Lý Việt xấu hổ nói:
– Nhị nương chê cười rồi.
Sự thấp thỏm trong lòng y lúc này mới được giải trừ.
Lệ Tiêu Hồng thở dài một hơi, nói:
– Ca, thật muốn tiếp tục gây nghiệp chướng sao?
Lệ Đan không kìm được, bàn tay lớn như quạt lá vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói:
– Câm miệng! Ngươi nói như vậy không sợ “Tuyệt Sát lệnh” của tổng đường sao? Không muốn sống thì cũng đừng làm liên lụy đến huynh đệ một nhà!
Lệ Tiêu Hồng còn đang định cãi lại, chợt nghe bên ngoài vang lên hai tiếng chó sủa thê lương.
Mọi người trong phòng đều biến sắc, chỉ còn lại tiếng lèo xèo của những ngọn nến. Lý Việt cẩn thận lắng nghe, khi xác định chỉ là hai tiếng chó sủa một dài một ngắn mới vui vẻ nói:
– Là người một nhà.
Lệ Đan nhướng đôi lông mày xám, hai mắt thoáng hiện lên sát khí:
– Còn hẹn người bên ngoài tới sao?
Lý Việt cười nói:
– Lần này là tổng đường hẹn Cố đại tổng quản của “Nghiễn Mặc Trai” và Đinh lão bản của “Hí Ban Tử” đến đây.
Chỉ nghe dưới lầu vang lên hai tiếng vỗ tay rất nhỏ.
Lệ Tiêu Hồng lạnh lùng nói:
– Bọn họ cũng tới sao?
Lý Việt nói:
– Ta có huynh đệ canh giữ ở bên ngoài, không thể nào sai được.
Chợt nghe năm tiếng gõ cửa liên tục, sau đó là một tiếc “cộc”.
Lý Việt mở rộng cửa. Ánh nến nhoáng lên, vài người bước vào trong phòng. Hai người đi ở phía trước, phía sau bọn họ đều có hai người khác đi sát theo hai bên trái phải, giống như chỉ sợ người khác sờ vào một khối ngọc trên người mà bọn họ đang bảo vệ. Trong bốn người đi phía sau này có hai người dáng vẻ thư sinh, nhưng ánh mắt lộ ra không phải văn khí mà là sát khí, bọn họ bảo vệ một người trung niên mặc áo gấm có hai chùm râu mép, dáng vẻ giống như một thương nhân giàu có, đang híp hai mắt cười hì hì. Bên cạnh y là một thanh niên có khuôn mặt trắng nõn, hai hàng lông mày giương cao. Hai người đến cùng lúc nhưng không phải sóng vai mà đi. Phía sau thanh niên kia cũng có hai người như u hồn theo sát, trên vạt áo nơi hông đều có túi da cá không thấm nước, vừa nhìn đã biết là cao thủ ám khí.
Vừa thấy huynh muội họ Lệ, hai người này lập tức chắp tay nói:
– Lệ lão đại, Nhị muội tử, dạo này vẫn khỏe chứ?
Huynh muội Lệ Đan cũng chắp tay nói vài câu khách khí. Lý Việt mờ mọi người ngồi xuống, sau đó Lệ Đan lên tiếng:
– Xem ra tổng đường rất coi trọng việc hôm nay, nếu không thì cũng không đồng thời kinh động đến đại chủ quản Cố Hàn Lâm của văn phòng tứ bảo “Nghiễn Mặc Trai” và đại lão bản Đinh Sấu Hạc của “Hí Ban Hành”.
Thương nhân áo gấm tên là Cố Hàn Lâm kia chắp tay cười nói:
– Không dám, không dám, ta chỉ là một kẻ bợ đỡ mà thôi, còn như Lệ huynh và Nhị muội tử, cùng với Đinh lão đệ đây mới là người tâm phúc dưới trướng tổng đường.
Lão bản Đinh Sấu Hạc của Hí Ban (đoàn hát) kia lại không khách sáo, hai hàng lông mày cau lại, có vẻ ưu tư nói:
– Chuyện đêm nay nên cẩn thận vẫn tốt hơn. Ta nhận được báo cáo, Tiết Tây Thần của “Kim Phong Tế Vũ lâu” cũng đã đến vùng này rồi.
Huynh muội Lệ Đan thất thanh hô lên:
– Quả nhiên là hắn!
Cố Hàn Lâm lập tức hỏi:
– Các người đã gặp hắn rồi sao?
Lệ Tiêu Hồng nói:
– Hôm nay khi chúng tôi dọn đồ trở về chỗ này, trên đường đã gặp phải một người rất giống với sát tinh trong truyền thuyết kia.
Vẻ tươi cười của Cố Hàn Lâm lập tức biến mất, lạnh lùng lẩm bẩm:
– Tiết Tây Thần, Tiết Tây Thần, nếu như “Kim Phong Tế Vũ lâu” đã xuất động Tây Thiên Thần Sát này, chuyện có lẽ không đơn giản như vậy.
Đinh Sấu Hạc lộ ra vẻ ưu tư, nhưng giọng nói thì lại trong trẻo dễ nghe, ôn hòa mà rất rõ ràng:
– Nếu như Tiết Tây Thần đã đến, vậy thì án mạng mười hai bộ khoái vào giờ ngọ tại Đàm gia rất có thể là do hắn ra tay.
Cố Hàn Lâm lẩm bẩm:
– Mười hai mạng người, chỉ vung tay một cái đã đoạt đi, giống như ngắt một phiến lá vậy.
Lệ Đan hừ lạnh nói:
– Chúng ta không phải là lá cây.
Đinh Sấu Hạc nhàn nhạt nói:
– Cũng không khác gì đâu.
Lệ Đan cả giận nói:
– Ngươi nói vậy là có ý gì?
Đinh Sấu Hạc nói:
– Chỉ bằng mấy người chúng ta thì còn không kinh động được “Tây Thần Sát” trong “Kim Phong Tế Vũ lâu”.
Lệ Đan nhất thời không phát tác được. Lệ Tiêu Hồng liền hỏi:
– Như vậy hắn đến vì ai?
Đinh Sấu Hạc nói:
– Ta không biết. Ta chỉ biết là ở trong kinh thành “Lục Phân Bán đường” và “Kim Phong Tế Vũ lâu” đang rất căng thẳng, có một người đã đặc biệt đến đây vì Tiết Tây Thần.
Lệ Đan tỏ vẻ sợ hãi nói:
– Là Thập nhị đường chủ Triệu Thiết Lãnh?
Đinh Sấu Hạc lắc đầu:
– Là Cửu đường chủ Hoắc Đổng.
Huynh muội họ lệ cả kinh:
– Hoắc cửu đường chủ!
Đinh Sấu Hạc gật đầu:
– Nghe nói đêm nay tổng đường phái đến ba người, một người là Hoắc Đổng, một người là Triệu Thiết Lãnh.
Lệ Đan đang muốn hỏi “còn một người nữa là ai?”, Chợt nghe bên ngoài lại vang lên hai tiếng chó sủa, có điều lần này so với lần trước thì nhanh hơn nhiều.
Chỉ thấy những người trong phòng vẻ mặt đều ngưng trọng. Lệ Đan nói:
– Là người của tổng đường tới.
Nói đoạn liền chỉnh lại vạt áo muốn bước ra nghênh đón.
Đinh Sấu Hạc nói:
– Chưa hẳn.
Lệ Đan vốn nhìn kẻ này không vừa mắt, nhưng nhân vật quan trọng của “Lục Phân Bán đường” sắp đến, y cũng không tiện phát tác, chỉ trừng mắt nhìn một cái.
Đinh Sấu Hạc nói:
– Ta cũng có người mai phục ở gần.
Chợt nghe xa xa vang lên hai tiếng ếch kêu, lúc này khuôn mặt của Đinh Sấu Hạc mới giãn ra:
– Quả thật là người của tổng đường.
Y muốn đứng dậy mở cửa, thần thái so với Lệ Đan còn cung kính hơn.
Cố Hàn Lâm lại đưa tay ngăn cản.
Hai gã thư sinh phía sau y liền nhoáng người tiến đến phía trước cửa sổ, một người đẩy cửa sổ, người còn lại lấy đá lửa ra gõ một chút. Đốm lửa sáng lên, không lâu sau liền thấy trong bóng tối phía xa cũng lóe lên ánh lửa.
Lúc này Cố Hàn Lâm mới gật đầu:
– Đúng là người của tổng đường.
Lệ Đan hừ lạnh một tiếng:
– Cố đại tổng quản và Đinh lão bản quả nhiên là nhiều tai mắt.
Cố Hàn Lâm khựng mặt:
– Không dám, không dám, đêm nay sứ giả của tổng đường đến, không thể nào không chu đáo một chút.
Lệ Đan sâu hít sâu một hơi, cố gắng trấn định:
– Tổng đường còn có một vị đến, không biết là ai?
Đinh Sấu Hạc không tự chủ được hơi bất an, thuận miệng đáp:
– Có thể là…
Y còn chưa nói xong, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng gõ tay, ngay cả Vương Tiểu Thạch trong tủ gỗ lúc này cũng nhịn không được tính hiếu kỳ.
Mục đích hắn tới nơi này vốn là muốn biết những người tàn tật đáng thương kia vì sao lại bị người khác hãm hại, không ngờ lại gặp được trận náo nhiệt này, ngay cả nhân vật danh chấn đại giang nam bắc như Triệu Thiết Lãnh và Hoắc Đổng cũng sắp xuất hiện trước mắt.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, năm tiếng nhanh và một tiếng chậm.
Đám huynh muội Lệ Đan, Cố Hàn Lâm, Đinh Sấu Hạc đồng loạt chỉnh lại vạt áo, đứng gần trước cửa, để Lý Việt ra mở cửa.
Cửa mở, những không có ai.
Lý Việt ngạc nhiên:
– Sao không có…
Vương Tiểu Thạch từ trong khe hở của chiếc tủ nhìn ra, chỉ thấy ánh nến hơi nhoáng lên, sau đó trong phòng đã có thêm ba người, không một tiếng động như lá rụng từ ngoài cửa sổ lướt vào.
Ba người.
Một lão nhân gầy đét hói đầu, mày bạc râu trắng, đôi tay thu lại trong tay áo giống như đang cầm trân bảo gì, không muốn cho người khác thấy.
Một người lạnh như sắt thép.
Khuôn mặt của y hình vuông, vóc người cũng hình vuông, ngay cả tay chân cũng là hình vuông, cả người giống như một chiếc rương.
Một chiếc rương bằng sắt.
Còn có một người khác, vừa tiến vào liền giống như vô tình nhìn thoáng qua chiếc tủ, vừa vặn nghênh đón ánh mắt của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch giật mình.
Đó chính là người ngẩng mặt lên nhìn trời mà hắn gặp lúc ban ngày.
Lúc này y không nhìn trời.
Y nhìn ánh nến.
Ánh nến lóe lên trong mắt, ánh mắt của y cũng sáng ngời.
Lông mày của y nhướng cao.
Y đứng trong phòng, ánh nến giống như chỉ sáng vì một mình y, nhưng y lại có vẻ tự nhiên đến mức ngay cả ánh nến cũng không dính được lên y phục.
Người này là ai?
Lúc này đám nhân sĩ võ lâm kia cũng đã phát hiện trong phòng có thêm ba người.
– Triệu đường chủ!
– Hoắc đường chủ!
Không ai nhắc đến người thứ ba kia.
Bởi vì bọn họ không biết y là ai.
Người nọ cũng rất thản nhiên, không cho rằng đó là vô lễ.
Triệu Thiết Lãnh cũng không ngồi xuống, nói với giọng khàn khàn:
– Hôm nay tổng đường triệu tập mọi người tới là muốn hỏi ba chuyện, muốn các người làm ba việc.
Đám người Lệ Đan đều cung kính nói:
– Xin đường chủ phân phó!
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Lệ Đan, ta bảo ngươi bắt toàn bộ những người có tên trên danh sách, làm cho bọn chúng biến dạng, ngươi đã làm chưa?
Lệ Đan nói:
– Trên danh sách có bốn mươi hai người, đã bắt được mười chín người, theo dặn dò của đường chủ đã làm cho bọn chúng biến thành người lùn hoặc xấu xí, bảo đảm cha mẹ bọn chúng cũng nhận không ra, bọn chúng cũng không nói được.
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Tốt lắm, còn con một của Văn tuần phủ thì thế nào?
Lệ Đan lập tức gật đầu:
– Đã bắt được rồi.
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Ngươi hãy cho người thông báo với tay họ Văn kia, nếu như hắn vẫn giúp người của “Kim Phong Tế Vũ lâu”, chúng ta sẽ đem con trai của hắn ra làm khi nhỏ múa võ bên đường, kiếm bạc cho đoàn tạp kỹ của ngươi.
Lệ Đan vội nói:
– Kiếm bạc không quan trọng, tôi chỉ hành sự theo ý của đường chủ thôi.
Triệu Thiết Lãnh cười lạnh nói:
– Kiếm bạc cũng là chuyện quan trọng. Các ngươi phiêu bạt giang hồ làm nghề mãi võ, cứ đem người ngâm vào nước sôi, hoặc là trói tay chân ngược lại với nhau, lại bẻ cong sống lưng, khi biểu diễn thì nói là “người xương mềm” hay “người cầu”, loại xiếc này ta thấy nhiều rồi, có thể gây hứng thú cho người đi đường, ném thêm mấy văn tiền. Nhưng có biết vì sao ta lại muốn ngươi làm chuyện này không?
Lệ Đan vội nói:
– Xin đường chủ cho hay!
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Vừa rồi chính là chuyện thứ nhất mà ta hỏi ngươi, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi chuyện đầu tiên: Đó là xử phạt.
Y nhanh chóng đưa mắt nhìn mỗi người ở đây một cái:
– Trưởng bối của những đứa trẻ này trước đây hầu hết đều là người trong “Lục Phân Bán đường”, nay bởi vì “Kim Phong Tế Vũ lâu” có quan lớn triều đình chống lưng, cho nên đầu phục qua. Chúng ta chưa muốn hạ thủ đối phó bọn chúng, trước tiên cứ đem họ hàng của bọn chúng làm cho thành người không giống người, quỷ không giống quỷ, sau đó lại trả những kẻ dị dạng này về, để cho bọn chúng hối hận tột cùng, sau đó mới lần lượt diệt trừ. Việc này là để răn đe những kẻ phản đồ.
– Tên tuần phủ họ Văn kia nhận một số lợi lộc từ “Kim Phong Tế Vũ lâu”, liền ra sức truy lùng người của chúng ta. Chúng ta cũng muốn bắt con trai độc nhất của hắn, xem hắn còn dám tác quái nữa không!
Y lại lạnh lùng nhìn mọi người một hồi, sau đó nói:
– Xem thử còn ai dám tạo phản hay không!
Trong phòng không ai dám đáp lời.
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Đinh lão bản, Cố quản sự!
Đinh Sấu Hạc và Cố Hàn Lâm liền khom người nói:
– Có thuộc hạ!
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Ta dặn các ngươi tìm trong đoàn hát và hàn lâm xem thử có nhân tài văn võ nào có thể đào tạo được không, có kết quả gì chưa?
Cố Hàn Lâm vội nói:
– Tôi đã sớm lưu ý, có vài người không có công danh nhưng lại chí lớn tài cao, đang muốn giao cho Triệu đường chủ định đoạt.
Đinh Sấu Hạc cũng nói:
– Những đoàn hát khác có một số kép võ xuất sắc, có vài người là từ trong tiêu cục chuyển qua, tôi đã lưu bọn họ lại trong đoàn.
Triệu Thiết Lãnh nghiêm mặt nói:
– Tốt lắm. Hiện tại là lúc kẻ địch đang mở rộng vây cánh, đường chúng ta cũng muốn mời chào nhân tài. Chỉ cần có tài là dùng, đức hạnh không cần câu nệ. “Kim Phong Tế Vũ lâu” đã khống chế tiêu hành và hàn lâm, chúng ta không thể tìm kiếm hảo thủ trong lĩnh vực này, cho nên muốn các ngươi xuất lực một chút. Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với các ngươi.
Cố Hàn Lâm nói:
– Có thể cống hiến sức lực cho tổng đường, chết vạn lần cũng không chối từ.
Đinh Sấu Hạc cũng nói:
– Vì tổng đường san sẻ âu lo là vinh hạnh của chúng tôi.
Triệu Thiết Lãnh nói:
– Đây không phải bảo các ngươi đi tìm chết, cũng không có vinh hạnh gì. Các ngươi làm việc đắc lực thì sẽ được khen thưởng, làm không xong thì sẽ bị xử phạt, đây là quy củ trong đường, ai cũng như nhau.
Y ngừng lại một chút, sau đó nói:
– Các ngươi có biết Tiết Tây Thần đã đến đây hay không?
Cố Hàn Lâm nói:
– Mấy ngày này tôi đều nghe báo cáo, biết có một người như vậy đã đến Hồ Bắc.
Lệ Đan nói:
– Hôm nay chúng tôi đã gặp hắn trên đường, có muốn tôi tìm người dọn dẹp hắn hay không?
Đinh Sấu Hạc nói:
– Tôi còn biết hắn hiện đang ở trong miếu hà bá tại đường Phồn Xương, chỉ chờ đường chủ hạ lệnh.
Triệu Thiết Lãnh bỗng nhiên cười.
Hoắc Đổng cũng cười.
Hai người nhìn nhau cười.
Triệu Thiết Lãnh vừa cười vừa vỗ vỗ vai người thanh niên kia, nói:
– Lão đệ, ngươi nói xem có buồn cười không?
– Buồn cười.
Thanh niên kia mỉm cười, trong nụ cười ẩn chứa vẻ tiêu sái và cao ngạo, sau đó nói với mọi người:
– Tiết Tây Thần là người tâm phúc bên cạnh Tô công tử của “Kim Phong Tế Vũ lâu”, bằng vào các ngươi thì chẳng làm gì được hắn. Lần này Hoắc đường chủ tới đây chính là để đối phó với họ Tiết kia, đây chính là chuyện thứ ba mà hai vị đường chủ muốn nói với các ngươi.
Đám người Lệ Đan, Lệ Tiêu Hồng, Đinh Sấu Hạc, Cố Hàn Lâm, Lý Việt, Thẩm Thất đều gượng cười, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Hoắc Đổng cười cười khiến cho râu và lông mày đều rung lên, đột nhiên gằn từng chữ:
– Kẻ đang trốn kia, đã nghe đủ hay chưa? Còn không lăn ra đây cho ta!
Mọi người lúc này mới phát hiện Hoắc Đổng mặc dù đang cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề có vẻ cười cợt, câu nói kia khiến cho bọn họ đều kinh hãi.
Vương Tiểu Thạch cũng thất kinh.
Chẳng lẽ Hoắc Đổng đã phát hiện ra hắn?
Khi hắn đang muốn ra ngoài đối mặt với các cao thủ, Hoắc Đổng đột nhiên vươn tay ra khỏi tay áo, giống như “rút” ra hai thanh binh khí bí truyền.
Đó là một đôi tay kỳ dị.
Đôi tay có màu vàng kim nhạt.
Bàn tay vỗ một cái trên bàn, lập tức hút lấy mặt bàn.
Chiếc bàn lật lên phía trên, sau đó bay lên nóc nhà.
Quá trình này diễn ra nhanh như chớp, ngoại trừ Vương Tiểu Thạch kịp nhìn thấy đôi tay kỳ quái Hoắc Đổng, những người khác chỉ thấy chiếc bàn như một con chim điêu lớn đụng vào trần nhà, những ngọn nến trên bàn đều rơi xuống đất, chỉnh tề đứng trên sàn nhà, không bị tắt một cây nào.
Nóc nhà kêu lên răng rắc, chiếc bàn đã đánh vỡ mái ngói.
Sau đó chỉ nhìn thấy một ánh đao.
Ánh đao như cô gái mỹ lệ phết vào trên câu thơ của tình nhân.
Một ánh đao đến từ xa xăm.
Ánh đao nhàn nhạt mang theo tiếng gió, chiếc bàn gỗ kêu lớn rồi hóa thành tám phiến, giống như tám con diều bắn ra, một người từ bên trong chậm rãi hạ xuống.
Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy ánh đao này.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh đao này là khi thanh đao chém vỡ một cái bàn.
Hoắc Đổng hét lớn một tiếng, hai tay vỗ mạnh xuống sàn nhà.
Mọi người đều cho rằng lần này có thể thấy rõ hai tay của y, nhưng chỉ nhìn thấy sáu ngọn nến trên sàn nhà đều bắn lên, bay về phía người đang hạ xuống giống như chim én kia.
Đao ý còn chưa hết.
Ánh đao nhàn nhạt như núi xa xanh rì, nắng chiều lãng đãng.
Ánh đao lướt qua, những ngọn nến trong nháy mắt vụt tắt, không còn nhìn thấy ai.
Chỉ có một ngọn nến vẫn sáng.
Ngọn nến đặt trên tay người mới đến, giống như một con chuồn chuồn nhỏ đậu trên lá sen, không làm rơi một giọt sương nào. Ánh nến phản chiểu trong ánh đao soi sáng khuôn mặt ôn nhu của y, từ từ đáp xuống trong vòng vây của mọi người.
Mềm mại như thơ, dịu dàng như mộng.
Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch nhìn thấy Ôn Nhu.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ôn Nhu, cả thế giới đều nằm trong ánh sáng của một ngọn nến.
Một ngọn nến chỉ sáng trên tay nàng.
Rất kỳ quái, dưới ánh nến như vậy, Vương Tiểu Thạch còn chưa thấy rõ khuôn mặt người đến, nhưng trước tiên lại nghĩ tới một người.
Một thư sinh mặc áo gấm đứng trong đám người ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hắn nhìn về phía thư sinh kia, nhưng đối phương đã ẩn vào trong bóng tối, chắc hẳn cũng đang quan sát người mang theo đao quang vừa đáp xuống trong ánh nến.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt