Nhưng Tô Mộng Chẩm thì không, thần sắc của y vẫn tự nhiên.
– Được.
Y nói:
– Đệ muốn làm gì thì ta cho đệ làm, nhưng phải xem đệ có làm được hay không.
Giọng điệu của y hơi chút mỉa mai:
– Trên đời này có rất nhiều người mưu cầu hư danh, nhưng nếu không có bản lĩnh thực tế thì vẫn chỉ là con số không thôi.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
– Huynh không ngại thì cứ để ta làm thử.
Y gần như gằn từng chữ:
– Ta nhất định làm được.
Tô Mộng Chẩm bỗng liên tiếp điểm vào mấy yếu huyệt trên người, sắc mặt trắng bệch, gân xanh co giật, một lúc sau mới có thể nói chuyện:
– Ta thật sự toàn thân đều bệnh.
Vương Tiểu Thạch ân cần hỏi:
– Sao không chữa trị cho tốt?
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ta có thời gian để chữa trị sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ít nhất huynh cũng nên bảo trọng. Kim Phong Tế Vũ lâu tuy quan trọng, nhưng nếu không có huynh thì cũng sẽ không có Kim Phong Tế Vũ lâu.
Tô Mộng Chẩm cười nói:
– Đệ biết hiện giờ ta cảm thấy phương pháp chữa bệnh hữu hiệu nhất là gì không?
Vương Tiểu Thạch lắc đầu.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Xem như mình không có bệnh.
Sau đó y lại cười, là cười khổ.
Y tiếp tục hỏi:
– Các đệ gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn bắt tay vào làm từ đâu trước?
Y hỏi câu này rất thận trọng.
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Chẳng hạn như ngươi muốn làm thơ, vậy thì phải hiểu một chút âm vận bằng trắc, biết một ít điển cố chú giải, nếu như muốn viết chữ, vậy phải hiểu được một chút kiến thức thông thường về bút mực giấy nghiên, nếu như muốn phát tài, ít nhất phải biết làm ăn buôn bán, phải có khả năng tính toán.
Cho dù là gia nhập bang hội, không thể cả ngày đều chém chém giết giết, phải biết rõ ràng mọi chuyện, từ nhân thủ cho đến phân đà. Giống như làm đại thần trong triều, không chỉ có việc tham tấu vạch tội, nghị sự thảo luận, mà đối với lễ tiết trong triều, quyền hạn của đồng liêu và chế độ luật pháp đều phải rõ như lòng bàn tay, mới có thể làm được.
Cho nên Tô Mộng Chẩm mới hỏi câu này.
Đáp án lại khác biệt.
– Ta muốn bắt đầu từ tư liệu của Bạch lâu này, làm quen với những ngõ ngách và điều hành bố trí, để thuận tiện cho đề ra kế hoạch sau này.
Bạch Sầu Phi trả lời như vậy.
Trước giờ y rất có dã tâm, cũng rất có khát vọng.
– Ta muốn bắt dầu từ bên ngoài trước. Kim Phong Tế Vũ lâu mặc dù được phía triều đình tán thành và danh môn đại phái coi trọng, nhưng trên giang hồ và trong lòng những người bình thường thì lại không bằng Lục Phân Bán đường có căn cơ vững chắc. Có lẽ vì mấy năm gần đây Kim Phong Tế Vũ lâu quật khởi quá nhanh, rất nhiều việc không kịp đặt nền móng. Ta muốn ở bên ngoài xây dựng lại nền tảng.
Đây là ý kiến của Vương Tiểu Thạch.
Trước giờ hắn cũng khá gần gũi với dân nghèo, hơn nữa cũng không tự phụ kiêu căng. Những thứ quá cao siêu thì sẽ không ai hiểu.
Ý kiến của hắn và Bạch Sầu Phi không giống nhau.
Bạch Sầu Phi chủ trương tập trung tinh thần, tiết kiệm thời gian, trước tiên bắt tay vào trọng tâm và trọng điểm của Kim Phong Tế Vũ lâu, thuận tiên cho việc quyết sách, trở thành trợ thủ tốt của Tô Mộng Chẩm.
Vương Tiểu Thạch lại muốn bắt đầu từ bên ngoài trước, làm quen với hoàn cảnh, nhận rõ tình thế, từ từ thành lập cơ sở, để Kim Phong Tế Vũ lâu có thể sừng sững không ngã, vững như bàn thạch.
Hai ý kiến bất đồng này đã phản ánh cá tính khác biệt của bọn họ.
Tô Mộng Chẩm cũng có ý kiến của mình, nhưng y vẫn tán thưởng cách nhìn của hai người bọn họ.
Bởi vì ý kiến của bọn họ bất đồng, cho nên mới phải thảo luận với nhau.
Tri giao trên đời vốn không cần tính cách phải giống nhau, chỉ cần hứng thú hợp nhau và có duyên là đã đủ lý do.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Các đệ có thể làm việc theo cách mà mình chọn, nhưng có hai chuyện cần phải làm trước.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Bắt Lôi Tổn phải lập tức đàm phán?
Tô Mộng Chẩm trước giờ thường chỉ hỏi người chứ không trả lời, cho nên y hỏi:
– Các đệ cho rằng thứ gì có thể khiến Lôi Tổn phải lập tức đàm phán?
Bạch Sầu Phi nói ngay:
– Nếu thủ hạ dưới trướng của hắn từng người chết đi, một mình khó duy trì đại cuộc, Lôi Tổn không muốn đàm phán cũng không được.
Vương Tiểu Thạch bổ sung:
– Cho dù có đàm phán, cũng mất đi điều kiện để trả giá.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Nói rất đúng, cho nên chúng ta phải đối phó với ba người.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Đối phó?
Tô Mộng Chẩm nói:
– Đúng, là đối phó.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Là ba người à? Không phải hai sao?
– Bởi vì có một người ta đã mời một người khác đi đối phó rồi.
Tô Mộng Chẩm nói với vẻ sâu xa:
– Đó là một người rất ham vui.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Người rất ham vui?
Tô Mộng Chẩm cười nói:
– Ít ra cũng là một người rất thú vị.
Sau đó y không nói nữa.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
– Chúng ta cần đối phó với ba người nào trong Lục Phân Bán đường?
Tô Mộng Chẩm nói:
– Trong Lục Phân Bán đường có mấy người nắm giữ chức vị quan trọng, đều là họ Lôi, chẳng hạn như Lôi Mị, Lôi Hận và Lôi Cổn.
Y nói từng chữ:
– Ta muốn các đệ đối phó với Lôi Hận và Lôi Cổn.
– Còn Lôi Mị thì sao?
– Ta đã bảo người đi đối phó rồi.
– Vì sao không đối phó Địch Phi Kinh?
– Bởi vì Địch Phi Kinh là một người rất khó đối phó. Vào thời điểm này, chúng ta không nên làm những chuyện không nắm chắc.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Khi chúng ta muốn giết người của Lục Phân Bán đường, Lục Phân Bán đường dĩ nhiên cũng có âm mưu với chúng ta. Nếu như cao thủ của chúng ta bị giết, sĩ khí bị giảm, đàm phán sẽ trở nên thất thế, không chừng còn phải chủ động kéo dài. Chúng ta muốn dập tắt lòng tin của Lôi Tổn, không thể ngược lại bị hắn áp chế làm tổn hại sĩ khí.
– Hơn nữa.
Tô Mộng Chẩm nói tiếp:
– Nếu như Lục Phân Bán đường có một ngày sụp đổ trong tay chúng ta, Lôi Tổn rất có thể sẽ khiến cho ngọc đá đều tan. Người duy nhất có thể giúp chúng ta ổn định cục diện chính là Địch Phi Kinh. Chỉ cần hắn chịu hợp tác với chúng ta, mọi chuyện đều dễ xử lý.
– Cho nên muốn giữ hắn lại?
– Hắn còn sống, đối với hai bên đều có lợi.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Hắn chết đi, đối với cả hai đều không tốt.
Bạch Sầu Phi nghe xong, thở dài một tiếng nói:
– Địch Phi Kinh đúng là một người rất giỏi.
Một người có thể khiến người của mình và cả địch nhân tôn trọng, mà hai bên đều nhận thấy được tầm quan trọng của hắn, quả thật rất hiếm có.
Một người chỉ cần làm được điều này, đã có thể xem như một nhân vật lớn.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Lôi Động Thiên thì sao? Hắn là Nhị đường chủ của Lục Phân Bán đường, giết hắn càng có thể khiến bọn chúng sợ hãi.
Tô Mộng Chẩm nghiêm mặt nói:
– Lôi Động Thiên là một kẻ rất đáng sợ. Nếu như không nắm chắc mười phần, không động đến hắn thì tốt hơn.
Y nói một cách thận trọng:
– Trước kia dưới trướng của ta không chỉ có “Tứ Đại Thần Sát”, mà còn có một vị “Thượng Quan Trung Thần”, sở trường ba trăm mười bảy đường “Lôi Sơn Thần Chu”, một tay có thể phát ra một trăm hai mươi ba quả Sa Môn Thất Sát châu, chắc hẳn các đệ đã từng nghe nói.
Bạch Sầu Phi nói:
– Khi ta còn nhỏ, danh tiếng của Thượng Quan Du Vân vang khắp thiên hạ.
Tô Mộng Chẩm khẽ thở dài nói:
– Nếu như y vẫn sống đến giờ, không biết sẽ còn nổi danh thể nào.
Y bồi thêm một câu:
– Chính là y không tin lời đồn, dám động vào Lôi Động Thiên, kết quả là bị Lôi Động Thiên đánh chết, kể cả bảy trăm bốn mươi bảy cây trúc trận Tương Phi do y bố trí.
Vương Tiểu Thạch tặc lưỡi nói:
– Ngay cả cây trúc cũng chết sao?
– “Ngũ Lôi Thiên Tâm chưởng” giống như sét đánh, nơi đi qua không có gì không chết.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Nhưng cũng có một lần ngoại lệ. Lúc đó người của Diệu Thủ đường ở Lạc Dương muốn tới kinh thành này cướp đoạt địa bàn, “Đại Lôi Thần” Hồi Vạn Lôi dùng “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” công kích Lôi Động Thiên, Lôi Động Thiên lại dùng lôi chế lôi, kết quả là Hồi Vạn Lôi trúng một chiêu, bị thương chạy đi nhưng vẫn chưa chết.
Y lạnh nhạt nói:
– Có điều từ đó Hồi Vạn Lôi không dám đến kinh sư nửa bước, cũng không dám động đến một cành cây ngọn cỏ nào tại kinh thành.
Vương Tiểu Thạch le lưỡi nói:
– Thật lợi hại.
Bạch Sầu Phi lạnh lùng nói:
– Ta lại muốn gặp hắn một lần.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Đệ không cần gấp, có rất nhiều cơ hội.
Y lại trầm giọng nói:
– Cho dù đệ không đi tìm hắn, hắn nhất định cũng sẽ tới tìm đệ.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
– Rốt cuộc là ai đối phó với Lôi Cổn? Ai đối phó với Lôi Hận?
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Bọn chúng đều ẩn nấp trong Lục Phân Bán đường, làm cách nào để “đối phó”?
Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
– Rốt cuộc phải “đối phó” ra sao? Là giết? Đánh? Làm bị thương? Hay là giáo huấn?
Bạch Sầu Phi cũng hỏi tiếp:
– Khi nào thi tiến hành? Ra tay ở đâu? Còn có ai đi chung? Chúng ta cùng nhau động thủ hay là tách ra?
Tô Mộng Chẩm cười.
– Các đệ hỏi nhiều như vậy.
Y nói:
– Ta cũng không kịp trả lời.
– Hiện tại việc cần làm chính là…
Y nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi, nói:
– Hãy thay quần áo ướt sũng rồi xem phòng mới của các đệ, sau đó cùng nhau ăn cơm uống rượu và trò chuyện. Sau khi ăn xong hãy đến phòng nghị sự, Dương Vô Tà sẽ nói cho các đệ biết làm cách nào để đối phó. Dù thế nào thì tối nay chúng ta cũng phải đàm luận một phen, có muốn đối phó cũng phải đợi sáng mai.
Ooo…
Bọn họ đang xem xét tư liệu của Lôi Cổn và Lôi Hận.
Đây là tầng thứ sáu của Bạch lâu.
Trời vừa tảng sáng, gió sớm thổi qua làm lắc lư ánh nến.
Dương Vô Tà ngồi ở một bên, nhìn ánh nến soi sáng tư liệu chung quanh, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong mắt lại có vẻ hài lòng.
Tư liệu so với vàng bạc còn quý giá hơn.
Huống hồ tư liệu ở nơi này có một số cực kỳ trân quý, thậm chí có thể nói là giá trị liên thành.
Bất kể là ai, dùng bất cứ phương thức gì thu thập được những tài liệu này đều là một công việc vĩ đại.
Dương Vô Tà có phần tham dự, thậm chí là đốc thúc công việc này.
Mỗi hòm tư liệu ở đây, y đều xem như con của mình. Khó khăn lắm mới có thể kiếm được chúng, mồ hôi và máu trong đó chỉ mình y biết.
Một tổ chức luôn cần phải có loại người miệt mài làm việc như y, không có loại người đó thì không thể trở thành một tổ chức hoàn thiện.
Cho nên khi Dương Vô Tà nhìn những “thành tích” mà y đã tốn hao vô số tâm huyết, thậm chí khiến võ công của y giảm sút, cảm thấy rất vui mừng và tự hào.
Hai người trẻ tuổi trước mắt đang chuyên tâm nghiên cứu tư liệu, y cũng không quấy rầy bọn họ.
Y biết bọn họ muốn dựa vào những tư liệu này để làm vài chuyện lớn chấn động kinh thành. Nếu tư liệu của y không chính xác, rất có thể sẽ khiến cho bọn họ phán đoán sai lầm.
Có một số việc thường không thể sai được. Chỉ cần sai một chút, cùng đồng nghĩa với chữ “chết”.
Cho nên y hy vọng bọn họ có thể đọc thật kỹ, ghi nhớ trong lòng. Hơn nữa y cũng thích nhìn bọn họ chuyên tâm nghiên cứu, hao tâm tổn sức.
Đó giống như một sự tôn trọng, một kiểu ca ngợi, chẳng khác nào nói cho y biết: Nỗ lực của y tuyệt đối đáng được coi trọng.
Ai cũng mong cố gắng của mình được người khác coi trọng, người cơ trí như Dương Vô Tà cũng không ngoại lệ.
Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã đọc xong. Bọn họ đem tư liệu trả lại cho Dương Vô Tà.
Tư liệu không ở trên tay bọn họ, nhưng đã in sâu vào trong đầu.
– Vào lúc này, khi chúng ta tìm cách đối phó với Lục Phân Bán đường, người của Lục Phân Bán đường cũng đang nghĩ cách đối phó với chúng ta.
Dương Vô Tà nói:
– Lục Phân Bán đường và chúng ta đã tranh đấu rất lâu. Bọn chúng phái rất nhiều nhân thủ đến giám sát các nhân vật quan trọng trong lâu chúng ta. Chúng ta cũng phái nhiều thủ hạ đủ để kiềm chế cao thủ trong đường bọn chúng. Hai phe đối đầu với nhau, lực lượng cũng ngang nhau, không ai dám tùy tiện xuất kích.
Bạch Sầu Phi nói:
– Cho nên chỉ có chúng ta xuất kích.
Dương Vô Tà nói:
– Các người là trợ thủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, hơn nữa Lục Phân Bán đường còn không biết được nội tình, trong thời gian ngắn sẽ không phái cao thủ đến cản trở các người, đương nhiên là thích hợp nhất.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ta nghe nói vợ cả của Lôi Tổn năm đó, “Mộng Ảo Thiên La” Quan Chiêu Đệ là em gái ruột của thánh chủ Quan Thất trong Mê Thiên Thất Thánh. Nếu như cao thủ của Mê Thiên Thất Thánh giúp đỡ Lục Phân Bán đường, chẳng phải là địch mạnh ta yếu, tình thế rất nguy cấp?
– Sẽ không đâu.
Dương Vô Tà quả quyết:
– Mê Thiên Thất Thánh đã kết thù với Lục Phân Bán đường. Quan Thất bởi vì hận Lôi Tổn có thể đã sát hại em gái hắn, cho nên rất muốn tiêu diệt Lục Phân Bán đường, chuyện này còn quan trọng hơn việc loại bỏ Kim Phong Tế Vũ lâu.
– Cho nên căn cứ theo tư liệu của ta, trừ khi là bên trong tổ chức Mê Thiên Thất Thánh gần đây có biến động lớn, nếu không Lục Phân Bán đường và Mê Thiên Thất Thánh chắc chắn là địch chứ không phải bạn.
Dương Vô Tà nói:
– Điểm này ngươi có thể yên tâm.
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm nói:
– Có đôi khi, trên giang hồ bằng hữu và kẻ địch cũng không rõ ràng.
– Nhưng không phải là Quan Thất.
Dương Vô Tà nói:
– Khi Quan Thất hận một người, trí nhớ của hắn rất tốt, tay của hắn cũng có thể vươn rất xa.
Bạch Sầu Phi nói:
– Chỉ mong là ngươi nói đúng. Nhưng chúng ta còn không biết làm cách nào để tìm được Lôi Cổn và Lôi Hận.
– Hôm nay Lôi Cổn bị lâu chủ dọa cho vỡ mật, áp chế hết nhuệ khí. Hắn trước giờ đều thích việc lớn, hám công to, hôm nay lại bị áp chế, nhất định sẽ tìm cách lấy lại hùng phong.
Loại nam nhân này, khi thất bại thường chỉ đi khi dễ nữ nhân, Lôi Cổn là một ví dụ tốt.
Lôi Cổn sẽ đến một nơi gọi là Khởi Hồng viện. Chỗ đó thường bắt hoặc mua một số cô gái trẻ mười ba mười bốn tuổi, cung cấp cho những đại gia có tiền mua vui.
Kỹ viện này vốn thuộc về Lục Phân Bán đường, Lôi Cổn đến đương nhiên là được “hầu hạ đặc biệt”.
Tại thời điểm nhạy cảm này, Lôi Tổn nhất định sẽ nghiêm cấm thuộc hạ không được ra ngoài hoạt động lung tung, nhưng Lôi Cổn vẫn sẽ lén chuồn đi. Nguyên nhân là hắn ỷ có Lôi Động Thiên, Lôi Mị và Lôi Hận che chở, sẽ không đến mức bị trừng phạt nặng.
Còn có một nguyên nhân khác mà Lôi Cổn không thể không đi. Bởi vì hắn chẳng những háo công mà còn háo sắc, nhưng ngoại trừ ở trên người những cô gái trẻ yếu ớt, hắn căn bản không thể thi triển được “hùng uy”, cho nên hắn không đi không được.
Dương Vô Tà muốn Bạch Sầu Phi đến nơi đó chờ hắn.
Vương Tiểu Thạch biết được Lôi Cổn là như vậy người, lập tức kêu lên:
– Ta đi.
Dương Vô Tà lắc đầu:
– Ngươi không thể.
Vương Tiểu Thạch cả giận nói:
– Ngươi cho rằng ta không phải đối thủ của hắn sao?
Dương Vô Tà vẫn lắc đầu:
– Võ công của Lôi Hận cao hơn nhiều so với Lôi Cổn.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Vậy tại sao ta không thể đi giết tên vô liêm sỉ này?
– Nguyên nhân là nếu ngươi đi nhất định sẽ giết chết hắn, nhưng ta lại không muốn hắn chết. Hắn vẫn còn có chỗ hữu dụng.
Dương Vô Tà chậm rãi nói:
– Huống hồ theo tư liệu điều tra, ngươi vốn chưa từng đến kỹ viện, làm sao có thể gánh vác chuyện này. Ngươi nói xem có đúng không?
Vương Tiểu Thạch đành nói:
– Cũng đúng.
Hắn phát hiện tư liệu còn hữu dụng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
– Mục tiêu của ngươi là Lôi Hận, đó là một kẻ rất khó đối phó.
Lôi Hận là một kẻ luôn giận dữ. Trên giang hồ người người đều nói: Nếu ai khơi dậy lửa giận của Lôi Hận, cũng giống như tự đốt lửa thiêu mình.
– Ta muốn ngươi đi chọc giận Lôi Hận, bởi vì võ công của kẻ này dường như thiếu đi một thứ.
Dương Vô Tà nói đến đây chợt ngừng lại.
– Là thứ gì?
Vương Tiểu Thạch hỏi.
– Sơ hở.
Dương Vô Tà đáp:
– Mỗi người đều có sơ hở, nhưng Lôi Hận hình như không có. Cho nên ngươi đành phải chọn điểm mạnh nhất của hắn để ra tay, chỉ cần có thể phá được tuyệt kỹ mà hắn tự hào nhất, những thứ khác tự nhiên sẽ biến thành khuyết điểm.
Vương Tiểu Thạch hỏi:
– Nếu ta bị lửa giận của hắn nuốt chửng thì sao?
– Vậy thì đành chịu.
Dương Vô Tà nói:
– Dưới vuốt của một con sư tử đang giận dữ là không có chuyện sinh tồn.
– Chúng ta phải làm sao mới tìm được Lôi Hận?
– Không cần tìm hắn.
Dương Vô Tà nói:
– Hắn mình nhất định sẽ tìm đến ngươi. Chiều hôm qua hắn không hề giận dữ, nhưng trong lòng nhất định không phục, hẳn là muốn giết một hai kẻ địch để phát tiết.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Lôi Cổn đi kỹ viện, còn Lôi Hận thì giết người, ngươi khẳng định như vậy sao?
– Khẳng định.
Dương Vô Tà nói như đinh đóng cột:
– Một là dựa theo phán đoán của ta, hai là vì trong Lục Phân Bán đường đã sớm có người của chúng ta.
– Kế hoạch này quan trọng nhất là bước cuối cùng.
Dương Vô Tà nói:
– Các người nhất định phải đến Tam Hợp lâu tụ hợp, hơn nữa phải đến vào buổi trưa.
Dương Vô Tà lại chậm rãi nói:
– Hành động lần này của chúng ta gọi là “hành động tảo lôi”.
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt