Một lần nữa Tô Y Thu lại hất tay Đồng Bội ra, nức nở xoay người chạy ra ngoài. Đồng Bội đang định đuổi theo, Ngự Giao nói: “Không cần lo cho cô ta”
“Giao…”
“Là do cô ta cố tình gây sự. Đồng Đồng, cô dẫn Tiểu Diệc xuống dưới lầu đi, hôm nay Băng Dao như thế này là do virut phát tác. Cô lập tức dẫn Tiểu Diệc rời khỏi căn phòng này, tuyệt đối không thể bị lây bệnh.”
“Vậy còn anh?” Cô lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, hai người mau ra khỏi đây” Anh đặt Doãn Băng Dao lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Có thể cơ phát tác đã qua, cũng có thể do Doãn Băng Dao đã quá đau đớn không còn sức lực để giãy giụa, cô nhắm hai mắt lại, chân mày nhíu chặt.
Tiết Tiểu Diệc vừa định bước tới, Ngự Giao bỗng xoay đầu lại nhìn, ánh mắt rất nghiêm túc: “Tiểu Diệc nghe lời, đi và ngoài cùng Dì Đồng Đồng, chú sẽ chăm sóc tốt cho mẹ cháu.”
Không biết tại sao, khi nhìn thấy ánh mắt của chú Thẩm, Tiết Tiểu Diệc không có dũng khí để nói một chữ “Không”. Hơn nữa cậu biêt chú Thẩm đang lo lắng cho mình, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy cháu xuống lầu trước, cháu sẽ nấu bữa tối cho mẹ.”
Cậu thực sự biết nấu cơm, chỉ là mỗi lần nấu cơm đều phải đứng lên một chiếc ghế cao.
“Ừm, mau đi đi.”
Cuối cùng Đồng Bội đưa mắt nhìn Doãn Băng Dao, sau đó dẫn Tiết Tiểu Diệc đi xuống lầu. Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Ngự Giao bước tới đóng cửa lại, mở cửa sổ ra để bầu không khí trong lành tràn vào căn phòng.
“Băng Dao, khá hơn chút nào không?” Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vén những sợi tóc dính vào trán cô do ướt mồ hôi, động tác dịu dàng ánh mắt tràn đầy thương yêu.
Doãn Băng Dao không lên tiếng, cơ thể run rẩy nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt không một giọt máu, giống như có thể sẽ rời đi bất kỳ lúc nào….
Hít sâu một hơi, không dám chớt mắt dù chỉ một cái, chỉ sợ không cẩn thận cô sẽ biết mất. Nhìn cơ thể không ngừng phát run, Ngự Giao cho rằng cô bị lạnh, nhưng sau khi đắp chăn cơ thể cô vẫn không ngừng run run. Vì vậy liền cởi áo khoác của mình, chui vào trong chăn nằm bên cạnh, ôm chặt cơ thể cô vào trong ngực, muốn dùng cơ thể mình sưởi ấm cho cô, vừa ôm cô vào lòng liền cảm giác bị tay cô đẩy ra. Đôi tay yếu ớt vô lực này đối với anh mà nói chỉ giống như gãi ngứa.
“Băng Dao, anh hiểu ý em. Hiện giờ em rất muốn nói chuyện, nhưng vì quá mệt nên nói không ra lời đúng không? Em không cần nói gì hết, yên tâm ngủ một giấc tỉnh lại sẽ không có chuyện gì. Đừng đẩy ra, yên tâm anh sẽ không bị lây bệnh đâu, cơ thể anh rất tốt. Cho dù có lây bệnh cũng không sao, ít nhất anh có thể trải qua nỗi đau đớn em phải chịu đựng, anh có thể cùng chịu đau đớn với em. Ngoan nghe lời….”
Hàng lông mi trên mí mắt Doãn Băng Dao nhẹ nhàng run rẩy như đôi cánh bươm bướm, cố gắng mở mắt, ngắm nhìn người đàn ông cô yêu thương. Nhưng cơn đau khiến cô không còn chút sức lực, cơ thể đau đớn đến chết lặng, tất cả sức lực như bị rút cạn.
Ngự Giao, người đàn ông ngốc nghếch này! Anh biết rõ là sẽ lây bệnh, tại sao còn ôm em! Cô rất muốn đẩy anh ra, nhưng chỉ cần khẽ động, anh sẽ ôm chặt hơn.
Đúng lúc này Mục Quang gọi điện thoại tới, Ngự Giao vươn tay ra lấy điện thoại, đôi mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động….
Bấm nút nhận điện thoại “Ngự Giao, nếu như không nhầm thì người phụ nữ cậu yêu đang bị đau đớn khổ sở giày vò.”
Đưa mắt nhìn Doãn Băng Dao, nhỏ giọng nói: “Nói đi, ông muốn gì.”
“Ha ha, không hổ là Ngự Giao, chỉ nói vậy mà đã hiểu.” Mục Quang cười hả hê, “Nói thẳng nhé, Tôi muốn tập đoàn Thẩm thị của cậu.”
“Hả, ông đang luyện võ sư tử ngoạm à.”
“Có đồng ý hay không tùy cậu, dù sao virut trên người Doãn Băng Dao chỉ có tôi mới có vacxin điều trị, hơn nữa hôm nay chỉ là lần đầu tiên phát tác thôi, càng về sau càng phát tác thường xuyên hơn, mà lần sau sẽ đau đớn hơn lần trước, ha ha….”
Tiếng cười của ông ta vẫn còn văng vẳng, anh đã lập tức cúp điện thoại. Ở đầu bên kia, Mục Quang đang định nói gì đó, nhưng chỉ còn nghe thấy những tiếng “Tút, tút, tút…”
“Alo, alo”
Dương Tuyết Hoa khó hiểu nhìn ông ta: “Hắn cúp điện thoại?”
“Ừ.”
“Nếu như hắn thực sự quan tâm tới Doãn Băng Dao làm sao có thể cúp điện thoại? Quang, có thể lần này chúng ta đã mắc sai lầm, trước giờ con người Ngự Giao luôn là kẻ lòng dạ độc ác, anh cảm thấy hắn có thể vì một người phụ nữ mà từ bỏ sản nghiệp của gia tộc sao?”
Mục Quang trầm tư, Ngự Giao biểu hiện như vậy khiến ông cũng không ngờ tới. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn rất kiên định gật đầu: “Anh lần đánh cuộc này tuyệt đối không sai, hắn và Thẩm Hiên Bạch là anh em họ, dòng máu chảy trong cơ thể đều giống nhau. Thẩm Hiên Bạch có thể vì Doãn Băng Dao mà không màng cái chết. Hơn nữa, mấy năm gần đây anh luôn âm thầm quan sát Ngự Giao, để tìm ra Doãn Băng Dao hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và thời gian. Có thể hiện giờ hắn đang nghĩ cách cứu cô ta, đợi đến khi không còn cách nào khác, hắn nhất định sẽ phải quỳ tới cầu xin chúng ta”
“Liệu có được như vậy không?” Dương Tuyết Hoa vẫn có vẻ không tin
“Tất nhiên” Mục Quang rất kiên định, đáy mắt ông ta lóe lên ánh nhìn giảo hoạt vui vẻ “Ngự Giao là một kẻ rất tự cao, hắn cho rằng trên thế giới này không có vấn đề gì không thể giải quyết, cho nên nhất định sẽ nghĩ cách tìm ra loại virut trên người Doãn Băng Dao, hơn nữa khẳng định hắn sẽ không kìm được đến gần cô ta, như vậy chắc chắn hắn sẽ bị lây bệnh. Đến lúc đó… ha ha…Cho dù không phải là vì Doãn Băng Dao, mà vì chính bản thân mình, hắn nhất định phải quỳ tới đây cầu xin chúng ta.”
Dương Tuyết Hoa gật đầu, cảm thấy những lời Mục Quang nói cũng rất có lý.
***
Sau khi nhận cuộc điện thoại của Mục Quang, Ngự Giao giận dữ ném điện thoại xuống đất, đôi mày kiếm nhíu lại thành một đường thẳng. Đau lòng nhìn Doãn Băng Dao, nhỏ giọng nói: “Băng Dao, em yên tâm, anh nhất định cứu em”
Phạm Khiết Phàm và Lang Long đã đưa bác sĩ tới, là một vị bác sĩ quốc tịch Pháp, khi bước vào phòng trên mặt đeo chiếc khẩu trang.
Ngự Giao từ trên giường bước xuống, cảm giác trên mặt hơi ngưa ngứa, anh gãi gãi đi tới chỗ bác sĩ nói: “Chỉ cần ông có thể cứu cô ấy, bao nhiêu tiền tùy ông quyết định”
Bác sĩ nhìn Ngự Giao: “Ông Thẩm, ông làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?”
“Sao vậy?” Ngự Giao không hiểu.
Lang Long và Phạm Khiết Phàm không hẹn mà gặp cùng nhau đưa mắt nhìn Ngự Giao, Phạm Khiết Phàm kinh ngạc trợn to hai mắt, “Giao! Mặt cậu sao vậy? Cậu bị lây bệnh rồi sao?”
Ngự Giao đưa tay xoa mặt mình, cảm giác có những bọng nước nhỏ giống như khi băng giao mới bị tiêm virut.
“Ông Thẩm, ông qua đâu để tôi khám cho ông.” Vị bác sĩ vội vàng nói.
“Ông qua khám cho cô ấy trước! Đừng động vào tôi” Anh khẽ quát. Vị bác sĩ bị dọa giật mình, lập tức giật đầu, xách hộp cứu thương tới giường bệnh, tiến hành một loạt các kiểm tra cho Doãn Băng Dao, sau đó còn lấy máu.
Ngự Giao, Lang Long và Phạm Khiết Phàm, ba người đứng bên cạnh vẻ mặt đầy căng thẳng.
Thấy Doãn Băng Dao khẽ kêu đầy đau đớn, trái tim Ngự Giao cũng như chảy máu. Mười mấy phút đồng hồ trôi qua, bác sĩ thu dọn dụng cụ của mình, bất đắc dĩ nhìn về phía ba người. Ngự Giao lập tức hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Rất xin lỗi” Vị bác sĩ áy náy lắc đầu “Tình hình của cô ấy khi nãy ông Long đã nói qua với tôi, nếu như chỉ mới bắt đầu còn có thể có cách, nhưng hiện giờ virut đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, chỉ có loại vacxin đặc trị mới có thể cứu cô ấy.”
Ngự Giao ngẩn người, tức giận lao tới túm cổ áo bác sĩ: “Đồ vô dụng.”
“Giao, cậu đừng kich động” Lang Long vội vàng kéo anh ra, quay đầu hỏi: “Bác sĩ, không còn cách nào khác sao? chẳng hạn như điều chế thuốc đặc trị.”
“Có thể điều chế thuốc đặc trị, nhưng phải trải qua rất nhiều thí nghiệm, hơn nữa tỷ lệ thành công không cao.” Bác sĩ nhìn cảnh tượng bừa bãi dưới mặt đất, tiếp tục nói: “Chắc chắn vừa rồi cô ấy rất đau đớn, cho dù có tìm ra thuốc đặc trị thành công, nhưng với tình hình của cô ấy bây giờ xem ra không thời gian cho phép chúng ta nghiên cứu tìm thuốc đặc trị. Mỗi một lần cô ấy đau đớn, virut sẽ càng nhiễm sâu hơn.”
Hơi thở Ngự Giao có chút rối loạn, giống như vị bác sĩ đứng trước mặt đang tuyên cái chết cho Doãn Băng Dao. Ánh mắt cố chấp của anh nhìn chằm chằm vào Băng Dao: “Cô ấy sẽ không chết, tuyệt đối không.”
“Giao, có thể cậu đã bị lây bệnh, để bác sĩ khám cho cậu đi.” Phạm Khiết Phàm lo lắng nói.
“Không cần.” Ngự Giao lắc đầu, anh không quan tâm cơ thể mình, chỉ cần Băng Dao được khỏe mạnh mà thôi.
Lang Long có chút khó chịu nói: “Giao! Tại sao cậu có thể trở nên mất lý trí vào lúc này? Nếu cậu bị lây vậy ai là người cứu Băng Dao? Cậu cho rằng bản thân có thể cùng chịu đau đớn mới là yêu cô ấy sao? Không, không phải như vậy! Nếu cậu yêu cô ấy thì phải chăm sóc tốt bản thân, sau đó nghĩ cách cứu cô ấy, chắc chắn Băng Dao không muốn thấy cậu như vậy.”
Những lời này khiến Ngự Giao như tỉnh ngộ, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cho bác sĩ kiểm tra “May quá chỉ vừa mới bị lây bệnh, loại virut này chỉ lây qua tiếp xúc da thịt thôi, Tôi sẽ tiêm cho ông một loại kháng sinh, sau đó uống thuốc sẽ không còn vấn đề.”
Cuối cùng Phạm Khiết Phàm thở phào một hơi.
Sau khi bác sĩ tiêm cho Ngự Giao xong, tiếp tục dặn dò: “Ông Thẩm, ông nhất định phải cách ly với cô ấy, nếu cố tình tới gần cô ấy, vậy tới lúc đó tôi cũng không còn cách nào”
Ngự Giao ngồi ở trên ghế, cúi thấp đầu, im lặng không nói. Sau khi bác sĩ rời đi, Lang Long hỏi: “Đã biết mục đích của Mục Quang là gì chưa?”
“Ông ta muốn tập đoàn Thẩm thị.” Anh thản nhiên nói.
“Làm sao có thể” Phạm Khiết Phàm kêu lên: “Tập đoàn Thẩm thị là sản nghiệp mấy trăm năm xây dựng và phát triển của gia tộc họ Thẩm, làm sao có thể chắp tay dâng cho người khác.”
Ngự Giao xoa xoa mi tâm, trong lòng rối bời. Một bên là người phụ nữ mình yêu thương, một bên là sản nghiệp của gia tộc, anh thực sự không quan tâm tới tiền bạc danh vọng, nhưng cũng không thể có lỗi với tổ Tông.
Nên làm gì bây giờ?