– Đồ con heo mê ngủ thấy sợ luôn!
Mới dậy chưa kịp xử tội âm mưu hiểm hiểm gì mà dám nói xấu tôi rồi.
– Làm gì đó…
– Làm gì đâu hihi…
– Lợi dụng người ta ngủ lén lén lút lút gì đó?
– Hổng có mà…
– Không gì sao leo xuống đây làm gì?
– Chị thích làm gì nhau…
– Ờ ngon…
Tôi lắc đầu định ngồi dậy, đầu óc đau ê ẩm nên không thèm đôi co với chị nửa, tôi đưa tay nắn nót chỗ bị đấm hồi sáng, giờ đang sưng thì phải, khá đau, bên trong miệng thì rát khi tôi cử động lưỡi chạm vào vết thương. Tôi quay phắt qua, chị đang nằm vui vẻ chống cằm chăm chú nhìn tôi với ánh mắt rất hồn nhiên, rõ ràng có âm mưu gì đây nên mới vui vẻ nhìn tôi đau khổ vì vết thương như vậy.
Thôi kệ chút tính sau, tôi đứng dậy vươn vai một cái, cũng nhờ đứng dậy mà tôi phát hiện một cái máy ảnh lú ra phía bên hông chị, hồi nảy rụt tay lại giấu chứ đâu. Thừa lúc chị chưa kịp để ý tôi nhảy tới vồ lấy cái máy ảnh, tiếc là máy ánh để sát người chị nằm đè lên nên tôi đâu có dễ lấy được. Ngay lập tức chị xoay người qua nằm đè lên máy ảnh, hai tay giơ lên cố sức cản tôi lao tới.
– Hihi làm gì dzạ đồ khùng…
– Giấu cái gì đó? Đưa cho nhox!
– Hông! Vô duyên đồ của người ta… hihi bỏ chị ra… nhột mà…
Không để chị nói hết tôi giỡ tuyệt chiêu chọt lét, hiệu quả không ngờ chị cười ngặt nghẽo hai tay ôm tôi vật qua một bên, tôi nhanh tay chộp luôn cái máy ảnh. Bị giật máy ảnh, chị vội ôm cổ leo hẳn đè lên người tôi.
– AAA trả đây! Hihi hổng được coi…
– Không trả! Để coi coi…
– Hihi trả đây đồ khùng!
Mặc chị bóp cổ, ngắt nhéo trên người tôi vẫn gồng hai tay mở máy ảnh xem, vừa vật lộn với chị vừa sử dụng cái máy ảnh lạ nên mất khá lâu tôi mới mở hình lên xem được. Suýt phun máu khi nhìn thấy cái mặt hả hê của chị hiện ra trên màn hình, quan trọng là cái backgroup phía sau theo hướng ngón tay chỉ của chị là cái mặt ngủ đẹp trai vô đối của tôi đã bị chị tàn phá nhan sắt bằng mấy hình vẽ bông hoa, mặt cười. Thật quá sức tưởng tượng, dám cả gan xúc phạm nhan sắc tiềm ẩn của tôi, điên mất… chắc xé áo bà cô này chụp hình lại trả thù mới hả giận quá. Tôi xoay người lại quắc mắt nhìn chị, bị tôi phát hiện tấm hình cái mặt chị cười khúc khích, lè lưỡi trêu tôi… cha chả là tức… chắc xé áo thiệt quá.
– Trời ơi!!! Cái này là sao hả!!!
– Hihi! Là hình người đẹp và tên ngốc! Hihi…
– Hừ hừ… đứng yên đó!
Tôi quăng máy ảnh qua một bên lấy hai tay chọt vô eo chị, lập tức chị cười ngất lăn qua một bên, thừa cơ tôi cầm hai tay chị đè sát xuống sàn, tất nhiên chị vẫn chống cự rất dữ dội tiếc là tôi ngồi trên nên cuối cùng cũng khóa được một tay lại một tay mò mẫm xung quanh kiếm cây bút lông. Khỏi cần tìm lâu, hung khí nằm ngay sát hiện trường, tôi cầm bút trước sự chống cự của chị, kỳ này vẽ mặt mèo cho chết mới được khà khà.
– Hihi Bỏ chị ra… hihi bớ người ta!!!
– Dám vẽ mặt nhox! Nằm im!
– Hihi vẽ hồi nào… hihi trời ơi… nhột mà… bỏ chị ra…
– Không là không!
Chị giẫy dụa lung tung nhằm thoát khỏi không cho tôi vẽ mặt, vừa cười vừa kêu cứu, khi bút từ từ hạ xuống chưa kịp chạm mặt thì chị quẫy mạnh mấy cái, lại hình ảnh cấm trẻ em người già, phụ nữ mang thai và đang cho con bú hiện ra trước mắt tôi @@ Nguyên cái áo chị bị tuột ra dễ dàng, tôi đứng sững người suýt phun máu mũi tại chỗ, có trời xuống mà biết được cái hồn tôi ở đâu lúc này.
– AAAAA đồ dê xồm… đồ dê cụ đáng ghét…
Chị nhân lúc tôi mất hết sức chiến đấu vụt ngồi dậy vừa hét vừa kéo áo lên chộp luôn cái máy ảnh chạy tót vào trong WC, bỏ lại tôi té lăn ra sàn… máu mũi chảy thành sông: V. Chưa hoàng hồn chị lú đầu trở ra dứ nắm đấm cái mặt nghinh lên sắc lẹm…
– Chờ đó chị sẽ xử nhox sau!
“Rầm” Chị đóng cửa thật mạnh như dằn mặt tôi. Người tôi nóng bừng, tôi thề là tôi không có cố ý mà sao cứ gặp tai nạn này hoài, hix mai mốt chắc phải bắt chị mua thêm vài chục cái áo ngủ giống vậy giỡn cho dễ quá =]]. Nằm một chút lấy lại tinh thần tôi đứng dậy rót ly nước đi lại cái gương to đùng trong phòng, hix hix mặt tôi hơi sưng, đỏ đỏ, đã vậy còn chit chít hình vẽ của chị, điên mất. Tôi lắc đầu mở cửa ban công đi ra ngoài rửa mặt, cũng may loại mực nước này cũng dễ rửa nên ngồi kỳ cọ trong đau đớn vài phút cũng giải quyết xong đống hình. Mai mốt phải cảnh giác cao độ mới được chứ càng ngày càng thấy chị nghịch nhiều trò con nít ác lăm rồi đó.
“Cốc” – uiiida!!!
Đứa nào cú đầu tôi suýt muốn lủng đầu. Còn ai khác trong phòng này nửa, chị đứng một đống sau lưng chống nạnh chu cái mỏ trợn mắt nhìn tôi.
– Đồ dê xồm! Nhox hư quá nha nha…
– Đâu có!
– Xí! Xé áo chị hoài nha! Chị uýnh nhox chết giờ! Biết chị là chị nhox hông hả? Đáng ghét quá đi! Hừ hừ…
– Hix không có cố ý! Ai biểu giỡn mặc áo đó hoài chi…
– Kệ chị! Mặc gì kệ chị nha. Đồ ngụy biện!
– Xin lỗi mà… ai biểu chị giỡn trước chi…
– Giỡn cái đầu nhox con á… thấy ghét…
Tôi gãi gãi đầu thanh minh, chẳng biết nói gì nửa đành cười giả lã cho qua chuyện vậy. Còn chị thì vẫn chu cái miệng ra cốc đầu tôi thêm một cái rồi quay lưng đi vào trong…
– Mệt ghê! Đi ăn thôi! Nhox con phải trả tiền đó!
– Ờ ờ…
Chị tung tăng đi xuống phòng khách trước bỏ lại tôi chưng hửng đứng nhìn theo, xử tội dê xôm gì lãng xẹt vậy trời, đang tưởng bị chị la nửa chứ. Nghĩ cũng đúng, tai nạn mà tôi có cố ý đâu, giờ mới thấy đói bụng, nảy nhìn hình 18+ chỉ tổ đau tim chứ có no miếng nào đâu.
– Chờ nhox với!
Tôi chạy ào theo chị xuống nhà. Thưa gửi vợ chồng chú ba xong tôi với chị kéo nhau đi ăn bằng xe của chị bởi vì trời đang mưa nhẹ chị không muốn đi xe máy. Tất nhiên là chị lái xe rồi chứ tôi có biết chạy đâu. Chạy vòng vèo mấy con đường chị ghé một nhà hàng món âu vui vẻ dừng xe kéo tay tôi vào trong. Tôi miễn cưỡng đi theo chị, nãy giờ cãi nhau chí chóe trong xe còn giờ tôi bổng im bặt bởi nơi chị đang kéo tôi vào có lẽ đồ ăn sẽ ngoài tầm với của tôi, thật khó xử.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện