– Khuya nay mình về Sài Gòn nha Hân…
– Ủa… sao quyết định bất ngờ vậy…
– Uh… còn nhiều việc phải làm mà đâu nghĩ hoài được…
– Vậy à… tự nhiên thấy lo lo cho M quá…
– Trời có gì đâu lo. Nhạy cảm quá…
– Uhm… Hân là con gái mà…
– Ờ…
Về tới nhà nhỏ Hân giành xếp đồ đạc, còn tôi thì nằm im. 12h đêm mới ra xe cho nên vẫn còn thời gian để ngủ…
– Xong… còn quên gì không M…
– M có nhiu đó à…
– Uhm…
– Hân nằm nghỉ tí đi…
– Biết rồi…
Chuyến xe lặng lẽ trong đêm, tôi im lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, trời tối đen. Thi thoảng có những ánh đèn đường làm không gian bớt hiu quạnh hơn. Tôi thích đi những chuyến xe đem, ừ có nguy hiểm, ừ thì cô đơn, ừ thì xe đêm buồn lắm đó… chẳng hiểu sao tôi vẫn thích, nhất là mỗi khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi thứ đều không rõ hình hài, mọi thứ đêu một màu nhung nhớ như chính lúc này vậy. Nhỏ Hân ngủ ngon lành trên vai tôi từ lâu, thi thoảng tôi phải dùng tay ôm nhỏ lại mỗi lúc xe đột ngột giảm tốc độ… Theo đuổi suy nghĩ của mình… mõi mệt tôi nhắm mắt ngủ đi lúc nào không hay.
Trời sáng, xe vào bến. Tôi vươn vai xuống xe rồi gọi một chiếc taxi để về nhà theo yêu cầu của nhỏ Hân. Nếu đi một mình có lẽ tôi sẽ chọn xe bus.
– M tính làm gì…
– Ừ chắc qua quán một chút rồi tính tiếp…
– Vậy hả…
– Uhm! Hân về nhà nghỉ ngơi đi. Cảm ơn đã chăm sóc M nha…
– Bày đặt khách sáo nửa. Bạn bè mà…
– Ờ. Thì cũng phải cảm ơn…
– Sau này có chuyện gì nhớ gọi cho Hân ha…
– Chuyện gì là chuyện gì…
– Mệt… thui để tự Hân tính…
– Khó hỉu…
– Kệ Hân…
Tôi lắc đầu vì những câu nói khó hiểu của nhỏ Hân, cũng không quan trọng… điều tôi quan tâm bây giờ chỉ có một chữ duy nhất: “Em”.
Đưa nhỏ Hân về nhà xong tôi quay trở về nhà cất đồ rồi chạy xe ra quán với tâm trạng sẵn sàng nhận trận lôi đình của ông Kha vì cái tội nghĩ ngang không xin phép hơn tuần lễ nay. Quán vẫn vậy, hình như chẳng có nhân vật nào mới. Vừa nhìn thấy tôi tụi phục vụ vội bu lại thăm hỏi làm tôi rối cả lên. Ông Kha cũng biết tôi về… nhưng chẳng nói gì chỉ ngồi một chỗ trong gần quầy thu ngân. Thoát khỏi đám phục vụ tôi đi lại gần ông Kha…
– Ngồi đi mày…
– Dạ…
Giọng ông Kha chẳng quát tháo dzữ dằn như thường ngày mà bình tĩnh đến lạ.
– Em xin lỗi… em…
– Thôi! Tau biết chuyện mày mà. Chị Tiên mày có nói với anh chuyện con Thy…
– Dạ… vậy anh hổng giận em hả…
– Giận thì giận. Anh em tau thương mày như em ruột sao bỏ mày được…
– Dạ vậy em còn làm trở lại được hả anh…
– Làm bình thường. Nghe tau hỏi. Mày thương con Thy thiệt không…
– Dạ… thương nhiều lắm anh…
– Rồi mày tính sao…
– … Em cũng chẳng biết nửa. Mà chắc em cần anh giúp…
– Ừ. Có gì mày nói tau biết đừng có ngại…
– Dạ em cũng muốn hỏi ý kiến anh…
– Nói đi…
– …
Cuộc nói chuyện diễn ra khá lâu. Tôi hỏi ý ông Kha về điều tôi sắp làm… và ông Kha đã cho tôi những lời khuyên thực sự đúng như tôi mong đợi. Thầm cảm ơn ổng đã giúp tôi tháo gỡ một số lo lắng còn lại, tôi hít thở một hơi thật mạnh để trấn an tinh thần mình trước cơn sóng gió tôi đang chuẩn bị lao đầu vào, bất chấp tất cả. Trở về phòng tôi lăn ra ngủ một giấc thật sâu và thoải mái… Đôi lúc nhớ lại tôi cũng cảm thấy bất ngờ vì sự bình tĩnh và im lặng đến đáng sợ của tôi vào những ngày ấy.
Chiều tối! Tôi thức dậy chạy xe qua nhà em. Con đường tưởng chừng như quen thuộc hôm nay bổng thấy mới lạ làm sao. Có lẽ mới lạ chính vì con người tôi đang thực sự thay đổi, cả tình yêu trong tôi cũng thay đổi đi so với những ngày trước đó. Ừ thì ai cũng phải khác kia mà, đâu cứ phải lạnh lùng bất cần mãi được… như vậy sau này tôi sẽ phải hối hận rất nhiều. Nếu cả thế giới đều muốn chống lại tôi thì tôi sẵn sàng tuyên chiến… chỉ cần một câu… chỉ cần một tiếng từ em… tôi sẽ làm tất cả. 2 ngày im lặng suy nghĩ, 2 ngày im lặng không phải vì tôi đau buồn mà từ bỏ em dễ dàng như vậy… mà 2 ngày ấy tôi dành để tìm cách làm thế nào cho đúng.
Dừng xe trước cửa nhà em. Tôi đứng ngoài cổng bấm số em. Tiếng nhạc chờ quen thuộc vang lên… nổi nhớ như chực vỡ òa khi nghe tiếng em bắt máy…
– Em nghe!
– Anh… đang ở trước nhà em nè. Mở cửa sổ ra đi em…
– Anh… anh về hồi nào vậy…
– Anh mới về hồi sáng. Em sao rồi tiểu thư…
– Em… em…
Em của tôi đang xúc động mạnh rồi… hình như khóc không thể nói thành lời nửa rồi… tôi mỉm cười nhìn lên khung cửa sổ. Chẳng thể nhìn rõ mặt em… nhưng tôi vẫn thấy tiểu thư của tôi đẹp lung linh như công chúa… thương em nhiều lắm… chỉ muốn lao vào ôm lấy em mà thôi.
– Nghe anh nói nè. Anh không nói lại lần nửa đâu đó. Mấy hôm nay một mình chắc em sợ lắm đúng không. Anh cũng vậy. Anh biết em đau khỗ nhiều lắm… sao em ngốc vậy chứ, cứ chịu khổ một mình vậy mà nói yêu anh sao. Giờ… anh đang ở đây nè. Anh không biết mình sẽ gặp nhiều khó khăn ra sao để được tiếp tục yêu em nửa, anh cũng hổng biết ai sẽ làm gì anh nửa… Em nhớ hôm ngoài biển anh đã nói gì không… chỉ cần em nắm tay anh thật chặt… anh sẽ luôn ở bên em… dễ lắm đúng không nè… chỉ cần nắm tay anh thật chặt thôi mà… vậy nhé. Em đó… ngủ sớm đi… suy nghĩ thật kỹ nha. Anh về đây. Anh yêu em!
Tôi mỉm cười nhìn em một lúc lâu rồi cúp máy lên xe chạy về nhà… Tôi cần phải về ngày nếu không muốn vì nhìn thấy em khóc mà nổi điên lên lao ngay vào nhà để bất chấp tất cả kéo em đi… hai ngày qua tôi đã tính toán rất kỹ… và giờ chỉ cần một câu nói của em tôi sẽ sẵn sàng đạp lên tất cả để giữ lấy em bằng mọi giá. Tôi đã sẵn sàng, còn em… liệu em có từ bỏ tất cả để yêu tôi hay không… quyền quyết định là do em, dù yêu nhau đến đâu cũng cần phải tôn trọng quyết định của đối phương không thể tự ý muốn làm gì thì làm vì dù sao em và tôi cũng còn trẻ mà.
Tôi ghé quán làm việc một chút rồi ở lại ngồi chơi với ông Kha. Tôi chỉ uống một ly cho có lệ còn lại thì ngồi im cho đến tàn tiệc nhậu mới về nhà ngủ. Đêm đầu tiên trở lại Sài Gòn hình như mọi thứ yên lặng quá thì phải. Chẳng sao cả… trước sóng gió có lẽ luôn là những khoảng lặng đến rợn người.
Sáng dậy… lại một ngày nửa không có em… hình như vẫn chưa thể quen được cảm giác này… cảm giác thức dậy đối diện với một ngày dài không có em thật đáng sợ. Tự nhiên nhớ đến chị. Chắc chị đang lo và buồn tôi lắm vì cả tuần rồi có thèm nói chuyện gì với chị đâu. Bấm số chị tôi hồi hộp chờ tiếng chị bên kia máy. Đây rồi… cái giọng ngái ngủ như con nít vang lên…
– Tự nhiên gọi sớm dzữ dzạ nhóc.
– Dậy đi chị lười nhox về Sài Gòn rồi nè…
– Kệ nhox liên quan gì chị… hổng đi lun đi…
– Trời nỡ lòng nói vậy hả…
– Chứ ai nỡ lòng bỏ chị chạy tuốt về quê đó…
– La hổng giận rồi mà…
– Ừ… giờ đổi ý được hôn…
– Sax… ngang quá nha…
– Kệ ta… giờ muốn gì đây…
– Dậy đi ăn sáng với nhox không…
– Ủa bữa nay tốt bụng rủ chị đi ăn sáng… tính hối lộ cho chị hết giận hả. Đừng hòng…
– Có đâu. Thui dậy đi giờ nhox chạy qua nhà chị ha…
– Biết đường hôn…
– Ờ ờ đi từ từ chắc được mà…
– Vậy qua đi. Chị ngủ xíu nữa…
– Trời… làm ơn dậy đi…
– Mệt quá thì qua đi… người ta nằm xiu thui… 5phút à… vậy hen.
Chị cúp máy… bó tay với bà chị này của tôi. Mê ngủ thấy sợ luôn… Cố lục lọi trong trí nhớ cái đường đi qua nhà chị tôi thay đồ chạy ào đi. Sài Gòn buổi sáng sớm thật dễ chịu, xe cộ cũng ít và trời mát lạnh người, chưa có một tia nắng nào len qua được những dãy nhà san sát, những hàng cây rủ bóng hai bên đường. Lòng vòng một hồi cùng qua gần đến nhà chị. Chỉ biết đường chứ chưa biết nhà. Bấm số chị.
– Alo alo dậy chưa chị xấu xí.
– Mệt ghê dậy rồi nè… tới chưa…
– Gần tới, hết biết đường rồi…
– Ngố quá nha. Đang đâu…
– Đang ở đường…
– Biết rồi ở đó đi chị đi taxi ra.
Tôi dành dừng xe ở một góc cây ngồi chờ chị. Được một chút thì chỉ ra tới. Hôm nay mặc nguyên cái áo tùm lum màu rộng thùng thình nhìn mắc cười thiệt. Vừa nhìn thấy tôi chị chu chu cái miệng ra làm mặt giận…
– Lại đây… phùng cái má ra ngay…
– Chi…
– Phùng ra nhanh…
– Ờ ờ…
Tôi vừa phùng má ra chị liền búng vô má tôi 1 cái thật mạnh suýt lủng má tôi luôn.
– Ui da… tự nhiên bún người ta…
– Cho chết. Phạt cái tội dám bỏ đi mất tiêu…
– Hix hix đau… la bỏ qua mà…
– Bỏ qua hùi nào…
– Bửa nói rõ ràng…
– Ai làm chứng…
– Trời… ngang ngược…
– Mới biết hả… giờ nhox phải dẫn chị đi ăn gà rán nè… đi coi phim nè… ăn pizza nửa biết chưa…
– Ăn nhiều vậy hổng sợ mập hả…
– Kệ ta. Đi nhanh nhanh đói bụng lắm rồi…
– Ờ. Đi xe dỏm đừng có than à…
– Xì… khỏi lo chị của ngươi dễ tính nhất lun đó…
– Ờ vậy đội nón vào nè…
– Đội cho chị đi…
– Không có tay hả trời…
– Nè thấy mắc cầm ví không…
– Cầm có tay mừ…
– Nhiều chiện, chị kiu gì phải nghe biết chưa, không có cãi…
– Hix hix…
Tôi đành tự tay đội nón bảo hiểm cho bà cô khó tính ngang ngược này. Dường như mỗi lần gặp chị, tôi là một con người khác, đến giờ tôi cũng không thể lý giải được vì sao. Chỉ biết rằng mỗi lần gặp chị tôi biết trêu đùa nhiều hơn, nói nhiều hơn và vui vẻ nhiều hơn… tôi có thể thờ ơ lạnh lùng với bất cứ ai nhưng trừ chị… à giờ thì còn một người khác nửa tôi không thể lạnh lùng… là em… Tôi chở chị trên con dream cũ của mình vào KFC gần đó theo lời chỉ đường của chị… tất nhiên phải chạy vòng vòng mới vào được KFC bởi cái trò chỉ đường lòng vòng của chị. Gọi hai phần combo giống nhau ra vậy mà chị của tôi cũng hổng chịu ngồi yên để ăn, chút chút lại giành phần của tôi cắn một miếng rồi bỏ lại dĩa, xong quay qua cắn miếng khác… thành ra miếng gà nào cũng có dấu răng của chị.
– Chưa từng thấy… miếng gà của người ta mà toàn chị cắn…
– Vậy ăn phần chị nè…
– Hay ha phần chị cũng cắn rồi còn đâu…
– Xì… cho chết giờ có ăn không…
– Ăn sao không…
– Vậy đừng có ý kiến…
– Nhưng mà…
– Không nhưng mà gì hết ăn nhanh mình đi xem phim nửa…
– Ờ… mà nói trước hổng có coi phim kinh dị nửa à…
– Sao vậy…
– Lần nào cũng ngắt nhéo cào cấu người ta…
– Hihi tại chị sợ chứ bộ…
– Sợ sao coi chi…
– Sợ mà thích được hôn…
– Thôi bó tay rồi… ăn đi chị kua…
– Dám nói chị kua haaa… kẹp nè…
Chị lấy hai tay kẹp cái má tôi kéo căng ra hết mức có thể rồi cười thích thú… người gì thích hành hạ tôi thấy sợ luôn. Nhưng phải nói nụ cười của chị rất đẹp, cười tít cả mắt vẫn đẹp. Ăn xong tay đứa nào cũng toàn dầu mỡ, dao nĩa hầu như chẳng đứa nào đụng tới, thành ra lại giành nhau đi rửa tay náo loạn cả cái KFC của người ta khiến ai cũng nhìn lắc đầu.
Ăn KFC xong, hai đứa lại long nhong chạy qua Megastar, lần này chị hổng có giở trò chỉ đường lung tung được nửa vì tôi biết đường đi. Đứng trước bảng điện tử để chọn phim tôi thở phào nhẹ nhõm, may qua bữa nay hổng có phim nào kinh dị.
– Coi phim gì giờ nhox…
– Phim gì ai biết đâu chị chọn đi. Kiếm cái nào gần chiếu nha chứ ngồi ngoài một hồi giỡn giống hồi bửa người ta đuổi cổ liền…
– Uh hihi còn nhớ nửa hả ta… vậy coi phim “…” ha…
– Cũng được…
– Nhox chạy mua nước với đồ ăn đi…
– Ờ… ăn gì…
– Cá viên chiên với bắp…
– Ờ…
thật là muốn giết thằng đạo diễn nào làm cái phim này quá, làm phim chi hồi hộp quá trời cho nên cái tay tôi lại chịu những cú bấm hết mình của chị mà hổng dám lên tiếng. Coi xong bộ phim bước ra như thường lệ tôi giơ cánh tay đầy vết tích hành xác cho chị coi lắc đầu…
– Nè nhìn đi… nát tay người ta rồi…
– Hihi sorry mà… chị mời nhox ăn pizza ha…
– Ăn suốt vậy trời…
– Lâu lâu mới đi chơi… ăn cho đã…
– Ờ ăn vậy mà hổng mập ngộ…
– Ừ vậy mới sướng…
Tôi và chị đi xuống tầng dưới để ăn pizza, trong lúc chờ đợi tự nhiên chị nắm lấy tay tôi siết chặt…
– Sau này… nhox mà bỏ chị đi lần nửa. Chị sẽ không gặp nhox nửa, nhớ chưa…
Gương mặt chị cho tôi biết rằng chị không hề nói đùa, thực sự đang rất nghiêm túc. Tôi mỉm cười gật đầu…
– Nhox biết rồi… nhox xin lỗi…
– Chị hổng cần nhox xin lỗi. Chị cần nhox đừng có bỏ mà hổng nói gì, có biết chi lo lắm không…
– Uhm… nhox sẽ không làm vậy nửa đâu mà…
– Nhớ đó… nhox nè… nhox yêu bé Thy thật đúng không…
Tôi mỉm cười gật đầu…
– Ừ…
– Chuyện xảy ra vậy rồi nhox dự tính gì…
– Làm hết sức thôi chị…
– Uhm… vậy nhox phải cố lên… không được làm chị thất vọng đó…
– Là sao chị…
– Là hổng được yếu đuối nha nhox…
– Ờ nhox sẽ cố gắng… Hì bữa nay nữ hoàng nhà mình sao nói chuyện tâm trạng vậy nè…
– Tâm trạng cái đầu nhà ngươi tại ta lo cho nhox con thui biết chưa…
– Biết rồi… cảm ơn ha…
– Vậy trả tiền pizza đền ơn đi…
– Sax nảy ai la mời nhox ăn pizza mà…
Tôi giơ giơ cánh tay lên trước mặt chị. Chị cười tít mắt…
– Hihi nhớ rồi nhớ rồi… tha cho nhox đó…
Ăn pizza no nê đến lúc phải về quán làm việc. Tôi chở chị về nhà. Đường về nhà chị cũng dễ vì tôi đã đi 1 hai lần chỉ có nhà chị là nhà nào tới giờ tôi vẫn chưa biết… Nhà chị nằm tách biệt hoàn toàn với những ngôi nhà xung quanh, có bờ tường khá cao với những dây leo hình trái tim, có cả giàn hoa tigon ngoài cổng nửa. Nhà xây theo lối kiến trúc châu âu cổ kính cho nên khá lạ mắt, nhìn vào trong sân có rất nhiều hoa cúc dại nằm hai bên lối vào nhà, có những chiếc ghế màu trắng trên bãi có xanh… rõ ràng người chăm sóc khu vườn này rất có đầu óc thẩm mỹ.
– Vườn nhà chị đẹp quá…
– Hihi thiệt hôn…
– Thiệt mà…
– Nịnh hoài nha… chị với Phong làm đó…
– Vậy hả… công nhận khéo tay ghê…
– Chứ sao chị của nhox mà… thui nhox về đi không nắng đó…
– Thì đang nắng nè…
– Chạy cẩn thận ha…
– Biết rồi chị vào nhà đi…
– Ừ bibi nhox…
Tôi đưa tay ngắt một đóa hoa cúc dại chìa ra cổng nhà chị bỏ vào túi rồi lên xe chạy về. Lòng cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều. Đi chơi với chị nửa ngày hình như hơn cả hàng trăm viên thuốc bổ dưỡng cho tâm hồn. Ít nhất bên chị tôi không phải có cảm giác lo lắng mọi chuyện xung quanh nửa. Tôi quay trở lại quán làm việc bình thường như trước, tâm trạng khá hơn một tí… nhưng vẫn đang chờ câu trả lời từ em. Có lẽ em cần thêm thời gian để quyết định, không phải vì em thiếu quyết đoán, tôi biết em đang bị người ta ép gánh trên mình trách nhiệm lớn, đâu phải muốn làm gì thì làm như tôi được… Ít nhất vào lúc này tôi đang có ba sự ủng hộ nếu tôi quyết định chiến đấu để giành lấy em… ông Kha, chị và cả nhỏ Hân sẽ đứng về phía tôi… có lẽ sẽ có cả anh Huy nửa chứ. Tất cả sẽ do em quyết định và dù em chọn làm gì tôi cũng sẽ không trách em. Tôi đủ suy nghĩ để biết em đang muốn gì và cần phải làm gì mà.
Kết thúc buổi làm bình thường, tôi trở về nhà… đặt lưng xuống căn trọ nhỏ của mình, nhắn vài tin cho chị và nhỏ Hân nửa rồi nhắm mắt ngủ. Thêm một ngày không em trôi qua… bình lặng… nhớ nhung da diết!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Nữ chính "trẻ con", Tác giả Nguyễn Mon, Tâm sự bạn đọc, Thay lòng đổi dạ, Truyện lãng mạn, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện