Buổi chiều ngày thứ hai kể từ khi Diệp Tử rời Bắc Kinh, tôi đến gõ cửa nhà Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, một bên mở cửa một bên líu lo:
– Cưng yêu, anh đấy ư? Sao chẳng gọi điện trước cho em?
Nói rồi cả người nhảy cẫng lên, hay cẳng tay xiết chặt lấy cổ tôi.
Tôi phải gồng lên mới gỡ được tay cô ta ra:
– Đừng vội, Tiểu Ngọc, tôi đến tìm cô là có việc, nói xong là đi.
– Việc gì đấy? Cả thế giới này thuộc về anh, anh nói gì cũng được. Cưng ngồi đi đã, đứng thế mỏi chân. – Cô ta mở một lon coca mời tôi.
– LÀ CÔ PHẢI KHÔNG?
Câu nói không đầu không đuôi của tôi làm Tiểu Ngọc khó xử, cô ta quắc mắt:
– Hả?
– LÀ CÔ ĐÚNG KHÔNG? – Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
– Anh nói gì đấy?
Tiểu Ngọc cười cười, toan sờ lên trán tôi.
– Anh không sốt đấy chứ?
Tôi hất tay cô ta ra, hít một hơi sâu rồi nói:
– Tôi hỏi cô. VIÊN THUỐC TRONG CỐC NƯỚC là do cô bỏ vào? CỐC NƯỚC ẤY LÀ CÔ ĐƯA CHO DIỆP TỬ, ĐÚNG KHÔNG?
Tiểu Ngọc lim dim mắt nhìn tôi, trong khoảng 10 giây, chúng tôi gườm gườm nhìn nhau như thế. Rồi cô ta cười khẩy:
– Lý Hải Đào, tôi nói cho anh biết, hôm nay anh không có việc gì nên đến gây sự hả? Đầu anh không phải quả thối đấy chứ??? Diệp Tử nói thế với anh sao?
– Diệp Tử chỉ kể lại sự việc, cô ấy không muốn tôi tra cứu, tôi tự đoán ra.
– Tự cho mình là Sherlock Holmes cơ đấy? Hừ, đoán?
– Đừng làm bộ làm tịch nữa, Tiểu Ngọc, ngoài cô ra ai có thù oán với Diệp Tử?
– Em làm sao mà có thù oán với nó? Hả? Còn nữa, anh đâu có mặt lúc đó, mà biết rằng vì uống cốc nước cam mà Diệp Tử xảy ra chuyện? Làm sao anh biết được nó không hề gây hấn với người khác? Làm sao anh lại đổ tội lên đầu Tiểu Ngọc này?
– Trực giác!
– Trực cái c….! Đàn ông mà có cái đ.m ấy à?
– Cô nói năng cho đàng hoàng chút đi!
– Đừng diễn nữa, trò này em gặp nhiều rồi? Lúc mày mới chỉ là thằng bé chơi ném bóng trong trường bà mày đã phải lăn lộn giữa đời! Anh coi Diệp Tử là loại người đàng hoàng sao? Anh nghĩ cái môi thắm răng ngà của nó nói gì đều là sự thật sao? Tôi nói cho anh biết nó có tội với nhiều người rồi! Tự làm tự chịu!
– Sự nhẫn nại của tôi có giới hạn đấy! Tôi không cho phép cô năm lần bảy lượt nhục mạ Diệp Tử!
– Lời em nói là sự thật! Ngày hôm nay anh đến to tiếng bảo em bỏ thuốc nó, mà không nghĩ ai đã trắng 2 đêm không chợp mắt đi hầu nó! Em bỏ thuốc cho nó? Nếu thực sự muốn hại nó, việc gì em phải hầu nó 2 đêm mà không để nó chết?
– Ai mà biết lúc sau cô hối hận nên nhân từ?
– Hay lắm, anh hay lắm! Lý Hải Đào, kệ xác anh nói gì thì nói, chỉ cần Diệp Tử vẫn tin tôi, tôi vẫn là bạn của nó. Anh giỏi thì tự mình nói với nó là tôi bỏ thuốc đấy, xem nó tin anh hay là tin tôi!
– Nói thì nói…Tôi không đôi co với cô nữa, đằng nào việc ngày hôm ấy cũng không thể điều tra ra, cứ làm theo lương tâm. Nhưng tôi cho cô hay, cô nghe rõ đây: tránh tôi và Diệp Tử xa ra một chút!
Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Tiểu Ngọc bỗng ôm lấy tôi từ phía sau:
– Đừng đi, em xin anh đừng đi…Anh có biết ngày nào em cũng nhớ mong anh không Hải Đào? Anh biết không? Đừng để bất kỳ ai chen ngang vào chúng ta, em không cho phép ai phá vỡ chúng ta.Thật mà Hải Đào, em có thể làm tất cả vì anh, em không tốt ở đâu, anh không vừa lòng em ở điểm nào em sẽ thay đổi được không?
Tôi quay người lại dằn giọng nói với Tiểu Ngọc:
– Em không phải thay đổi, Tiểu Ngọc, em không phải thay đổi gì cả. Em mãn nguyện gì về tôi, tôi thay đổi để em khỏi mãn nguyện nữa!
Tôi hất cô ta ra, xô cửa bỏ đi!
Ra khỏi cửa được mấy bước, nghe tiếng “Choang, uỳnh, rầm” từ hướng nhà phát ra, chắc là cô ta ném đập cái gì đó vào cửa.
Một đứa con gái điên!
Nhưng nghĩ lại, có thể hôm nay tôi đã quá đáng chăng, tôi dựa vào cái gì mà chắc chắn đó là do Tiểu Ngọc làm? Nếu đúng là đổ tội oan như lời cô ta nói, là tôi đã làm cô ta tủi nhục quá rồi. Nhưng nhân gian đã có câu truyền miệng: “Thà giết nhầm 1 vạn, còn hơn bỏ qua một người”, tôi thật sự lo sợ người tình của mình lại chịu hãm hại một lần nữa.
Qua ngày Quốc Khánh Diệp Tử mới trở lại.
Chiều nhập nhoạng tôi đang ăn cơm với mấy anh em, điện thoại của Diệp Tử gọi tới.
Em thông báo vừa mới về, tối sẽ không tiếp khách, muốn tôi đưa em tới khu biệt thự Vườn lan quốc tế đánh bài mạt chược.
– Nhà ai hả em? – Tôi hỏi.
– Nhà của Tiểu Vân.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Xin cho em một điếu thuốc, Yêu nữ quầy bar