Nhưng sau đó tôi vẫn chưa thấy nàng đi ra, thầm thắc mắc không biết nàng còn ngây người trong đó làm gì. Rồi tiếng đàn lại khẽ vang lên như trả lời thay cho câu hỏi của tôi. Nghe qua đoạn đầu tiên thì tôi cũng biết đây là bài gì. Bài này nếu nói về dân chơi sáo thì coi như là bài nhập môn mà ai cũng biết, thậm chí những người không chơi sáo cũng biết nếu như họ xem phim Tây Du Ký. Đây là bài mà lúc Đường Tăng cùng đồ đệ đi qua Tây Lương Nữ Quốc thì xuất hiện, rồi không biết sao mà về sau thì nhiều người gọi bài này là Tây Lương Nữ Quốc luôn, chứ tên đúng của nó là bài Tình Nhi Nữ. Một bài khá đơn giản, giai điệu ngắn và ít nốt nhạc. Nhưng giai điệu của nó thì khá buồn, giống như một người con gái lặng lẽ chờ đợi một người trong vô vọng.
Đàn kêu tích tịch tình tang.
Ai mang chàng dưới âm gian trở về.
Đàn kêu ai oán não nề.
Chàng về bỏ lại lời thề biệt ly.
Tôi khẽ lấy cây sáo ra, đợi cho nàng đánh xong một lượt rồi tôi đưa nhẹ cây sáo lên môi rồi chờ đợi. Khi nàng vừa bắt đầu cung đàn tiếp theo, tôi cũng nhẹ nhàng thổi theo giai điệu nàng. Tiếng đàn bỗng nhiên ngừng lại, tôi đoán có lẽ nàng ngạc nhiên rồi sau đó nàng nhanh chóng lướt từng cung đàn để tiếp tục giai điệu.
Màn biểu diễn sáo – cầm song tấu khiến cho những người ngồi xung quanh càng ngạc nhiên hơn, nhưng họ không thể chiêm ngưỡng giai nhân đánh đàn nên đành quay sang chiêm ngưỡng… mỹ nam chơi sáo. Giai điệu của 2 loại nhạc cụ như hòa quyện vào nhau, khi lên bổng, lúc xuống trầm. Tiếng đàn ai oán bi thương, tiếng sáo êm đềm lặng lẽ như đang vỗ về an ủi. Lúc này tôi chỉ cảm thấy tâm trạng cực kỳ thoải mái, cũng như muốn thay tiếng sáo lại gần vỗ về an ủi thiếu nữ u buồn đang chơi đàn kia. Khi kết thúc bài nhac, xung quanh khẽ vang lên những tiếng vỗ tay cổ vũ. Rồi nàng đi ra, đôi má đỏ hồng rồi nhìn tôi mỉm cười.
“Sao rồi, Hiếu thấy thế nào?”
“Quá hay chứ còn gì nữa.” – Tôi cười toét miệng không tiếc lời khen ngợi.
“Nếu so với tiếng sáo của Hiếu thì sao?”
“Bậy bạ, sao so sánh vậy được. Mỗi loại hay một kiểu chứ.” – Tôi gạt tay phán xanh rờn.
“Đàn ở đây âm không được như đàn của ba ở nhà đâu.”
“Vậy ở nhà Linh đàn còn hay hơn à?”
“Cũng có thể, hì.” – Nàng cười rồi đưa tay lên khẽ quẹt chút mồ hôi ở trên trán.
“À mà bài đầu tiên là bài gì thế?”
“Đấy là bài Tương tư khúc, sao vậy?”
“Không sao, mình hỏi vậy thôi. Linh có sheet nhạc bài đó không, bữa nào cho mình đi.”
“Cũng được thôi, nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Mình phải là người đầu tiên được nghe Hiếu chơi bài đó.”
“Vô tư thôi, có gì đâu.” – Tôi khoát tay.
“Vậy mai mình cầm qua nha, Hiếu nhắm tập chừng nào xong bài đó?”
“Để coi, chắc cỡ một tuần gì đó.”
“Nay chủ nhật phải không, vậy chủ nhật tuần sau nhé.”
“Chủ nhật tuần sau là ngày 24. Ủa bữa đó Giáng sinh.” – Tôi vỗ trán nghĩ ngợi rồi nói.
“Ừa quên mất ha.” – Nàng nhíu đôi mi lại.
“Vậy bữa đó Linh đi chơi à?”
“Không, mình ít bạn nên cũng không đi chơi nhiều. Với lại Giáng sinh đường đông nên mình toàn ở nhà.”
“Vậy bữa đó… đi với mình được không?”
“Ơ… ” – Nàng nhìn tôi ngạc nhiên rồi khẽ mỉm cười – “Nếu Hiếu muốn thì cứ vậy đi.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện