“Hiếu nhớ… cái tiệm thuốc kia không?” – Nàng ấp úng hỏi.
“Ừa nhớ, sao vậy?”
“Đó là nhà Huy đấy.”
“Nhà thằng Huy.” – Tôi giật mình.
Nhà thằng Huy cách đường nhà nàng tính ra cũng gần, nhưng ở Sài Gòn làm gì có chuyện để cho con cháu chạy chơi lăng xăng khắp nơi như ở quê. Vậy mà theo lời nó nói thì từ bé nó và nàng đã chơi cùng nhau, cái này có vẻ không đúng cho lắm.
“Ừa, lúc trước nhà hắn có một căn gần nhà mình nữa. Nhưng giờ cho thuê rồi.” – Thấy tôi có điều đang băn khoăn, nên nàng nói luôn.
“À ra thế.” – Tôi gât đầu.
Đúng lúc này thì điện thoại lại khẽ rung lên, tôi thò tay vào túi quần lấy ra xem ai gọi. Liếc nhìn qua thì thấy số lạ hoắc, thầm thắc mắc không biết số của ai. Thế là tiện tay… tắt luôn máy cho đỡ phiền phức.
“Sao vậy?” – Nàng ngạc nhiên.
“Không biết ai gọi, thôi tí về xem thử xem. Chứ đang đi đường mà nghe điện thoại, dễ… tai nạn lắm.”
“Sao nãy có người tự nhận mình là Louis Armstrong mà ta?”
“Ờ thì…” – Tôi lại ú ớ chẳng biết đối đáp như nào.
“Hìhì, rẽ trái qua Đỗ Ngọc Thạnh kìa Hiếu.” – Nàng khẽ cười rồi đưa tay chỉ đường.
“Ừa.” – Tôi gật đầu rồi cắn răng ngậm miệng im bặt, chẳng may nàng vui vui lại kê thêm chục cái tủ vào miệng thì tôi đến mà cắn lưỡi mất.
“Hiếu ơi, dừng lại đi.” – Nàng khẽ đập vào lưng tôi rồi nói.
“Ơ.” – Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy vị trí đang đứng hiện tại là ngay ngã tư.
“Dừng ở đây được rồi, mình đi bộ về cũng được.”
“Sao không để mình đưa về luôn.” – Tôi thắc mắc.
“Tại…” – Nàng hơi ấp úng, chân nàng đang khẽ gạt gạt dưới mặt đường, đôi má lại khẽ hồng lên.
“À rồi, vậy nhà Linh ở gần đây hả?” – Tôi vỗ vỗ trán khi nhận ra tại sao thái độ của nàng lại như vậy.
“Ừa, nhà mình ở kia.” – Nàng chỉ tay về một tiệm thuốc còn đang mở đèn, trước cửa là các bao thuốc đủ loại mà tôi đang đứng cách đó một quãng cũng có thể nhìn thấy.
“Vậy về nha, mai gặp.”
“Ừa, bye. Mai gặp.” – Nàng khẽ mỉm cười.
“…”
“…”
“Sao chưa về đi?” – Tôi ngạc nhiên hỏi nàng.
“Hiếu cũng chưa về mà.”
“Ơ, thì Linh đi đi rồi mình đi.”
“Ừa thế mình về.” – Nàng khẽ cười rồi quay người bước đi chậm chậm.
Tôi cũng quay xe lại, vừa mới guồng chân đạp chưa được 2 vòng.
“Hiếu.” – Nàng khẽ gọi ngược lại.
“Hả?” – Tôi thắng đứng cái xe, quay lại ngạc nhiên nhìn nàng.
“Ừm… Về cẩn thận nhé.” – Nàng nói khá nhỏ rồi quay người vụt chạy đi.
Tôi cười khổ rồi cũng guồng chân đạp xe về. Trong lòng thì vừa vui vừa buồn. Vui thì tất nhiên vì mai nàng qua mà. Buồn vì nghĩ tới cảnh mai lại phải è cổ ra học mấy cái bài học chết bầm kia, là tôi lại thở dài ngao ngán. Thầm tặc lưỡi sao thời gian trôi chậm thế này. Tôi cứ thế lầm lũi đạp xe về, rồi bỗng nhiên nhớ tới Thùy…
“Mình thích Hiếu, chỉ đơn giản vậy thôi…”
Chỉ nghĩ đến đó thôi, là niềm vui của cả ngày hôm nay bỗng nhiên biến đi đâu hết.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện