“Ê Hiếu, vụ mai sao?”
“Vụ mai là vụ gì? Mà sao… là sao?” – Tôi khó hiểu hỏi lại.
“Mày mơ ngủ à? Chiều mai kiểm tra xong ở lại tổng duyệt văn nghệ chứ sao nữa.”
“À, tưởng gì, thì vẫn bình thường, mày làm gì như đạp phải lửa thế.”
“Ừ thế thôi, tao hỏi để biết rõ mà. Thế nhé, hehe” – Nó nhe răng cười xong cũng biến mất tích, đến nhanh đi nhanh y như gió.
“Tập sáo ổn rồi à?” – Em quay sang tôi khẽ cười rồi hỏi.
“Ừa tạm ổn.”
“Rồi mai kiểm tra, nhắm nổi không đó?”
“Chắc là vô tư thôi, Lý không còn lo như trước. Tầm 7 điểm thì vẫn được, cao hơn thì hơi chua. Sáng thi xong trưa ở lại xem qua tiếng Anh để chiều kiểm tra nữa, nói chung mọi thứ vẫn chẳng chạy đâu được. Hề hề”
“Nói thì hay lắm, để xem làm thế nào?” – Thùy bĩu môi nói.
Tôi lại đần mặt ra, ít khi thấy em ấy có bộ dáng tinh nghịch như này, nhìn cũng… lạ lạ. Đúng là người đẹp… làm gì cũng đẹp.
“Hiếu…” – Em nhẹ nhàng gọi.
“Hả…” – Tôi giật mình, thoát ra khỏi sự cám dỗ đầy dụ hoặc đang ngồi kế bên cạnh.
“Hì hì…” – Nàng lại che miệng cười.
“Gì thế?”
“Mình tính hỏi xem Hiếu đến tầng mấy rồi?”
“Tầng mấy? Là sao?”
“Thì mình thấy Hiếu cứ ngẩn ra, đoán Hiếu đang bay đâu đó ở trên kia.” – Em nói xong chỉ chỉ ngón tay lên trời.
Tôi thầm kêu khổ, lúc này đã biết mình bị em ấy trêu chọc rồi. Rồi nhớ ra chuyện lúc sáng, tôi quay sang hỏi.
“Ủa thứ 7 này tính đi đâu?”
“Thì đi dạo lòng vòng hóng mát thôi”
“Ừa, mà mấy giờ mình qua thì vừa?”
“Chắc Hiếu ăn cơm ở nhà đi, tầm 7h 7 rưỡi qua được rồi.”
“Ừa…” – Tôi cũng gật gù.
Ngồi một lát thì chuông reo vào lớp cũng vang lên, mò lên đến lớp thì tôi thấy đám nhà lá vẫn đang bàn bac gì đó. Tôi tót ngay xuống dưới hóng hớt.
“Ê có vụ gì thế?” – Tôi hỏi ngay.
“Đang tính sáng 20/11 làm lễ trên trường xong được nghỉ này, bàn xem hôm đó đi đâu chơi.” – Thằng Hưng ngước mặt lên đáp.
“Ế sao không có thằng nào rủ tao vậy?”
“Mẹ, mày cứ ra chơi là tót đi với em Thùy, rủ thế quái nào được. Với lại mới tính từ lúc sáng, đã thống nhất đâu.”
“Ủa chứ không đi thăm thầy cô à?” – Tôi trợn mắt ngạc nhiên.
“Thì trích quỹ lớp mua quà rồi 20/11 tặng trên trường luôn, chứ mỗi thầy cô ở một quận, cho mày đi cả ngày cũng chả đi hết được” – Thằng Hưng nhún vai.
“Ờ! Đã hiểu.” – Tôi gật gù.
“Ê hay qua nhà mày ăn chơi tiếp đi.” – Thằng Mạnh nhìn tôi nói.
“Ờ qua cũng được thôi, con bé Thảo đang bị trái rạ đó, mày thích thì qua.” – Tôi nhún vai.
“Quên mất, còn nhà ai tụ tập được không nhỉ?”
Lúc này cả đám lại quay qua nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.
“Thôi giải tán đi, cô sắp vào rồi. Có gì mai ở lại duyệt văn nghệ rồi tính, à mà sáo của mày sao rồi ku?”
“Vô tư, mai chúng mày biết…” – Tôi khoát tay chấm dứt câu chuyện.
Thằng Hưng nhắc đến vụ qua nhà tôi ăn uống, tôi lại nhớ đến nàng. Mặc dù đã cố tự cho rằng giữa tôi và nàng đã kết thúc thực sự, nhưng… tôi vẫn muốn có điều gì đó xảy ra. Khi ý nghĩ đó vừa manh nha trong đầu, tôi lập tức muốn xóa bỏ nó liền đi, rồi lại giật mình nhớ đến đôi mắt kia như đã ăn sâu vào tâm trí tôi từ bao giờ. Tôi cứ quay vòng trong mớ suy nghĩ vẩn vơ đó, cứ cho rằng phải quên điều đó đi rồi tự nhiên lại bỗng nhớ lại. Tôi cũng không ngăn nổi suy nghĩ của mình, và cứ thế 2 tiết cuối trôi qua trong khi đầu tôi còn xoay chuyển cả ngàn ý niệm không hồi kết. Đến lúc hết giờ cả lớp đứng lên hết, tôi vẫn ngồi lì tại chỗ, để cho thằng Vũ đập bốp bốp vào người tôi mới sực tỉnh.
Lại tiếp tục từ chối lời mời ra tiệm PS chiến vài trận của thằng Đức, tôi lại lặng lẽ lấy xe đạp ra rồi guồng chân đạp về. Trời hôm nay không mưa, nhưng dường như không ngăn nổi tôi lại nhớ đến buổi chiều mưa hôm đó. Khi đến gần trạm xe bus kia, tôi lại thấy nhân ảnh mà tôi tự dặn lòng đã cố quên đi hàng nghìn lần nhưng không tài nào quên nổi. Tôi lại lặng lẽ nép vào cái góc khuất của ngày hôm qua, lại lặng lẽ dõi theo bóng hình nàng, lại lặng lẽ thở dài không hiểu mình nghĩ gì. Nàng vẫn vậy, vẫn từ chối không lên chiếc xe 01 mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn xung quanh đâu đó như đang tìm kiếm điều gì. Lúc đó tôi chỉ muốn chạy ra ngay trước mặt nàng hỏi tại sao nàng lại như vậy, tại sao cứ giữ mãi khuôn mặt u buồn đó… Nhưng đôi chân tôi cứ nặng trịch, không tài nào bước đi nổi hoặc cũng có thể tôi… không đủ can đảm để đứng trước mặt nàng.
Trời cũng dần thay màu như một quy luật vốn dĩ của nó, nàng lại khẽ nhìn xung quanh rồi cúi đầu bước lên chiếc xe số 01 khi mà nó vừa đến. Tôi lại lặng lẽ đạp xe về, lòng càng nặng hơn…
Buổi tối hôm đó tôi quăng phắt cái mô hình sang một bên, thôi thì thứ 7 đi chơi với Thùy rồi tặng cũng được. Ngồi tập qua bài nhạc vài lần cho nhuần nhuyễn hơn, sau đó lôi sách vở ra ráng tụng cho nốt đống bài để mai kiểm tra. Bé Thảo cả buổi tối hôm nay cũng trầm lặng hơn bình thường, thỉnh thoảng khẽ nhìn tôi rồi cúi đầu chép bài. Tôi cũng mặc kệ, không hỏi han gì tới. Đầu tôi còn đang đủ thứ chuyện như này, tôi đâu còn dư sức lực mà hỏi thăm nó nữa cơ chứ. Đến gần 12 giờ thì tôi cũng không thể nuốt thêm được chữ nào vào đầu, khẽ dọn dẹp rồi lên giường ngủ.
Và người ta thường nói, khi chìm vào trong bóng tối của màn đêm, lúc đó con người ta thường hay suy nghĩ nhiều nhất. Và thật vậy, lúc này trong đầu tôi lại lặp lại những suy nghĩ xoay vòng. Tôi không cho phép mình làm bất cứ gì tổn thương đến Thùy vì thực sự tôi không muốn Thùy phải suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì buồn nữa. Nhưng còn nàng thì sao, tôi cũng không ngăn được suy nghĩ của tôi về nàng, những hình ảnh quá khứ lại chầm chậm lướt qua. Tôi lại bế tắc trong chính những suy nghĩ của mình. Tôi đã cầm điện thoại lên không biết bao nhiêu lần chỉ vì muốn gọi cho nàng, muốn nghe giọng nàng nhưng rồi sau đó lại thở dài đặt lại điện thoại xuống, cuối cùng chỉ dám nhắn một tin nhắn chúc ngủ ngon mà tôi không biết rằng lúc đó nàng có đọc được hay không. Nhắn xong tôi cũng khẽ thở dài rồi dần dần chìm vào giấc ngủ…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện