“Ủa mày nói ra mấy tiệm đó hỏi là có à?”
“Ờ, mày ra shop Thanh Vi bên Nguyễn Thái Học hoặc Hanah bên Paster, không thì ra cái shop gì tao quên tên rồi, bên Trần Bình Trọng quận 5 gần hồ bơi Lam Sơn đó.” – Thằng Hưng gật gù.
“Ờ rồi, tí tao đi kiếm mà không có thì mai lên bố thiến mày.”
Thằng Hưng cũng mặc kệ tôi, ngồi rung đùi đắc ý vênh mặt lên, làm tôi chỉ muốn co chân đạp cho nó 1 đạp. Lúc này thằng Dũng lại quay qua hỏi.
“Chân mày bình thường chưa ku?”
“Ờ cũng tạm, cỡ chừng 1 tuần nữa là ngon lành cành đào rồi.”
“Vậy lúc đó lập đội đá 10A4 đi, tụi nó gạ mấy hôm nay.”
“Đá ở đâu?” – Tôi hỏi lại.
“Đá bên quận 7 chứ đâu, hôm bữa tụi nó rủ mày rồi mà?” – Thằng Dũng ngạc nhiên.
“Đá cho vui thôi à?”
“Thì tụi nó kêu đá kèo, sang tiền liền hoặc kèo sau trận gì cũng được!”
“Ờ để xem thế nào đã, lúc khỏi cái chân này cũng gần qua tháng 12, mà tầm nửa cuối tháng 12 là thi học kỳ rồi. Bù đầu vào mà ôn chứ bóng bánh gì nổi!”
“Ủa chừng nào thi học kỳ?” – Thằng Vũ đang gật gù hóng hớt thì giật mình hỏi.
“18 Bắt đầu thi, lịch thi thì tuần sau hoặc tuần sau nữa mới có.” – Thằng Hưng chán nản thở dài.
“Ủa cùng tuần Noel à? Thế này sao ăn chơi?”
“Chả sao cả, thi trong một tuần mà. Cuối tuần đó là Noel, thi xong ai cấm mày đâu.”
“Móa thi trong 1 tuần, muốn giết người cũng không cần ác vậy chứ?” – Cả đám lại ca cẩm.
“Tao còn đầy chỗ chưa biết gì đây, về phải ôn gấp. Ế hay tụ lại… học nhóm đi tụi bay.” – Thằng Tú mắt sáng rực lên đề xuất ý kiến.
Tôi suýt cười phá ra trước đề nghị này, gì chứ học nhóm chẳng qua chỉ là cái cớ, có đời nào học hành được gì đâu. Toàn ăn chơi phá phách là chủ yếu. Y như rằng thằng Đức gạt ngay.
“Dẹp, tụ lại thì toàn chơi bời chứ học hành gì. Tốt nhất là tự ôm về mà học, không hiểu thì lên lớp hỏi!”
“Thì… tao cũng chỉ nói vậy để tụ lại ăn chơi thôi mà, học hoài chịu sao nổi.” – Thằng Tú liếm môi nói tiếp.
“Thôi giải tán, tao đi mua đồ.” – Tôi khoát tay chấm dứt buổi liên hoan… trên trời rơi xuống này. Rồi gọi với ra cô chủ quán kêu tính tiền.
“Ờ thôi về, của ai người đó trả đê.” – Thằng Đức khoát tay nói.
“Ủa nay tao mời mà?” – Tôi giật mình rồi ngạc nhiên hỏi.
“Thôi bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ ra ngồi tán dóc thôi, ai ăn người đó trả có gì đâu.” – Thằng Hưng cũng nói thêm vào.
Liếc nhìn xung quanh thấy thằng nào cũng lục tục lôi tiền ra, tôi cũng không ham… chống đối chính quyền. Vui mừng đi ngoài, đang định nhảy lên xe phóng đi thì…
“Ế Hiếu, khoan đã!” – Thằng Vũ vẫn ở trong quán gọi với ra.
“Gì thế?”
“Mày quên đồ này.”
“Quên gì?” – Tôi nhíu mày khó hiểu, mình có mỗi cái cặp thì cũng mang ra rồi. Còn gì trong đó đâu.
“Còn đống que kem này, mày không cầm về à?”
“Cút… Hahaha” – Tôi bực mình gầm lên khi biết mình bị chơi xỏ, kế bên là tiếng cười rung trời của đám bạn.
Quả y như lời thằng Hưng nói, tấp vào shop Thanh Vi tôi hỏi ngay cái que… đè lưỡi. Nhân viên lấy ra một bó nhỏ tầm… 50 60 cái, tôi nhìn mà toát mồ hôi. Sau khi biết giá có 22k/1 bó thì tôi tặc lưỡi mặc kệ, cứ mua về biết đâu mai này còn làm cái khác để… tặng em khác không chừng.
Vui mừng hí hửng đạp xe về, trong đầu đang vẽ ra cái viễn cảnh tươi sáng khi em Thùy nhìn thấy món quà của tôi, có thể em ấy sẽ xúc động sụt sùi khóc, sau đó lao đến ôm chầm lấy tôi và thủ thỉ bên tai tôi những lời mật ngọt. Rồi cứ thế mặt tôi dại ra với những khung cảnh tưởng tương y như một thằng bị cho uống thuốc… lú, thẫn thờ đạp xe về nhà. Về đến nhà và mở cửa ra thì thấy bé Thảo mặt mũi bí xị đang ôm đầu gối xem tivi.
“Em làm sao mà mặt mũi chán đời như mất sổ gạo thế nhóc?” – Tôi ngạc nhiên.
“Ở nhà cả ngày chán quá.” – Bé Thảo rầu rầu nói.
Tôi đưa tay lên vỗ nhẹ đầu nó, thấy tóc hơi dính dính… Tôi khẽ nhíu mày, bệnh này kiêng nước kiêng gió tuyệt đối, chắc con bé cũng khó chịu khi mấy nay chả tắm gội gì được. Nhưng gì chứ cái này thì tôi bó tay rồi… Lại thở dài an ủi nó vài câu rồi đi lên phòng. Đang dự tính lôi đống que rồi tăm kia ra làm nốt, mà chả biết sao tôi lại không muốn cho bé Thảo biết tôi đang làm gì. Thôi thì đi tắm rồi học bài vậy.
Lúc tối vừa ăn cơm xong, tôi đang đứng gần tủ lạnh uống nước thì thấy mẹ Hòa mở tivi lên xem phim. Liếc nhìn tưởng gì hay, hóa ra là phim “Khang Hy vi hành ký”. Phim này thì tôi coi 2 lần phát chán rồi, liếc qua tivi rồi thầm cảm khái – “Mấy ông nội nhà Thanh có quả tóc đuôi sam bá đạo ra phết, có thể dùng nửa cái đầu trọc phía trước… chiếu sáng, còn cái đuôi sam đằng sau thì canh thằng nào ngứa mắt, dùng tóc để đập cũng khá vui đấy… “. Đang nghĩ lan man thì đầu tôi nảy ra sáng kiến, khẽ nói vào tai bé Thảo đang nghịch cái giò phong lan gần đó.
“Lên phòng anh nhanh, mang dầu gội qua luôn.”
“Ơ làm gì?” – Bé Thảo ngạc nhiên.
“Chậc… hỏi nhiều thế, lẹ lên không anh đổi ý.” – Thôi thầm tặc lưỡi rồi biến lên phòng.
Lên phòng, tôi phi vào nhà tắm lấy cái chậu bằng nhôm ra, xối lưng cái chậu rồi bưng ra để ngay chân giường. Lúc này bé Thảo cũng mang chai dầu gội qua, nhìn tôi khó hiểu.
“Lên giường nằm đi, nằm ngửa ra rồi đưa đầu ra phía ngoài.” (Lúc đó còn có gan mở miệng nói câu này, chứ giờ mà gặp con nhỏ nào chỉ lên giường nói… nằm ngửa ra, không khéo nó lại tát cho cả nhà tôi ra nhặt răng không kịp chứ chả phải đùa…)
“Anh định làm gì?” – Bé Thảo vẫn nhăn mặt nhìn tôi.
“Thì nằm lên đi, anh gội đầu cho. Chứ tóc em dính vậy chắc khó chịu lắm.” – Tôi nhún vai.
“Ơ nhưng anh bảo phải kiêng nước mà?”
“Thì em kiêng chứ anh đâu có kiêng, anh nhúng nước với xà bông cũng đâu có sao.” – Tôi trợn mắt nói.
Lúc này thì con bé cũng hiểu ra ý của tôi. Gật đầu lia lịa rồi cười toe toét, rồi răm rắp làm theo lời tôi chỉ bảo. Thỉnh thoảng nó chỉ chỏ gãi chỗ nọ, gãi chỗ kia rồi bật cười khanh khách. Vật vã một hồi mới xong, quăng cho nó cái khăn để tự giải quyết, tôi nhìn lại cái chân giường đã tung tóe toàn nước rồi cười khổ. Nhanh chóng lau cho sạch chứ không để một hồi đi trượt phải, ngã vỡ mồm chứ không phải giỡn. Xong xuôi đâu đó tôi lại ôm sách vở ra tụng, nhìn đống Lý với Anh văn là tôi lại đau đầu…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện