“Tiên sư mày thằng khốn kia, sáng mày tự đi sao không nói tao? Làm bố mày cất công chạy qua!” – Thằng Đức vừa bước vào cửa lớp đã mở màn bằng màn chửi long trời lở đất.
“Tao quên, mà mày có nhất thiết là vừa vào lớp đã ngoạc cái mỏ ra như vậy không?” – Tôi đốp lại.
“Móa mới sáng đã bị mày cho ăn hành rồi. ” – Nó quăng cái cặp lên bàn rồi lầu bầu nói, sau đó nhảy tót sang chỗ tôi – “À mà vụ tối qua tao nhìn thấy rồi nói mày sao rồi?”
“Chả có gì cả, kệ đi.” – Tôi nhún vai đáp.
“Ế là sao?” – Nó ngạc nhiên.
“Chậc… thì là… Ế em Thùy đến rồi…”
“Thì kệ em ấy, liên quan quái gì ở đây?” – Nó cau mày khó hiểu hỏi tôi.
“Em ấy đến có nghĩa là mày biến sang chỗ khác cho tao và em ấy nói chuyện, hiểu chưa?” – Tôi đưa ngón tay chỉ thẳng ra cửa sau lớp học.
“Là sao…” – Nó vẫn thắc mắc.
“Là mày cút xuống sân đá cầu với em Huyền đi chứ sao, móa sao hôm nay mày ngu quá vậy?” – Tôi lừ mắt nạt.
“A thằng này được… ” – Nó vừa nói xong thì thấy em Thùy đang đi đến, cũng hết ham đôi co nữa mà quay sang tôi hầm hừ một câu rồi tếch thẳng – “Chiều về mày coi chừng tao.”
Thùy cất cặp xong nhẹ nhàng đi về phía tôi. Vẫn là tóc dài thả tự do, khuôn mặt băng lãnh ngày thường, nhưng giờ tôi không còn cảm thấy sự kiêu kỳ, chảnh chọe của một tiểu thư nữa mà thay vào đó là sự cô đơn, buồn tủi thay cho em…
“Mới sáng sớm mà oai hùng quá ha?” – Em nhìn tôi mỉm cười.
“Nó cứ lèo nhèo nãy giờ, may phước cuối cùng nó cũng biến đi.” – Tôi gật gù.
“Hì, thế Hiếu học hết bài hôm nay chưa?”
“Học hết rồi, đang tính lấy sách Lý ra học thì thằng Đức đến quấy. Bạn bè vậy đó, thằng này coi bộ không phải người tốt rồi…” – Để lấy lòng em ấy chứng tỏ tôi là một thằng rất ham đèn sách, nên tôi đã dứt khoát bán đứng đi thằng bạn của mình.
“Ghê ha, bạn vừa đi cái bán đứng bạn liền ha?” – Em ấy nhìn ra sau rồi khúc khích cười.
“Bán đứng bán nằm gì cũng bán tuốt, miễn là được giá…” – Tôi khoát tay.
“Thế tao đáng giá bao nhiêu?” – Giọng thằng Đức đằng sau vang lên.
“Mày hả? Không đáng 1 xu. ” – Tôi phán xanh rờn, rồi giật mình khi lúc này mới hiểu ra vẫn đề. Tôi nhìn trân trối thằng Đức, trố mắt lên hỏi – “Sao mày lại ở đây nữa, mày mới đi rồi kia mà?”
“Tổ bà mày, bố vừa đi là mày đã nói xấu ngay được, mày làm người kiểu gì thế?” – Nó gầm lên.
“Im mồm coi, thế mày quay lại định hỏi gì à?”
“Tao hỏi xem mày có biết chỗ nào bán đồ lưu niệm hay quà tặng này nọ không, rảnh thì chiều về đi cùng tao.”
“Ờ cũng được…” – Tôi gật gù.
“Rồi thế chiều về rồi tính, giờ bố đi đây cho mày ngồi đó mà nói xấu sau lưng.” – Nó lạnh nhạt nói xong quay người bỏ đi…
“Hì hì…” – Em Thùy vẫn khúc khích cười.
“Thằng ôn này cứ như ma vậy, đi tới đi lui không tiếng động.”
“Thế Hiếu đang tính học bài à, thôi mình về chỗ nhé?”
“Ấy đừng, đi xuống ghế đá ngồi đi!”
“Hiếu định học bài mà, sao giờ lại rủ mình xuống đó?”
“Tự xem cũng không bằng… Thùy dạy đâu. ” – Tôi cắn răng nói – “Đi nha, xuống mình mua nước cho uống! Nha, nha! Xuống hít thở không khí trong lành buổi sáng, cũng là hưởng thụ đó.”
“Nói gì vậy kìa, ừa thì đi!” – Em ấy khẽ đánh vai tôi cười.
“Oahaha” – Tôi cười thầm trong bụng – “Bản thiếu gia không ra thay thì thôi, một khi đã ra tay thì… ma nữ cũng phải trở thành mèo con”. Nhưng tôi phởn chí chưa được bao lâu thì…
“Mang sách Lý xuống đi, sáng sớm mát thế này dễ học lắm!”
“Thôi đừng. ” – Tôi toát mồ hôi – “Qua Thùy nói mai mới bắt đầu học mà. Mà việc hôm nay chớ để mai làm, nên việc ngày mai cũng chớ làm hôm nay chứ.”
“Mồm mép hay đấy.” – Em khẽ lườm tôi.
“Bình thường thôi, rồi đi nhanh nào tiểu thư.” – Tôi khoát tay nói rồi đưa 2 tay nắm lấy vai nàng đẩy ra khỏi lớp.
Mua 2 li nước cũng chả tốn bao nhiêu thời gian, ra chơi thì mới phải chen lấn chứ sáng sớm thì có mấy ai mua. Cầm 2 li nước ra ghế đá, đưa cho nàng li 7 – up như mọi khi, thầm thắc mắc cái thứ chua lè này thì ngon lành gì mà uống. Nàng cũng khẽ gật đầu cảm ơn rồi 2 đứa cũng chỉ hỏi thăm nhau mấy câu vô thưởng vô phat, mấy mẩu chuyện không đầu không cuối. Thỉnh thoảng có mấy ông thần đi ngang qua lại nhìn em Thùy chằm chằm, rồi dấm dúi bàn tán gì đó. Tôi thầm chậc lưỡi đúng là bọn phàm phu tục tử chỉ biết nhìn vào cái đẹp bên ngoài, mà quên khuấy mất rằng cũng có một thằng phàm phu chính hiệu đang ngồi kế bên em ấy…
“Ủa Thảo bị gì mà nay không thấy trên lớp vậy? Bình thường mình nhớ Thảo đến sớm lắm mà?” – Em quay sang hỏi tôi.
“Con bé đó nó bị trái rạ, nên nghỉ nguyên tuần này rồi.” – Tôi nhớ lúc trước Thảo có nói bệnh này trong miền Nam gọi là trái rạ, nên giờ gật gù nói luôn.
“Bệnh đó có lây nữa đó, Hiếu ở chung nhà có sao không?” – Em lại lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, trước mình cũng có bị rồi nên giờ không sợ lây đâu.” – Tôi khoát tay nói.
“Ừa… ” – Em ấy khẽ gật đầu – “Hiếu biết không, mình có lúc rất ghét Thảo đấy…”
“Hả?” – Tôi giật mình.
“Không có gì đâu. ” – Em khẽ lắc đầu – “Chẳng qua mình chỉ ghen tị với Thảo thôi. Mình nghe Thảo kể rất nhiều về Hiếu đấy, Thảo nói ở nhà Hiếu chiều Thảo lắm. Nên vì thế mình mới ghen tị… Nếu như mình có một người anh hoặc chị, thì lúc này có sẽ tốt hơn nhiều rồi…”
“Ừm… ” – Tôi gật đầu, cũng hiểu ý mà em ấy vừa nói là gì – “Chẳng qua là… do Thùy quá khép kín thôi. Những gì hôm qua Thùy nói với mình đó, Thùy cũng có thể tìm những người khác để chia sẻ mà.”
“Hiếu biết là mình không làm được mà.” – Em khẽ cười chua xót.
‘Haizzz… mình cũng không biết nói sao để Thùy hiểu nữa. Hay là nếu Thùy thích thì cứ sang nhà chơi, con bé Thảo tính bộp chộp thế chứ cũng tâm lý lắm.
“Ừa, để mình xem. Hì…”
Và thế. Chỉ vì một câu nói vô tình lúc đó mà về sau tôi khổ không thể tả, ngày nào cũng bị quay như quay dế. Bất quá đó là chuyện của năm lớp 11 và 12 sau này…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện