Thực sự mà nói đây là cái Tết chán nhất của tôi từ trước tới nay, mà cũng có thể tính luôn cả sau này. Trong khi người ta hân hoan chào đón năm mới như nào thì tôi không biết, mà kể cả có biết thì cũng chẳng giải quyết được gì. Còn tôi, ngoài ăn, nằm, lêu bêu cafe, tới giờ thì bé Uyên gọi xuống nhà ăn cơm thì chẳng có gì để mà làm.
Đã có lần ông Phương gõ cửa phòng ý chừng muốn nói chuyện, mà tôi nằm khểnh trong phòng mặc kệ, coi như là đang ngủ. Sau khoảng 2 lần như vậy thì ổng hết lên kiếm tôi. Thằng Quân thì nhìn thấy tôi cũng chỉ hừ lạnh rồi không nói năng gì, mẹ nó thì vẫn tươi cười như hoa nhưng tôi cũng không đếm xỉa tới. Thành ra trong cái nhà này, tôi có vẻ hơi bị lạc lõng. Cơ mà cũng mặc kệ, vài ngày nữa là biến khỏi cái nhà này rồi. Có lạc lõng, lạc lối hay lạc vừng gì đó thì cũng kệ tía nhà nó, chẳng hơi đâu quan tâm chi cho nặng óc.
Tối 29, người ta đổ ra đường xem bắn pháo hoa, cực kỳ náo nhiệt, nhưng tôi nằm nhóc mỏ trong phòng với quyển truyện. Hồi sau lăn ra ngủ lăn lóc, tới giao thừa bé Uyên có lên gọi tôi xuống dưới nhà thắp hương gì đó, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm mà lăn ra ngủ tiếp. Mùng 1 cũng chẳng khá khẩm gì, sáng loanh quanh cafe, sau đó về nhà thì chui vào phòng nằm đọc truyện. Tối đi lòng vòng dạo mát, vậy là hết Tết…
Mùng 2, vừa ăn cơm trưa xong, đang định đi lên phòng thì tôi bị ông Phương gọi lại. Tưởng có gì hay ho, ai dè là dặn dò đôi ba câu với nói thêm rằng ông ấy phải đi chúc Tết nhà người ta này nọ. Tôi lạnh nhạt ậm ừ rồi lên trên phòng. Trong lòng thì đang chờ đợi buổi chiều nay, có thể sẽ hết sức hấp dẫn. Nằm trong phòng, tôi ngẫm nghĩ xem thằng Quân sẽ dụ tôi ra ngoài bằng cách gì. Có khi nào nó trực tiếp qua kéo tôi đi không?
Nghĩ tới đó tôi cười nhạt rồi gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, trừ khi nó là thằng ngu thì mới làm vậy. À mà xem chừng nó cũng… không được thông minh cho lắm. Ngẫm nghĩ một hồi tôi lăn quay ra ngủ không biết trời đất gì hết.
Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng kéo tôi ra khỏi giấc ngủ, nheo nheo mắt nhìn xem là ai gọi. Mắt càng nhíu hơn khi thấy một hàng số lạ hoắc lạ hươ đang gọi tới.
“Alo.”
“Hiếu phải không?” – Đầu dây bên kia, một giọng con trai trả lời.
Tôi nhíu mày, thằng quái nào mà giọng lạ hoắc vậy kìa.
“Xin hỏi ai đầu dây vậy?” – Tôi mờ mịt hỏi.
“Có người nhờ mình gửi bạn món đồ, bạn xuống công viên Phù Đổng lấy giùm mình được không?”
“Đồ gì, mà ai gửi? ” – Tôi chưa hiểu đầu đuôi gì hết, hỏi tiếp – “Bạn có nhầm người người, mình đâu có quen ai ở Ban Mê đâu.”
“Bạn cứ xuống đi, điện thoại mình hết pin rồi… Tút… tút… tút…”
Tôi ngạc nhiên nhìn cái điện thoại, lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo đầu óc. Gãi gãi cằm xâu chuỗi các sự kiện lại. Tôi vỗ đùi cái đét – “Ra là thế, tưởng gì hóa ra thằng ngu kia lại giở cái trò này để dụ mình. Thấy có vẻ bí hiểm, ai dè ngu như hợi. Tao mà mắc cái bẫy này thì cũng quá buồn cho mấy năm lăn lộn rồi.”
Thích thú bật người dậy, nhảy xuống giường. Thấy người có vẻ khó chịu nên tôi chui vào nhà tắm, gì chứ đi đánh lộn cũng phải phong cách xíu. Mà phong cách hay không thì tôi không biết, nhưng ít ra cho cái đám kia đứng há mở đợi, thế là vui rồi. Vì vậy tôi rúc trong nhà tắm xả nước khoảng 20 phút mới chịu chui ra, không quên đứng phì phèo thêm điếu thuốc chán chê.
Mặc quần áo đàng hoàng, cộng thêm vơ vét một vài món đồ trên mặt bàn, kiểm tra mọi thức lại lần cuối cho chắc chắn. Tôi nghênh ngang mở toang cánh cổng, lêu bêu đi ra ngoài. Miệng nhâm nhi chút vị đắng của ngọn trúc, tựa hồ như đây không phải đi đánh lộn nữa mà là đi ra mắt nhà vợ, cực kỳ sảng khoái.
Từ nhà xuống công viên Phù Đổng khoảng 50 mét, tôi đứng ngơ ngẩn trước công viên lạnh tanh không một bóng người. Khó hiểu nghĩ, không lẽ tụi này đợi lâu quá nên bỏ về rồi. Kiếm đại cái ghế đá nào đó, tôi ngồi hút thuốc, miệng cười cười hưởng thụ niềm sung sướng khi những cơn gió đầu xuân thổi từng sợi tóc bay phất phơ. Khi tôi chuẩn bị vứt điếu thuốc đã cháy gần như là tàn lụi, thì điện thoại lại rung lên, nhìn vào số đang gọi tới. Khóe miệng tôi cong lên một nụ cười – “Cuối cùng cũng tới.”
Nhưng nói được vài câu, nó lại dụ tôi ra bãi đất trống bên đường Ngô Thì Nhậm. Thầm gật gù khen ngợi – “Cái công viên này ngay đường cái đông đúc, chẳng làm ăn gì được. Nếu chúng mày thích tìm khổ thì ráng kiếm chỗ kín hộ tao. ” Cong tay vẩy điếu thuốc vào lùm cỏ, tôi lại lếch thếch đi tới “điểm hẹn”.
Đi đến bãi đất trống, tôi thấy cả cái bãi đất có duy nhất một thằng đang đứng, có vẻ như đang đợi tôi. Đi thêm vài bước, tôi mới nhìn rõ mặt nó. Cũng lớn hơn tôi chút ít, chắc đang học 12 cùng thằng Quân. Mà quái lạ, sao có mỗi mình nó nhỉ, không lẽ thằng Quân gọi người ra đánh tay đôi với tôi, đầu nó không phải bị lừa đá chứ.
“Bạn là người gọi điện cho mình?” – Tôi mở miệng hỏi.
Nó không trả lời mà chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi gật đầu.
“Ồ, hóa ra còn có người đằng sau.” – Tôi thầm nghĩ.
Khi thấy ánh mắt nó nhìn ra đằng sau lưng tôi, tôi liền nhếch môi cười khẩy – “Quả nhiên là vậy? “. Tôi mở miệng hỏi nó – “Có mấy người?”
“Hả?” – Nó nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi không quay đầu lại, lấy tay chỉ về phía đằng sau – “Tao hỏi là đằng sau có mấy người.”
“Mày biết à?” – Nó chưng hửng hỏi tôi.
“Hỏi thừa, nếu tao là não tàn như chúng mày thì tất nhiên là tao không biết, nhưng đáng tiếc tao không phải.” – Tôi cười cười.
“Biết mà còn dám ra đây, mày cũng gan lớn quá đấy.” – Tôi nheo mắt lườm tôi, lạnh giọng.
“Gan tao cũng nhỏ thôi, nhưng tao còn có cái này.” – Tôi lạnh nhạt nói.
Rồi nhanh chóng áp sát nó, chưa kịp để cho nó kịp phản ứng. Tay trái tôi túm cổ áo nó giật ngược lại, đồng thời nâng tay phải lên, cùi chỏ sang ngang đập thẳng vào mũi nó. Nhưng không để cho nó kịp ngã ra, tôi nhanh chóng túm tóc kéo đầu nó xuống, đồng thời nâng đầu gối lên bồi thêm một cú, vị trí cũng là ngay mũi. Tranh thủ lúc nó đang choáng đòn cùng với đồng bọn chưa đến kịp, chân tôi hất nhẹ vào cổ chân nó. Ngay lập tức nó mất đà ngã sấp xuống, tay phải nhanh chóng chụp vào cổ tay nó, đồng thời một chân đạp vào vị trí bắp tay, tôi bẻ ngược cánh tay nó ra đằng sau.
Cho tới khi một tiếng rắc khe khẽ vang lên, tôi mới thả nó ra, không quên bồi thêm nó một cú vào bụng. Nó lăn tròn vài vòng về phía đồng bọn, vừa đúng thời điểm bọn nó cũng vừa tới kịp thời. Lúc này tôi mới để ý xem đối phương như nào. Có 4 thằng, đầu tóc dựng ngược vừa chui từ ổ sét ra. Nhưng điều khiến tôi chú là trên tay 4 thằng là 4 khúc cây ngắn. Tôi nhíu mày, cái kia hình như gọi là baton thì phải. Xem ra hôm nay có vẻ khó chơi đây.
Tôi gằn giọng – ‘Hay cho thằng Quân, mày giỏi. Nếu không chơi cho mày một cú, vậy thì tao cũng không còn tên Hiếu nữa rồi.
“Mày sao vậy Sang.” – Một thằng trong đám ngồi xuống ân cần thăm hỏi, một thằng khác thì kéo vai thằng vừa bị tôi đánh, lôi dậy.
“Tay thằng Sang… g… g… gãy rồi.” – Một thằng khác chỉ vào cái tay đang lủng lẳng của thằng kia, lắp bắp nói.
Thằng Sang lúc này mới cảm nhận được cơn đau truyền tới, nó la lên quằn quại, đầy đau đớn. Tiếng la đó cũng thức tỉnh 4 thằng còn lại, bọn nó lườm tôi với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Mày hơi quá tay rồi đấy.” – Một thằng trong đó gằn giọng.
“Tao thì không nghĩ vậy. Thôi thời gian không còn nhiều, cùng lên đi các vị.” – Tôi cười cười.
Nhẹ nhằng đặt thằng Sang đang ôm cánh tay vì đau đớn xuống, 4 thằng quay sang nhìn nhau rồi gật đầu. Một tiếng vù nhẹ nhàng vang lên, cả 4 thằng đều vụt mạnh cây baton để cho nó dài ra hết cỡ. Nhìn sơ qua thì chiều dài nó khoảng 3 gang tay, tức là trên dưới 70 cm. Thầm tính toán một chút để tạo khoảng cách, đồng thời nghĩ xem có cách nào để hạn chế tiếp xúc với cái đồ quỷ quái kia hết mức có thể. Dính 1 loạt cả 4 cái thì đảm bảo không quá 30s là tôi nằm rồi, cho dù ăn 1 cái thì cũng không chống đỡ nổi lâu.
Nhưng bọn nó đâu có cho tôi thời gian suy nghĩ, cả 4 thằng đồng thời xông lên, đồng thời vụt mạnh cây baton về phía tôi. Tôi nhảy nhanh về phía sau, chỉ kịp nghe thấy một tiếng vụt nhẹ nhàng lướt qua tai. Ngay sau đó, tôi bị dính 1 đòn cùng lúc cả 2 cây, cảm thấy cánh tay đang đau điếng. Thầm than, may là tay nâng cao thêm một chút nên phát lực chưa đủ, nếu tay tôi hạ thấp xuống tí nữa, e rằng quả này bong gân là cái chắc chắn rồi. Tôi đau khổ né Đông né Tây vừa tìm cách né tránh, vừa nghĩ xem phản công như thế nào. 4 thằng đứng theo hình rẻ quạt, tấn công cực kỳ nhịp nhàng. Ngoại trừ lùi về phía sau để né tránh, tôi không còn đường nào khác để đi. Nhưng tình hình cũng không mấy khả quan, vì có lùi nữa thì cũng sắp đến bức tường. Lúc đó thì vui rồi.
“Nãy mày ngon lắm mà, sao giờ co vòi rồi.” – Một thằng đứng bên phải tôi nhếch miệng cười.
Tôi suýt nữa bật cười thành tiếng. Đúng là thằng ngu, đang lúc đánh nhau mà mở mồm ra nói chuyên, quả này không lật được cờ thì tôi đúng là có lỗi với lòng tốt của nó rồi.
Quả nhiên khi nó vụt mạnh cây baton nhưng chậm hơn bình thường một chút, tôi nhanh chóng chụp lấy cổ tay nó, đồng thời kéo xéo lên trên hướng bên trái, đỡ lại 3 cây còn lại đang trên đà vụt xuống. Tôi thấy tay mình rung lên, tôi toát mồ hôi đầy đầu. May mà không lấy tay đỡ lấy lũ này, nếu không thì hôm nay hơi khó về cho mà xem. Sau khi đỡ được 3 cây kia, tôi nhanh chóng buông cổ tay nó, nhanh chóng thu tay về đồng thời gập tay phải lại, nện thẳng cùi chỏ vào sương xườn thằng vừa xong. Nó bị đau quá nhảy ngược sang bên cạnh, va đúng thằng bạn của nó, 2 thằng này lảo đảo suýt vấp vào nhau mà ngã. Tôi nắm cơ hội bước ngay sang phải, nhưng đồng thời bị vụt 1 cú giữa lưng.
“Hự.” – Tôi cong lưng, khẽ hự một tiếng vì đau đớn. Chưa kịp nuốt ngược nó lại, thì bị bồi thêm một cú đạp khiến tôi bị ngã dúi dụi. Khi vừa tiếp đất, tôi nhanh chóng lăn thêm vài vòng, vừa may thoát khỏi 2 chiếc gậy lạnh lùng vừa nện xuống.
“Xem ra phải cướp lấy 1 cây, chứ tình hình có vẻ không ổn rồi.” – Tôi nghĩ thầm, đồng thời nhanh chóng đứng dậy, để rồi tiếp tục đi lùi lại, nghiêng người né tránh đủ hướng.
Một lát sau, cảm thấy cả 2 cách tay đau đến toát mồ hôi vì đỡ đòn, nhẹ thì bong gân, nặng thì… nứt xương chứ chả phải đùa. Tôi thầm hối hận vì lúc trước không chịu chuyên tâm tập võ cùng thằng Châu Giang, mà chỉ cắm đầu vào sáo với nhạc. Xưa giờ tôi chỉ thích dùng nắm đấm để nói chuyện, cực kỳ không hài lòng với cái môn võ cổ quái chuyên né tránh kết hợp với công kích âm hiểm kia.
Bọn này đánh đấm cũng thuộc dạng thường, cái khó là vũ khí nó quá dọa người, gặp thằng Giang nó chỉ cần luồn cúi 5 phút là cả đám này nằm vật ra đất rồi, còn tôi thì… Khẽ cười khổ, giờ có hối thì cũng giải quyết được gì. Quan trọng là thoát khỏi tình cảnh trước mặt đã. Từ bả vai truyền tới cảm giác khác lạ, tôi biết mình vừa dính thêm 1 gậy nữa rồi. Cắn chặt răng để kiềm chế cơn đau toàn bộ 2 cánh tay, từng tơ máu hằn lên trong hốc mắt. Tôi khẽ gằn – “Tao nhịn vậy là đủ rồi đấy.”
Cây gậy kia sau khi đập trúng bả vai tôi, theo lực quán tính đi thẳng xuống, tôi nương theo đà ngã nhoài ra đất, lăn về đằng sau vài vòng. Đồng thời 2 bàn tay lần mò về phía cổ chân, cảm giác được 2 ngón trỏ đã được xỏ qua 2 cái nhẫn. Tôi nắm ngay lấy thanh phi đao được giấu dọc theo cổ chân.
Ngón tay làm chủ lực, cổ tay trợ lực, nhẹ nhàng vẩy khẽ một cái. Chiếc phi đao xé gió đấm vào mu bàn tay một thằng, tôi nhanh chóng lăn thêm vài vòng đồng thời tay trái giật mạnh. Chiếc phi đao từ mu bàn tay của thằng kia lập tực bị nhổ ra (do tôi cột 1 đầu sợi dây cước vào chuôi đao, đầu còn lại cột vào cái nhẫn mà tôi vừa đeo.
Sợi dây cước dài 1m50. Nên khi tôi giật mạnh thì cây đao nương theo lực kéo trở lại phía tôi. ) Thằng kia đau quá làm rớt cây baton xuống đất, cách đó một đoạn là chiếc phi đao của tôi cũng vừa rơi xuống. Tôi nhanh chóng đứng dậy, tay phải quay nửa vòng tròn từ trước ngực ra sau lưng, người hơi cúi xuống.
Cảm thấy chiếc phi đao vừa bay trở lại, đã về đến tầm với, tay phải tôi bắt lấy đoạn dây cước giật nhẹ 1 lần, cây phi đao ngoan ngoãn trở lại tay phải. Cổ tay phải cong hết cỡ, tôi nhẹ nhàng vẩy tiếp phi đao rồi nhanh chóng kéo giật lại, lại 1 đường thẳng tắp sượt qua khuỷu tay cái thằng vừa bị tôi nện trúng xương sườn. Đồng thời tay trái tôi kéo nốt thanh phi đao còn giấu ở cổ chântrái, bắt lấy phi đao công kích thêm một thằng khác. Khi 2 chiếc phi đao nằm gọn trong tay. Tay trái hướng mũi đao lên trên, tay phải hướng mũi đao xuống dưới. Lúc này máu cũng vừa bắt đầu chảy ra, 2 cây phi đao đầu tiên trúng đích. Thằng bị đâm trúng mu bàn tay thì máu chảy đầm đìa, thằng bị cứa qua thì máu ít hơn xíu nhưng cũng đủ ngấm, lần phi cuối cùng thì bị trượt do tôi chưa nhắm chuẩn.
Tôi đưa tay trái lên, đầu mũi đao chĩa thẳng về bọn nó – “Ngày hôm nay, thằng nào chạy thoát khỏi đây. ” Tôi gằn giọng mạnh hơn – “Tao thề không làm người.”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện