“Trận hôm nọ xé nháp do mày vừa vào tập. Qua Tết, 1 trận phân thắng bại.”
“Không gục không thôi.” – Tôi nhếch miệng cười.
“Cẩn thận nó đấy, tốc độ nó còn ghê hơn trận trước. Lực cũng cứng lắm, không phải dạng dễ ăn đâu.” – Đợi lúc thằng Phước đi ra đến ngoài, thằng Đức lại gần tôi nói.
“Tao có nói nó dễ ăn đâu. ” – Tôi nhún vai – “Với lại…”
“Với lại sao?”
“Chưa biết ai mới là người gây ngạc nhiên đâu.”
“Ờ. ” – Thằng Đức gật gù – “Ra quán trà sữa ngồi không? Để rủ 2 thằng kia luôn?”
“Thôi tao về học bài, mai còn kiểm tra nữa.” – Tôi vác cái cặp lên vai rồi bỏ ra ngoài. Phía sau là thằng Đức đang chật vật chạy theo.
Buổi chiều thứ 6, môn Toán là môn kiểm tra cuối cùng. Lúc tôi làm bài xong nhìn lên, thì thằng Đức đã nằm ngủ từ bao giờ. Tôi nhìn quanh lớp thấy đa số vẫn đang cặm cụi bấm máy tính. Tôi vỗ vỗ lưng thằng Đức, hỏi sơ qua đáp số. Để rồi lại tá hỏa khi thấy kết quả của tôi do bị sai, lý do là tại… tôi làm ẩu. Khi sửa lại thì vừa kịp lúc thu bài, tôi quăng cái bút thở dài.
“May mà kịp.”
“Đề dễ ẹc, có nhiêu đó cũng sai nữa.” – Tiếng thằng Đức có vẻ hả hê khi thấy tôi chật vật.
“Tao làm ẩu thôi, chứ có gì đâu.”
“Ờ làm ẩu thôi, có gì đâu. ” – Thằng Đức gật gù. Đợi tới lúc thu bài xong xuôi hết, nó quay xuống nói – “Này ku, biết gì không?”
“Biết gì?”
“Mấy thằng ngu ấy mà, thằng nào cũng thích tự cho mình là đúng. Y như mày, oahaha.” – Nó rú lên cười rồi co giò bỏ chạy ra ngoài.
“Thằng ranh con kia đứng lại cho bố.” – Tôi gào ầm lên, cắm cổ đuổi theo.
Cuối cùng, cái ngày liên hoan cũng đến. Cả lớp tụ tập tại một hồ câu cá bên khu Thanh Đa, nói là hồ câu nhưng chả thằng nào câu được câu cá. Hoặc câu được toàn mấy con, tôi nhìn vào thì thắc mắc không biết đây là cá hay là… mồi. Đập phá chán chê từ sáng đến chiều, ca hát um sùm, loạn hết cả hồ lên. Tôi và Thùy thì vẫn thiên địa cách biệt. Ủa nhầm, có nghĩa là mỗi người ngồi một góc, không ai để ý tới ai. Nhầm nữa, có thỉnh thoảng tôi nhìn về phía em ấy, nhưng em ấy thì… không. Tôi chán nản cực độ, thằng Hưng huých huých tay tôi ra ý bảo rằng tôi nói gì thì nói đi. Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ. Nó huých đến khi… tay nó mỏi nhừ, thế là nó đành bỏ qua tôi mà quay sang hóng hớt với tiểu đội câu cá. Đến gần 5h chiều thì buổi liên hoan mới kết thúc. Sau khi nghe rã cả tai đủ lời chúc tụng từ thầy Hoan chủ nhiệm, cả đám mới cười toét miệng đi về. Tới lúc này, tôi mới hít hơi lấy hết can đảm, chạy lại kéo tay Thùy.
“Buông ra.” – Thùy lạnh nhạt nói.
“Đi nói chuyện xíu được không?”
“Chẳng có gì để nói cả.”
“Nếu như hôm nay không nói, có lẽ… sẽ không bao giờ mình nói được mất.”
Em lặng yên nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu – “Giờ mình phải về, có gì tối qua đón mình rồi nói gì thì nói sau.”
Nghe em nói xong, tôi chỉ biết ú ớ gật đầu rồi đần mặt nhìn em ấy leo lên cái xe đạp điện mà… rú ga… ủa lộn rú điện về.
“Ê chiều mai 4h lên trường nha mày.” – Khi tôi đang đứng tần ngần dõi theo bóng hình Thùy, mấy thằng trong xóm nhà lá lại vỗ vai nói.
“Nghỉ Tết rồi mò lên trường chi?” – Tôi chưng hửng.
“Lên anh em làm 1 chập chia tay thằng Đức, thứ 2 nó về quê rồi.” – Thằng Lộc đen hào hứng nói.
“Nghỉ Tết có 2 tuần mà tụi mày làm như nó đi chết không bằng.” – Tôi nhếch miệng cà khịa.
“Thế chốt hạ là mai mày có đi không?” – Thằng Đức buồn bực hỏi.
“Hỏi lạ, tất nhiên là có chứ.”
“Cứ thế đi, mai nhớ lên đúng giờ. Thằng nào chơi giờ dây thun, tao buộc đằng sau xe rồi kéo chạy, lúc đó đừng có gào.” – Thằng Đức khoát tay nói.
“Rồi giải tán đê, tao đi về đây.” – Tôi nhàn nhạt nói, leo lên xe rồi guồng chân đạp.
“Ê Hiếu, đợi tao về cùng. Thằng Hưng về nghĩ địa điểm đi, mai thông báo anh em sau, tao về đây. Ế, ế Hiếu, đợi tao…” – Thằng Đức gọi í ới rồi cắm đầu cắm cổ đuổi theo.
Tôi cứ tàn tàn đạp xe, thằng Đức chạy 1 lát thì cũng đuổi kịp tôi rồi 2 thằng chạy song song cùng đi về. Nhưng cái đường bé tí, toàn ổ gà ổ voi. Mấy lần nó bị tôi ép cho phi qua mấy cái ổ, xóc suýt bắn khỏi xe. Rút cục nó nhịn không được, gào ầm lên ngay giữa đường, thiếu điều muốn thò chân đạp cho tôi một đạp.
“Vụ mấy với Thùy sao rồi, nãy tao thấy 2 đứa nói gì đó?” – Tới khi chạy tới Hàng Xanh, đường rộng rãi nên lúc này thằng Đức mới chạy sát lại hỏi chuyện.
“Chưa biết, tối mới nói cụ thể.” – Tôi nhún vai.
“Mày quyết định rồi à?”
“Đi bước nào hay bước đó, gì chứ ba cái chuyện này thì tao chịu.” – Tôi lắc đầu khổ sở.
“Ờ, mà chừng nào mày lên trên Ban Mê?”
“Tối 27 thì phải?” – Tôi nhíu mày nói, có phần không chắc chắn.
“Mày lựa đúng ngày vậy, hôm đó là 14/2 đấy, lễ Valentine đấy.” – Thằng Đức trợn mắt nói.
“Ủa vậy à, ai biết đâu” – Tôi cục ngạc nhiên không kém – “Mẹ bé Thảo đặt vé cho tao sao thì biết vậy thôi.”
“Tao cũng đến chịu mày.” – Thằng Đức cũng lắc đầu chán ngán.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện