“Đây là nói chuyện, theo cái cách của Huyền nói à?”
“Thì mình đang tìm cách giúp Hiếu mà.” – Nhỏ Huyền nhún vai.
“Nói thằng vào vấn đề được rồi đó.” – Tôi thở dài.
“Hiếu làm được gì cho Linh và Thùy chưa?”
Tôi ngẩn người suy nghĩ. Ngoài mấy cái quà lặt vặt ra, thì thực sự tôi chưa làm bất cứ cái gì cho cả 2 người. Riêng Thùy có hơi khác biệt chút, em ấy từng nói tôi giúp cho em ấy vui lên rất nhiều. Nhưng ngẫm lại thì cũng thể nói là giúp được. Tôi thở dài – “Chưa.”
“Vậy Linh giúp Hiếu được gì chưa?”
“Rất nhiều.” – Cái này không cần phải nghĩ, tôi nói ngay.
“Vậy còn Thùy?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nói với giọng không chắc chắn – “Hình như là… không.”
“Hiếu cũng biết vậy nữa à?”
“Nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa. Vậy theo ý Huyền nói, ai tốt và có ý với mình nhiều hơn thì mình phải quay sang thích người ta. Hoặc sau này có người nữa xuất hiện, rồi mình lại bỏ rơi một người để quay sang người đó.”
“Huyền đâu có nói vậy đâu.” – Nhỏ Huyền lắc đâu.
“Vậy chứ sao?”
‘Mình chỉ muốn Hiếu ngẫm thật kỹ vào. Mình thấy giữa Hiếu với Thùy là một cái gì đó rất khó nói, nhưng chắc chắn không phải là tình cảm.
“Một cái gì đó khó nói?” – Tôi mờ mịt lẩm bẩm.
“Cả mấy người bạn trên lớp Hiếu cũng thấy, nhưng họ sợ Hiếu suy nghĩ tự ái rồi mất lòng bạn bè thì không hay, cho nên họ chọn cách im lặng mà thôi.”
“Mình đoán rằng giữa 2 người chắc có gì đó ràng buộc, đúng chứ?”
“Không biết.” – Tôi mờ mịt lắc đầu, thầm nghĩ xem 2 từ ràng buộc ở đây, nên phải hiểu như thế nào cho đúng.
“Sắp nghỉ Tết rồi, Hiếu coi lúc đó thử suy nghĩ kỹ xem. Đừng để vì chút ích kỷ xen mất lý trí, rồi lại khổ cho nhiều người xung quanh.”
“Nhiều người xung quanh, ai đâu mà nhiều.” – Tôi ngạc nhiên.
“Thùy và Linh tạm thời chưa nói đến, chứ mình thấy Thảo cũng khó chịu lắm. Chưa hết, còn mấy người bạn của Hiếu, trong đó có cả Đức. Mà thấy Đức khó chịu, lầm bầm chuyện của Hiếu suốt, mình cũng bị lấy khổ theo.” – Nhỏ Huyền cười cười.
“Ầy, được rồi. Để coi sao đã.” – Tôi lắc đầu, lẳng lặng nói.
“Thế nhé, cứ từ từ thôi, ngày một ngày hai chưa giải quyết ngay được đâu. Vào lớp rồi, mình lên lớp đây.” – Nhỏ Huyền nói nốt một câu rồi ú té chạy đi, lúc chạy ngang qua đám con trai lớp nó, còn tiện tay đẩy lưng thằng ôn nào đó, làm thằng này tí nữa thì ngã lộn cổ.
Tôi lếch thếch đi lên lớp, đang cố suy nghĩ những gì mà Huyền nói. Nhưng khi nhìn thấy bộ mặt lạnh tanh của Thùy, thì tôi vứt bay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia ra khỏi đầu. Đùa sao, giờ phải làm lành với Thùy là điều cần thiết nhất, mọi chuyện để sau này tính tiếp. Mà giờ lợi dụng lúc 2 đứa giận nhau, quay qua làm lành với Linh, coi bộ không ổn lắm.
Sau này vỡ lở ra còn mang tiếng là thằng lợi dụng, lúc đó thì vui rồi. Mà nói đi cũng phải nói lại, không cần phải lúc này. Cứ như bình thường thôi, bảo tôi đi xin lỗi Linh, mặt mũi đâu mà xin lỗi cơ chứ. Đã làm khổ người ta đến vậy, giờ còn lẽo đẽo quay lại, xem chừng có gì đó thực sự không ổn. Tôi chán nản ngồi vào chỗ ngồi với đầu óc đang lơ tơ mơ trên 9 tầng mây.
Ngày tháng cứ thế qua đi, thời tiết cũng bắt đầu ấm dần hơn. Từng chồi non khẽ nở trên những nhành cây, báo hiệu một mùa xuân mới đang về. Mùa xuân được ví trong các bài hát là một mùa mang đầy niềm vui, một mùa mang theo những sự thay đổi. Cũng đúng, tôi chẳng cần biết là cái quái gì nó đang thay đổi, chỉ biết là mùa xuân có Tết, mà Tết thì được nghỉ học phè phỡn.
Niềm vui ư, tìm đâu xa xôi, ở ngay trước mắt chứ đâu. Mọi năm thì có thể là như vậy, nhưng năm nay thì khác. Tết đã chẳng được về quê đàn đúm với đám bạn thì thôi, đã thế còn bị đẩy lên cái xứ lạ hoắc. Nhưng mà việc đó nói sau, trở lại câu chuyện. Lúc này đang là tuần học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, và cuối tuần này có mấy môn kiểm tra tập trung. May phước lần này chỉ kiểm tra có 3 môn là Toán, Văn và Anh nên cũng không quá căng thẳng. Vậy nên không khí trên lớp có vẻ rộn ràng hơn rất nhiều.
Người xung quanh thì cười nói rợp trời, như thể nay là đêm 30 không bằng. Tôi thì ngồi đánh caro với thằng Vũ. Suốt mấy tuần qua, thái độ của cả tôi với Thùy vẫn như vậy. Không hé răng nói chuyện với nhau nửa lời, kể cả kiểm tra bài cũng không. Giờ tôi và em nhìn thấy nhau, so với người xa lạ còn… xa lạ hơn.
Chán chẳng có gì làm, lang thang sân trường mãi cũng vô vị. Trước thì cũng hay xuống, nhưng thói quen của tôi là hay nhai nhai mấy cọng cỏ rồi mắt lơ đãng nhìn trời. Riết rồi chả biết đứa nào gán cho tôi cụm từ “nghệ sĩ thất tình”. Lúc đầu thì tôi cũng không biết, nhưng có lần có quả cầu bay ra phía sau lưng tôi, rồi rớt vào cái đống cây cảnh đằng sau.
Có con nhỏ nào đó le te chạy tới mở miệng nhờ tôi với lấy hộ quả cầu, tôi gật gù làm theo. Đến khi ném trả lại quả cầu cho con nhỏ kia, thấy nó nói – “Cảm ơn chàng nghệ sĩ thất tình”. Tôi ù ù cạc cạc chả hiểu mô tê gì hết, ôm thắc mắc lên hỏi thằng Đức vì thằng này ngày nào cũng đá cầu dưới sân trường nên chắc biết ít nhiều.
Ai dè đâu cái biệt danh của tôi khá nổi, lúc đó tôi mới dẹp hẳn cái trò xuống sân trường ngồi. Thay vào đó là lôi đầu thằng Vũ ra đánh caro. Đến khi chuông vào lớp vang lên, 2 thằng tôi cũng mặc kệ. Thằng Hưng lọ mọ lên bảng đập bàn rầm rầm, lúc này 2 thằng tôi mới nghếch mặt lên xem có chuyện gì.
“Yên lặng coi, thằng nào há mồm nói nữa coi chừng tao phi cái thước kẻ này vào họng.” – Nó cầm lăm lăm cây thước kẻ bảng trong tay, hầm hè nói.
Cả lớp câm như hến.
Thằng Hưng gật gù, có vẻ đang hưởng thụ cái không khí im lặng răm rắp nghe theo lời nó như vậy – “Hết tuần này chúng ta sẽ bước vào 2 tuần nghỉ Tết ta. Cho nên thứ 7 này chúng ta sẽ có một buổi lễ tất niên, địa điểm là khu Thanh Đa. Còn địa chỉ cụ thể thì chờ liên hệ đặt chỗ rồi thông báo sau.”
“Mấy giờ bắt đầu đi?” – Một thằng bên tổ 4 hỏi.
“Ai muốn đi với lớp thì 9h sáng tập trung ở cổng trường rồi đi taxi qua, còn ai muốn tự đi thì 10h tới địa điểm.” – Thằng Hưng gật gù nói.
“Có bắt buộc phải đi không?” – Thùy lên tiếng hỏi.
“À thì, cũng không bắt buộc. Nhưng tiệc tất niên của lớp, mình thấy nên đi thì vui hơn.” – Thằng Hưng ấp úng nói.
Thùy chỉ lẳng lặng gật đầu, thằng Lộc đen lại nhảy vào – “Vậy tao không đi nhé, hôm đó nhà tao có việc.”
“Ờ cũng được, nhưng tao là đội trưởng đội bóng đấy.” – Thằng Hưng sợ em Thùy, chứ sức mấy mà sợ thằng Lộc. Cho nên nó vác cái danh đội trưởng ra mà dọa.
“À, mày được.” – Thằng Lộc xuôi ngay tắp lự, chán nản ngồi xuống.
“Bữa đó mày bận à?” – Thằng Mạnh quay qua hỏi.
“Bận gì đâu, tao tính để cho nó năn nỉ tao một hồi, lúc đó tao mới gật đầu coi như miễn cưỡng. Ai dè nó chơi quả này ác quá.” – Thằng Lộc lắc đầu.
“Này thì nản nỉ.” – Thằng Minh phi qua đạp một phát ngay cái ghế, cái ghế xiêu vẹo đổ ra sàn. Hất văng cả Lộc ra ngoài.
“Tụi bay im lặng coi. ” – Thằng Hưng cầm cái thước gõ rầm rầm vào bàn, nói tiếp – “Các tổ trưởng lập danh sách những người nào đi liên hoan, nhớ ghi rõ là đi với lớp hay tự đi để tiện đường còn sắp xếp. Đầu giờ chiều nộp cho tao. Mà thầy Hoan dặn thêm, riêng ban cán sự thì phải đi đầy đủ” – Thằng Hưng nói câu cuối xong ái ngại nhìn qua em Thùy, Thùy chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Ủa có vụ ban cán sự bắt buộc phải đi à?” – Lúc thằng Hưng quay về chỗ, tôi quay xuống thắc mắc.
“Im coi, tao nói xạo để 2 đứa mày có cơ hội mà nói chuyện. Chứ thứ 6 kiểm tra xong ai cũng lo về, rồi tiếp sau đó là mấy ngày nghỉ, có gặp đâu mà nói. Để chuyện kéo dài qua Tết, mất hên cả năm chứ còn à.” – Thằng Hưng ghé tai tôi nói nhỏ.
Tôi ngạc nhiên nhìn nó, không ngờ nó lại… xả thân giúp bạn như vậy. Tôi vỗ vai nó bùi ngùi – “Bạn tốt, nếu như mày với nhỏ Hân có trục trặc gì, cứ nói ra để tao giúp.”
Thằng Hưng đấm cái rầm vào bàn – “Tổ bả mày, mày trù ẻo tao đấy à?”
Tôi ngạc nhiên, rõ ràng là mình ngỏ lời muốn giúp. Thế nào mà giờ thành trù ẻo rồi. Mà thằng này cũng lạ, thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi. Không thèm để ý tới nó, tôi buồn bực quay lên, bên cạnh là thằng Vũ đang cười nghiêng ngả.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện