“Mà mai lớp mình có những ai đi vậy?”
“Thì có mấy đứa trong đội bóng này, chắc thằng Hưng kéo thêm nhỏ Hân, thằng Đức kéo thêm nhỏ Huyền. Còn ai nữa không thì chịu.” – Tôi nhún vai.
“Cũng đông vui rồi, hì.”
“Mong là vậy, ủa mai ba mẹ Thùy có nhà không?”
“Ừa có. ” – Nàng cười tươi tỉnh – “Ba mẹ chủ yếu là làm ăn với bên châu Âu, mà giờ người ta đang nghỉ lễ năm mới nên tuần này ba mẹ cũng ở nhà.”
“Ừa.” – Tôi cũng lim dim gật gù.
“À Hiếu, tối qua Uyên có gọi cho mình hỏi số của Hiếu. Mình không biết ý Hiếu như nào, với lúc đó cũng khá muộn nên mình không hỏi.”
“Hả, ngoài vậy ra con bé còn nói gì không?” – Tôi nhíu mày.
“Không, chỉ hỏi số điện thoại thôi à.” – Thùy nhíu mày nghĩ rồi nói.
“Ừa, nếu nó có gọi tiếp thì cho cũng sao cả. Cũng không có gì khó xử đâu, dù gì… cũng là anh em cả.” – Khi nói đến anh em, trong lòng tôi bỗng nhiên có cảm giác kỳ quái cùng xa lạ.
“Ừa, nếu Uyên có gọi hỏi tiếp thì mình đưa.”
Chiều chủ nhật, tôi chở Thùy lên sân bóng theo đúng địa chỉ. Thấy trước mắt “sân bóng” là một bãi đất trống trải. Kích thước thì không bằng sân bên Tao Đàn, nhưng chơi đội 11 người vẫn ná thở. Khi lên tôi đã thấy bên nào cũng đã lố nhố người. Thằng nào thằng nấy cũng đang đứng uốn éo khởi động, còn vài bóng hồng là khán giả bên tôi với A4 thì đang loay hoay tìm chỗ ngoài hoặc nói chuyện. Tôi thấy bé Thảo đang hí hoáy gì đó với nhỏ Hân, kế bên nhỏ Huyền ham vui cũng chen vào.
“Sao lần nào mày cũng tới trễ thế?” – Thằng Hưng nhìn tôi làu bàu.
“Chưa tới 3h tao đã tới, mày còn muốn gì nữa.” – Tôi quắc mắt nạt nó.
“Vậy chứ mày lên sớm tí khởi động thì chết ai à?” – Thằng Hưng chán nản nói.
“Bớt nói đi, đủ người chưa?” – Tôi khoát tay, liếc dáo dác ngược xuôi rồi hỏi.
“Từ, còn vài đứa chưa tới.”
“Vậy mà mày làm như cháy nhà tới nơi không bằng.” – Tôi mở miệng đốp lại.
Chửi nhau một hồi thì cũng đông đủ đội hình, đang chuẩn bị ra sân thì thằng Nhật lại gần tôi đá đểu vài ba câu.
“Tao nghe nói từ sau giải 20/11, tụi mày cũng không có đá hay tập luyện gì nữa thì phải.”
“Thì sao?” – Tôi lạnh nhạt nói.
“Trận đó tụi mày thắng hên quả cuối thôi, hôm nay thì không có chuyện vậy đâu.” – Nó nhìn tôi cười cười.
Nó cố tình lỗi cái lý do đó ra để chọc tức tôi, vì dù gì trận thắng đó một phần cũng là may mắn, thứ 2 là thằng Tú đã cứu thua mấy bàn cho đội nhà. Cho nên xét về tổng thể thì bên tôi hơi yếu hơi A4.
“Thắng là thắng, thua là thua. Giờ mày đứng đây cãi như tiểu nhân thì nói làm gì. Thật uổng công trước giờ tao coi trọng mày” – Tôi khinh khỉnh phun ra một câu rồi đi ra sân, mặc kệ nó đang nghiến răng nghiến lợi đằng sau. Tôi khoái trá – “Muốn khích tướng tao, mày nằm mơ à?”
“Để tao xem lần này bên mày làm ăn thế nào.” – Nó nghiến răng kèn kẹt xong cũng buông ra một câu rồi hậm hực ra sân.
Chọc cho nó tức chơi thôi, chứ tôi cũng biết kỹ thuật bên tôi kém hơn bên nó. Đã thế, hơn tháng nay còn không tập tành gì nữa nên càng bị yếu thế. Nhưng chỉ có vậy mà đã ngoạc mỏ ra nói A2 thua, làm gì có cửa. Tôi nhếch môi nghĩ – “Lần này có chuyện để vui rồi đây.”
…
“Trận này đá sao đây?” – Thằng Đức nhìn ngó quanh co rồi hỏi.
“Thì đá như bình thường thôi. ” – Thằng Hưng nhún vai – “Chơi bời vui mà, thắng thua quan trọng gì.”
“Đã đá là phải thắng, mà phải thắng thật oanh liệt vào. Đá chơi như mày thì đi về ngủ cho đẹp trời.” – Dũng rồng hùng hổ cắt ngang.
(Vào một ngày đẹp trời trong cái tuần ăn chơi thả cửa, thằng Hưng bị lôi đầu lên phòng giáo vụ để lấy sổ điểm cho thầy Hoan chủ nhiệm vào điểm. Nó táy máy mở sổ điểm ra xem tên… bố mẹ đám trong lớp. Sau đó là cứ khi nào đấu láo, thằng Dũng phát biểu gì đó thì thằng Hưng lại chen vào – “Mồm rồng có khác, há miệng ra là toàn lời vàng ý ngọc.” Cả đám ù ù cạc cạc không hiểu mô tê gì hết, hỏi ra mới biết ba thằng Dũng lên là Long. Từ đó cái tên Dũng rồng ra đời…)
“Nói ngon mày, vậy đá sao mày nói nghe coi.” – Thằng Hưng cụt hứng, quay ra hầm hè.
“Thì… ” – Thằng Dũng liếm môi, nó liếc xung quanh thấy cả đám đang nhìn nó với ánh mắt kỳ quái, cu cậu đâm ra quê độ, gắt um lên – “Nhìn tao làm gì, thì chúng mày cứ đá như bình thường thôi, nhưng quan trọng phải có ý chí chiến thắng chứ không phải chơi bời như thằng Hưng.”
Cả đám bĩu môi khinh bỉ – “Nói như mày thì tao về nói chuyện với đầu gối còn vui hơn.”
Tôi vỗ vỗ trán – “Thôi không tào lao nữa, thích đá sao thì đá. ” – Xong quay sang nói với đám thằng Minh mái – “Còn chúng mày, nếu muốn gì đi nữa thì gần hết hiệp hãy làm. Trước đó vị trí ai người đó ôm đi.”
Tôi đảo mặt nhìn quanh 1 lượt, thấy thằng Nhật vẫn đang nói chuyện với lớp nó. Thỉnh thoảng quay sang nhìn tôi hậm hực. Tôi nhếch môi cười rồi quay người đi, ngang qua thằng Đức đang đứng khoanh tay dậm chân, tôi nói nhàn nhạt – “Mày đá thấp xuống, thiên về khu trung tâm đi. Không cần quá gắng sức cho vị trí hộ công đâu.”
“What?” – Thằng Đức ngạc nhiên nhìn tôi.
“Hiệp 1 cứ vậy đi, yên tâm.” – Tôi vỗ vỗ vai nó rồi gác tay ra sau gáy, nghênh ngang đi về vị trí gần cuối sân.
Quả bóng tròn lăn qua lăn lại dưới cái nắng nhẹ nhàng của một chiều cuối năm, xen vào đó là tiếng la hét, kêu gọi nhau í ới vang vọng một khoảng sân nhỏ. Ban đầu thằng Nhật đá ở vị trí hộ công, phối hợp với hai bên cánh cực kỳ nhịp nhàng. Nhưng sau đó nó đành phải đá thấp xuống thành ra khu vực trung tâm bên đội nó có 2 tiền vệ đẩy bóng qua lại với ý định vượt mặt thằng Đức. Nó vừa chạy vừa nhăn nhó khiến tôi cười nứt cả bụng. Bởi vì trung tâm bên tôi là thằng Đức, hỗ trợ nó bên dưới là tôi. Còn 2 thằng tiền vệ cánh là Dũng rồng và Hưng thì chạy tuốt lên bên. Thành ra bóng mà cứ về chân tôi, nếu vui thì tôi lại đẩy sang cho hai bên hậu vệ, nếu buồn thì cong chân tạt lên cho tụi nó chạy đuổi bóng chơi. Một phong cách đá bóng mang khuynh hướng… phá hoại.
“Bên mày đá kiểu gì thế?” – Thằng Nhật nhìn tôi hằn học.
“Kiểu gì là kiểu gì, tao vẫn thấy bình thường.” – Tôi nhún vai.
“Đá mà cứ tạt đại lên, chẳng quan tâm là trên đó có người hay không. Vậy mà là đá à?”
“Vậy theo mày, bên tao nên chuyền nhẹ nhàng rồi để cho chúng mày cướp bóng, tiếp đó là cho chúng mày thoải mái tung hoành. Như thế mới là đá à.” – Tôi nhếch môi cà khịa.
“Mày…” – Nó trợn mắt lên nhìn tôi, sau đó nó nghiến răng quay đi.
Thằng Nhật vừa đi, thằng Đức lại chạy xuống thắc mắc – “Đá gì kỳ vậy mày, mày tạt lung tung nãy giờ thằng Hưng chạy mệt đứt hơi rồi kìa?”
“Vậy à? Để tao tăng chút lực câu thẳng lên cho 2 thằng tiền đạo.” – Tôi cười cười.
“Nay mày bị sao vậy, đá đàng hoàng hộ tao đi.” – Thằng Đức chán nản.
“Cứ vậy đi, để ý tao ra hiệu thì mày lên tham gia tấn công. Mặc kệ bên dưới như nào, mày cố thủ phía trên, cùng Lộc đen và Mạnh tạo thành tam giác tấn công cho tao. Dưới này cứ để tao.”
“Không ổn lắm, thằng Hưng chạy mệt phờ ra rồi, tao lên cao quá thì thằng Dũng cũng khó để kết hợp.” – Thằng Đức cau mày nói.
“Cứ vậy đi. Nói nhiều quá, tụi nó lên bóng kìa.” – Tôi phất phất tay đuổi nó đi như đuổi một con ruồi, sau đó lùi xuống quan sát diễn biến bên trên.
“Ê Hiếu, đá hơn nửa tiếng rồi đó.” – Một lúc sau thằng Vũ đến cạnh tôi nói nhỏ.
“Đã biết.” – Tôi mỉm cười, quay sang nhìn thằng Minh mái khẽ gật đầu. Nó cũng gật đầu ra chiều hiểu ý rồi nhanh chóng thoát khỏi vị trí hậu vệ, chạy biến lên trên. Đã thế vừa chạy nó còn chập 2 đầu ngón tay lại, đưa vào mồm huýt sáo rất phấn khích.
“Thằng này tham công đến phát điên rồi.” – Thằng Vũ lắc đầu cười khổ.
“Kệ nó, nó làm thế để ra hiệu thôi, mày cũng đổi vị trí luôn đi. Đi ngang kêu thằng Đức lên trên luôn”
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện