Thỉnh thoảng khẽ liếc sang cô nàng bên cạnh, công nhận mà nói cứ mỗi lần tôi nhìn nàng là lại thêm một lần tôi như chìm đắm vào một loại cảm giác mơ hồ. Đêm nay nàng trong rạng rỡ với chiếc váy trắng, tóc nàng được tết như một sợi dây nhỏ, chạy từ hai bên thái dương vòng hai bên đầu rồi buộc nhẹ nhàng sau gáy. Khuôn mặt make up cực kỳ đơn giản, nhưng chính vì vậy tôi lại cảm thấy tăng thêm vẻ đẹp tự nhiên và đầy dụ hoặc của nàng.
Tôi bất chợt so sánh, bé Thảo thì hay cười, tính tình trẻ con bát nháo, chạy Đông một quãng, chạy Tây một đoạn, không khi nào chịu ngồi yên. Còn về Thùy, đối với người ngoài mà nói, Thùy là một người với khuôn mặt lạnh lùng, vẻ đẹp kiêu kỳ, khó gần. Nhưng đối với tôi, Thùy cũng chỉ như một cô gái bình thường, hoặc có thể nói là… tội nghiệp khi em ấy phải sống một cuộc sống không phù hợp với lứa tuổi…
Còn về nàng thì, không hẳn là lạnh lùng, không hẳn là vui vẻ. Tôi thấy nàng cũng rất hòa đồng, ví dụ điển hình là qua cái cách mà nàng nói chuyện với cái đám xóm nhà lá. Nhưng với ai nàng cũng chỉ mỉm cười, nói chuyện rất có ý tứ, luôn tạo một khoảng cách kỳ diệu mà người đối diện không cảm thấy quá xa cách hoặc quá gần.
Trở lại với hiện tại, tôi lẳng lặng nhìn nàng, tim bỗng đập mạnh khi chứng kiến nàng khẽ cúi xuống hất nhẹ lọn tóc qua sau, nàng khẽ lắc lắc chai nước rồi tự mỉm cười. Bỗng nhiên tôi cảm thấy, nàng xa cách quá thể, nàng giống như một tiên nữ với tà váy trắng, không nhiễm khói bụi nhân gian, một vẻ mị hoặc không thuộc về khung cảnh náo nhiệt như này…
“Hiếu làm sao thế kia?”
“Hả, cái gì đấy! ” – Tôi giật mình thoát khởi cơn mộng mị vô cớ, thấy nàng đang hươ hươ tay trước mặt tôi – “Sao vậy Linh?”
“Sao là sao? ” – Nàng nhìn tôi ngạc nhiên – “Mình thấy Hiếu bần thần nãy giờ, giờ còn hỏi làm sao là sao?”
“À, không có gì. ” – Tôi bối rối gãi đầu rồi đánh trống lảng – “Thôi mình đi tiếp thôi.”
“Hiếu không sao chứ.” – Nàng vẫn nhìn tôi với đôi mắt khó hiểu.
“Không sao là không sao mà. ” – Tôi khoát tay sảng khoái – “Đi tiếp nào.”
Rồi không đợi nàng đồng ý, tôi đã nắm tay nàng kéo vụt đi.
Hôm qua mang tiếng là đi chơi đấy, nhưng rút cục lại bị cuốn vào cái trò xịt tuyết của mấy ông kễnh kia, cuối cùng cũng chưa xem xét gì được nhiều. Nay thì tôi kéo nàng đi xăm xoi từng ngóc ngách, thiếu điều muốn lật tung mấy cái hang đá hoặc mấy ra xem bên trong có những cái gì… Và tôi cũng để ý là hôm nay nàng cười rất nhiều, đôi lúc còn giống như đang lảng tránh một cái gì đó. Tôi khó hiểu thắc mắc, đi chơi thôi mà có gì đâu mà quan trọng nhỉ. Vậy nên cứ thấy cái gì là tôi lại kéo tay nàng chỉ chỉ…
“Uầy, cây thông kia cao chưa. Chậc chậc, làm cao quá lỡ gió to làm cây đổ, đè vào người đi đường thì khổ…”
Ngước mắt lên nhìn rồi chậc lưỡi một hồi, tôi cúi xuống thì mới để ý dưới gốc cây để cơ man nào là hộp quà các loại, xanh đỏ tím vàng kính thưa các loại màu. Tôi len lén thò chân qua hàng rào đá đá mấy cái hộp, rồi chán nản kéo tay nàng đi sau khi xác định mấy cái hộp đó chẳng có cái gì bên trong.
“Cái xe tuyết nhĩn đã thiệt ha, chui vô đó nằm thì thích phải biết…”
“Vậy ngày xưa Chúa được sinh ra trong hang đá à, mà cũng lạ vậy. Nằm hang mát muốn chết, vậy mà lót rơm chi cho nóng nực, ngứa ngáy không biết…”
“Rồi rồi, đi thôi.” – Mỗi khi tôi mở miệng ra bình phẩm một cái gì đó, nàng lại kéo kéo tay áo tôi thúc giục.
“Ừa thì đi, làm gì ghê vậy. ” – Tôi cũng gật gù rồi kéo nàng sang chỗ khác nhưng cũng thắc mắc khó hiểu – “Nàng làm sao vậy kìa?”
Đi tới đi lui một hồi, tôi cũng ném cái lý do nắm tay cho đỡ lạc lên 9 tầng mây. Khẽ nằm tay nàng đi lêu bêu khắp nơi, bộ mặt dương dương tự đắc “nhất lão Thiên, ta lão nhị”. Rồi cứ có ai mà chen lấn đến gần là y như rằng tôi chừa cái bộ mặt như muốn gây sự ra. Đỉnh điểm là trường hợp có ông mãnh kia tính chen vào giữa tôi và nàng với ý định vượt lên.
Nàng tính thả tay tôi ra để nhường, nhưng tôi nhanh hơn nên đã siết chặt lại. Mặt lạnh tanh đằng đằng sát khi nhìn ông mãnh kia, mà hình như thằng đó cũng tầm tuổi tôi, hoặc cùng lắm là lớp 11 12. Thấy mặt tôi khủng bố, trên trán như có khắc mấy dòng chữ – “Lấn thêm bước nữa, chết!” Thế là ông mãnh đó hết ham chen lấn tiếp, gật đầu xin lỗi như băm tỏi xong lủi ra chỗ khác rồi biến mất tăm.
“Làm gì vậy, để cho người ta qua chứ.” – Nàng khẽ lườm tôi trách chứ.
“Mình cũng đang định nhường để cho người ta qua rồi, nhưng mình chưa kịp mở miệng thì người ta đã xin lỗi rồi chạy tiêu còn đâu.” – Tôi nhún vai.
“Chỉ giỏi cãi thôi.” – Nàng bĩu môi rồi quay người hỡn dỗi bỏ đi, bỏ lại tôi đang cười đến lệch cả miệng.
Đi dạo lòng vòng chán chê, đến hơn 8h tôi kéo nàng ra phía bờ sông hóng gió với cái lý do rất củ chuối – “Đi trong này riết toàn hơi người, ngột ngạt quá.” Nàng cũng chỉ mỉm cười rồi lẳng lặng ngoan ngoãn đi bên cạnh tôi như một con mèo con.
“Phù, nhìn thấy sông nước mới thấy sảng khoái.” – Đến bờ sông, tôi hít sâu một hơi rồi cười toe toét.
“Vậy nãy giờ chắc chán lắm hở?” – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi tủm tỉm.
“Câu trước câu sau thế nào cũng phải chọc nhau một câu thì Linh mới vui à?” – Tôi cau có nói.
“Thì hỏi thế thôi, ai biết lòng ai đó nghĩ gì.” – Nàng nhàn nhạt nói rồi đưa mắt lơ đãng nhìn mặt sông đang lặng lẽ trôi.
“Linh này…” – Cả 2 im lặng mất một lúc lâu, tôi mới nhớ ra lý do tại sao lại kéo nàng ra đây.
“Ừm…”
“Bài tương tư khúc đó.” – Tôi cắn môi đáp.
“Ừa, bài đó sao?”
“Mình tập xong rồi.”
“À, vậy để mình xem thử Hiếu chơi được nhạc Trung Hoa cổ đại không?” – Lúc này nàng mới có hứng thú nhìn qua tôi.
“Nhạc nào chẳng là nhạc.” – Tôi kỳ quái nhìn nàng.
“Thì cứ thổi đi.” – Nàng lắc đầu khẽ nói.
Tôi cũng chưa hiểu ý nàng định diễn tả là gì. Buồn bực lục cây sáo trong cặp ra, ghép nối lại đâu vào đó. Xoay cây sáo đảo quanh các ngón tay vài vòng, sau đó nhắm mắt lại điều chỉnh trạng thái tâm trạng. Hít sâu để cảm nhận lồng ngực căng phồng, tay mới nhẹ nhàng đưa cây sáo lên môi rồi cất lên những giai điệu. Tiếng sáo réo rắt bay bổng, tạo cảm giác tâm hồn rất thoải mái. Tôi đắm chìm vào trong giai điệu, vừa cố gắng tập trung không để loạn nhịp, vừa điều chỉnh hơi sao cho tiếng sáo mềm mượt nhất. Tới khi từng ngón tay trả những vị trí nốt nhạc cuối cùng kết thúc, tôi mới khẽ thở hắt ra một hơi đầy chán nản. Nhìn sang thì thấy nàng đang dõi đôi mắt xa xăm, lơ đãng nhìn về phía dòng sông.
“Ừm, thấy thế nào?” – Tôi gãi gãi đầu hỏi.
Nàng khẽ lắc đầu.
“Ủa dở lắm hả?”
“Thiếu một chút.” – Nàng nhẹ nhàng nói.
“Thiếu một chút, thiếu gì?” – Tôi nhìn nàng cười cười.
“Nửa kiếp hồng trần, một khúc tương tư. ” – Nàng quay sang nhìn tôi mỉm cười – “Thiếu ở đây là tâm cảnh, cảnh của cảnh vật kết hợp với tâm của người tiếng sáo. Như Hiếu vừa rồi vẫn chưa đưa tiếng sáo hòa cùng với cảnh vật, Hiếu quá chú tâm đến giai điệu, nên mất đi sự tự nhiên vốn có của tiếng sáo.”
“Hay, vậy mà nhận ra được.” – Tôi gật gù.
“Đó chưa phải là tất cả, một phần nằm ở cây sáo.”
“Ồ, nói nghe thử.” – Tôi nhìn nàng đầy thích thú.
“Cây sáo này làm bằng Tử Trúc.”
“Ừa…”
“Mình từng cầm qua cây sáo, Tử Trúc nhưng cầm nhẹ tay, chứng tỏ cây này chưa hề ngâm nước, ngay cả trong quá trình làm sáo cũng chưa từng”
“Chính xác.”
“Thời gian Hiếu chơi cây sáo này chưa được nửa năm?”
“Chính xác luôn.”
“Tử Trúc không ngâm nước, cộng thêm Hiếu mới dùng khoảng nửa năm, lại không thường xuyên thổi. Vậy sáo chưa vỡ tiếng, mà âm sáo trúc thời gian đầu chưa vỡ tiếng so với sáo nứa thì sao hả Trần thiếu gia.” – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi trêu chọc.
“Âm kém hơn sáo nứa.” – Tôi cúi đầu ủ rũ.
“Vậy đó là vấn đề thứ hai rồi.” – Nàng nhìn tôi cười cười.
“Tiểu ny tử, lợi hại.” – Tôi giơ ngón tay cái khen ngợi.
“Thiếu gia quá khen, tiểu nữ không dám” – Nàng khẽ cúi người xuống nói nhẹ nhàng.
Tôi phá ra cười trước thái độ của nàng, quăng béng cây sáo vào cặp, tôi quay sang ba hoa đủ chuyện với nàng. Mãi tới 9 rưỡi tôi mới tá hỏa kéo nàng đi lấy xe để còn về gấp. Chứ không lèm bèm thêm vài câu rồi có khi nửa đêm mới mò về đến nhà, lúc đấy thì khóc không ra nước mắt rồi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện Trung Quốc, Truyện Việt Nam, Tự truyện