– Để em chở anh đi học nha.
– Thôi cảm ơn.
– Sao dị?
– Không thích.
– Có gì đâu.
– Em thì em hiểu đếch gì.
Mặt nhỏ xụ xuống, kiểu như nhỏ vẫn còn ngây thơ lắm, không biết làm thế sẽ bị người khác moi móc và người hứng là tui. Có hôm đang ngồi vắt giò bấm điện tử thì nhỏ tới quán tui luôn, nằng nặc lôi tui đi ăn chè cho bằng được. Ông Hùng ngồi bên thì cứ bảo em nó rủ đi ăn chè hột lê hột le gì ấy, chè ấy là chè gì các bác nhỉ?
Hôm nay trời mưa lâm râm, đội các mũ lưỡi trai quen thuộc rồi tui đạp xe lóc cóc đến trường. Tui thì khoái không khí lạnh, càng lạnh càng thích ra đường. Kiểu như khí lạnh luồn lách qua từng ngóc ngách của cảm xúc, đóng băng chúng lại, đóng băng cả nỗi đau. Đến trường thì cũng mới lai rai vài đứa, mà đệch mịa hôm nay là va lung tung trắng hay sao ấy, mà cũng đếch biết phân biệt trắng với đen ra sao cả, không có gấu đếu cần biết và đếu muốn biết. Vào căn tin, tui mua một li milo nóng mà uống, chỉ khi không có thằng Phong tui mới uống thứ này, nó bảo nhìn giống shit bò pha nước. Đinh ninh hôm nay nhỏ mua đồ ăn sáng cho tui nên không mua, kết quả ra chơi tui nhũng như cọng lông ứ ừ, lếch xuống căn tin kiếm cái gì bỏ bụng. Tui thấy nhỏ ngồi với mấy nhỏ bạn cười nói vui vẻ, nhỏ thấy tui. Mọi khi là cười tít mắt rồi chạy lại anh Long này anh Long kia, hôm nay chỉ đưa mắt qua nhìn xong thôi. Nói thật con gái giống cây cột đèn giao thông ấy, lúc xanh lúc đỏ ếu biết cái gì mà lần. Tui cũng không đá động gì nhỏ, mua ổ bánh mì rồi lên lớp gặm. Giờ Toán hôm nay bị 0 điếm ức chế vl, lên bảng dò bài cô giáo hỏi.
– 1A – 1b = x. Hỏi x bằng bao nhiêu?
Đang ngủ bị kêu dậy dò bài, say ke tui đớp luôn…
– Cô thử lấy 1 ngàn đồng việt nam trừ 1 dola coi nó ra cái gì. 1a – 1b vô nghiệm cơm mẹ nấu rồi.
– 0 Điểm về chỗ.
Mẹ đề bài vô lý, vô lý. Thế rồi tui ngủ đến lúc chuông reo ra về, học sinh ùa ra như ỉa chảy cấp ấy. Lết thết xuống nhà xe, trưa nay chẳng thấy nhỏ đâu, thế là lại lóc cóc đạp xe về, trời vẫn mưa lâm râm. Mẹ đang đi thì…
BÙM, hổng có gì đâu hù mấy bác tí thôi à. Về đến nhà tui ăn cơm rồi đánh 1 giấc đến tận 2h. Trưa nắng ngủ cũng mơ các bác ạ, mơ tui đang ngồi trên con Lamboghini Veneno và bên cạnh là Cao Thái Sơn, xong rồi cả 2 vào Sheraton Nha Trang giao thông cơm mẹ nấu, giật mình dậy mồ hôi ngập nhà.
Rửa mặt cái cho tỉnh táo rồi tui đạp xe sang net. Đang đi thì tui phải thắng gấp lại, để làm gì? Để đính chính! Và, tui thấy con nhỏ chở 1 thằng nào ấy, cũng chiếc vespa ấy, lúc ấy thì hơi thốn lòng một chút nhưng lại thôi, tiếp tục đạp xe đến quán net. Không hiểu sao bắn CF toàn thua thôi, bực mình tắt máy vào truyenngontinh.net đọc truyện, đậu xanh nhiều truyện hay vồn! Đang lướt lướt thì thằng Phong gọi.
– Tối 6h tao sang đón.
– Đi đâu?
– Đi rồi biết.
– Đậu má qua nhà vợ mày canh nhà cho bọn mày xếp hình online tao tọng chết đỉ mẹ mày à.
– Không có, tao thề.
– Thôi không đi.
– Đi mai tao mua phở cho ăn.
– Láo rụng sạch lông cờ u nha con.
– Ừ.
4h30 tui đạp xe lóc cóc về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đợi tới 6h. Tiếng chiếc cub của ông già nó nổ bành bành trước cửa nhà tui, rồi nó chở tui đi ra biển.
– Đi đâu mày?
– Ba Làng.
– Xuống đó chi?
– Đi rồi biết.
– Đệt mịa.
Rồi cứ thế con xe cub bon bon nhả khói, mẹ xe hở bạc khét lẹt. Khu này về đêm ở Nha Trang vắng lắm, không biết xuống đây làm khí gì. Đến 1 nơi vắng vẻ, nó bảo.
– Mày xuống đi, tao rớt dép rồi.
– Đệt mịa lớn to đầu rớt dép.
Đệt mẹ nó đi lụm dép nữa tiếng đồng hồ chưa về.
‘Và rồi người ra đi…
Cho con tim anh nghĩ suy’
Lúc đó tui như muốn khóc, có thằng bạn chó má. Bỗng… từ đằng sau…
– Anh Long.
– Ơ Mi, em làm gì ở đây?
– Em có chuyện muốn nói nên em nhờ anh phong chở anh đến đây.
– @*@ – $ – $6# – @*@*@*@*@$$ – # – #@*@
– Em không muốn 2 đứa mình làm bạn nữa.
– Em sốt à?
– Em không đùa đâu, em chán rồi, chán mỗi ngày ngắm anh cười, theo anh từ đằng sau.
– Thế rốt cuộc em muốn gì?
– Em muốn làm người yêu anh?
– Thế em nghĩ em làm thế này anh có đồng ý không?
– Không đồng ý cũng phải đồng ý.
Đệt mịa, bà nội tui tỏ tình hay sao mà nói như đúng rồi.
– Em nghĩ sao về 1 thằng đi xe đạp, 20k ăn sáng đi yêu 1 con chạy vespa túi xủng xỉnh vài củ.
– Yêu nhau em không để ý những thứ đó.
– Em không để ý nhưng anh để ý.
– Việc gì anh phải tự ti như thế.
– Việc gì em phải yêu anh.
Rồi nhỏ khóc, những giọt nước mắt làm lòng tui thắt lại. Mịa nhỏ khóc như bò rống ấy, may mà ở đây không có ai không thôi cũng kéo cả đám tới xem thằng nào có khả năng làm được con bò cười thành khóc.
– Này, đứng dậy, đừng khóc nữa.
Nhỏ đập vô tay tui 1 cái rồi nói.
– Anh chả thương em gì cả.
– Sao em biết là anh không thương em.
Nói thật, bên nhau thế ít nhiều tui cũng có tình cảm gọi là hơn bạn bè 1 xíu với nhỏ, nhưng vì điều kiện nên tui không thể nói ra.
– Anh thương em hã?
– Ừ, thương, đứng dậy đi.
– Thế anh đồng ý đi.
– Đứng dậy đi anh nói cái này đã.
Rồi nhỏ đứng dậy.
– Thứ nhất, anh không có khiếu lãng mạn. Thứ 2, anh không có điều kiện. Thứ 3, anh muốn chúng ta bí mật.
– Thế là…
– Ừ, anh đồng ý.
– AAAAA…
Nhỏ ôm chầm lấy tui, phê lắm các cụ à, nó cứ ép ép, chỉ sợ thằng em ức chế cắn vô đùi nhỏ thôi.
– Thôi buông anh ra đi về, ở đây gớm òm.
– Nè chìa khóa, chở em.
– Chở đi, không biết đi xe ga.
Rồi tui ngồi sau để nhỏ lai, tui ôm chặt… cái thanh cầm sau đuôi xe, cơ bản nhát gái từ nhỏ.
– Anh…
– Gì?
– Em lạnh.
– Trong cốp có áo khoác không?
– Không, ôm em tí đi.
Tí xịt máu mũi, tưởng nhỏ trẻ con ai ngờ dạn thế. Tui đưa tay ôm hờ eo nhỏ, công nhận săn con mẹ nó chắc.
– À mà lúc chiều chở thằng cốt đột nào thế?
– Thấy hã?
– Ừ.
– Bạn cấp 2, cho nó quá giang.
– Ờ.
Rồi từ đó, tụi tui quen nhau trong bí mật, chỉ có thằng Phong biết thôi.
Sáng hôm sau tui dần thằng Phong 1 trận vì tội hiến bạn cho gái, rồi bắt nó mua phở.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện teen, Truyện Việt Nam, Tự truyện