Nghe vậy, Mạc Ngự Minh dùng sức nhắm hai mắt lại, thì thầm: “Xong rồi, xong rồi, Hàn Nhi con hại phụ hoàng thảm rồi!”
“Phụ hoàng, rốt cuộc nàng là người nào? Nhi thần sao hại ngài thảm?” Mạc Kỳ Hàn thầm nghĩ, nàng kia là tỷ tỷ hoặc muội muội của Mạc Kỳ Minh sao? Nhưng không hợp lý, Lăng Vương phi chỉ sinh một đứa con là Mạc Kỳ Minh, gia phả hoàng gia cũng không ghi lại còn có người con gái nào khác… Chẳng lẽ…?
“Hàn Nhi, mẫu hậu con chỉ nói một câu như vậy sao?” Mạc Ngự Minh lại gấp gáp hỏi.
Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, gian nan gật đầu một cái, “Phụ hoàng, mẫu hậu sao vậy? Nhi thần làm gì sai phải không?”
“Hàn Nhi, con có điều không biết, đây là chuyện xưa hơn ba mươi năm trước, ai…” Mạc Ngự Minh thở dài một hơi, “Mẫu hậu con lại vì vậy mà tức giận với phụ hoàng!”
“Phụ hoàng, đây là chuyện hơn ba mươi năm trước? Vậy nữ tử này là… Nàng cùng phụ hoàng…” Mạc Kỳ Hàn khiếρ sợ nhìn Mạc Ngự Minh, không dám suy đoán lung tung, nhưng là nhịn không được nghĩ đến phương diện đó.
Quả nhiên, Mạc Ngự Minh ngửa ra sau tựa vào trên ghế, trầm mặc thở dài một lúc, mới chậm rãi mở miệng, “Nữ tử này nguyên là phi tần của trẫm, phong là Du phi, là Thái tông năm thứ năm tham gia tuyển tú vào cung, lúc đó trong cung trẫm phi tần đông đảo, tình cảm của trẫm cùng mẫu hậu con mặc dù sâu, lại cũng phong lưu, Du phi kia xinh đẹp động lòng người, kỹ thuật nhảy dẫn đầu lục cung, trẫm nhất thời trầm mê Du phi mà bỏ quên mẫu hậu con, đằng đẳng hai tháng không bước vào cung Phượng Thần nửa bước, chỉ là mỗi ngày sai người đi dò xem, nhưng chưa từng nghĩ, mẫu hậu con tức giận làm khó, mỗi ngày ngăn cản Lý Đức Hậu trẫm phái đi ở bên ngoài cung Phượng Thần, không gặp bất luận kẻ nào.”
“Ngay lập tức trẫm nóng nảy, tuy biết tính tình mẫu hậu con vốn như vậy, nhưng cũng tức giận không dứt, liền càng thêm cưng chiều Du phi, cũng không phái Lý Đức Hậu đi cung Phượng thần dò xem nữa, mà giận dỗi mẫu hậu con, ai ngờ, một lần đánh cuộc này, chính là hai tháng, ai cũng không chịu cúi đầu lùi một bước, cho đến một ngày, đại cung nữ cung Phượng thần lén chạy tới cầu kiến trẫm, trẫm mới biết, trẫm cưng chiều Du phi không lâu sau mẫu hậu con liền bị bệnh, nhiễm phong hàn không chịu truyền thái y, tính tình bà ấy cao ngạo, ngày thường không cúi đầu với trẫm, gặp phải tình huống trong tam cung lục viện trẫm ngay cưng chiều duy nhất Du phi, liền nóng giận không cho cung nhân đi bẩm báo với trẫm, tới khi Đại cung nữ báo lại thì khí lạnh đã xâm lấn ngũ tạng, tính mạng có thể mất!”
“Lòng Trẫm như lửa đốt liền tiến đến Phượng thần cung, thấy mẫu hậu con đã hấp hối trên giường, gầy yếu, trẫm vô cùng đau đớn hối hận, tuyên thái y chữa trị cho mẫu hậu con, trong bà ấy bảy ngày bảy đêm, lúc này mới nhặt về một cái mạng, ai ngờ, bà ấy vừa tỉnh, liền muốn…”
Mạc Ngự Minh khép hờ đôi mắt, hình ảnh năm đó lại nổi lên trước mắt…
“Hoàng thượng, thần thiếρ tự xin phế truất danh hoàng hậu, cách chức làm thứ dân! Vĩnh viễn sẽ không bước vào hoàng cung một bước!” Hai gò má của Lương Khuynh Thành lõm xuống, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng lại đầy kiên định.
Mạc Ngự Minh khiếρ sợ, “Khuynh Thành, nàng… nàng muốn rời trẫm đi? Nàng không còn muốn cùng trẫm làm vợ chồng sao? Nàng muốn bỏ lại con trai chúng ta, bỏ lại trẫm sao?”
“Dạ!” Lương Khuynh Thành sắp trào nước mắt, lại cố nén không để cho nó rớt xuống, “Con trai là thái tử, là xương thịt Mạc gia các ngài, thần thiếρ không có quyền mang đi, vậy liền để lại cho hoàng thượng, khi nó trưởng thành nếu hỏi thần thiếρ, hoàng thượng cứ nói cho nó biết, nói là mẫu thân hắn đã qua đời, bảo hắn an tâm học hành thống trị giang sơn. Thần thiếρ cùng hoàng thượng, duyên phận đã hết, ngày sau nam cưới vợ nữ gả chồng, đều không liên quan!”
“Không!” Mạc Ngự Minh thê lương gào ra, gắt gao ôm lấy Lương Khuynh Thành, “Trẫm không đáp ứng, trẫm tuyệt không đáp ứng! Khuynh Thành, là trẫm sai lầm rồi, nàng tha thứ trẫm lần này được không? Trẫm thật vất vả mới cứu được mạng của nàng, sao có thể để cho nàng rời khỏi trẫm? Khuynh Thành, trẫm có thể không cần bất kỳ nữ nhân nào, nhưng duy chỉ có nàng là không thể, cho thêm trẫm một cơ hội yêu nàng được không?”
“Hoàng thượng, ngài không cảm thấy lời nói này rất buồn cười sao? Ái phi của ngài đâu? Ngài nỡ bỏ nàng đến chỗ thần thiếρ, ngài bỏ được sao? Cho nên, hoàng thượng để Khuynh Thành đi thôi, Khuynh Thành vốn không muốn sống ở trong cung, Khuynh Thành thích thanh sơn lục thủy, thích đất trời rộng lớn, yêu ngài, ta cam nguyện bẻ gảy cánh chim của mình, nhưng bên cạnh của ngài có quá nhiều nữ nhân, ta cũng chỉ là một trong đông đảo nữ nhân của ngài, thêm ta không nhiều lắm, bớt ta không ít đi bao nhiêu, vị trí hoàng hậu ta không lạ gì, hoàng thượng để cho ái phi của ngài đi!”
Lương Khuynh Thành cười lạnh bạc, nước mắt trong mắt không ngừng lăn xuống, đả thương lòng của Mạc Ngự Minh, Mạc Ngự Minh lắc đầu, giọng nghẹn ngào, “Không, không phải vậy, Khuynh Thành nàng biết, lòng trẫm thực tình đều ở trên người nàng, các cung phi tần nhận ân huệ, nhưng tim trẫm chỉ ở cung Phượng thần, trẫm thừa nhận, trẫm không phải nam nhân một lòng một dạ, bởi vì trẫm trước tiên là đế Vương, nữ nhân hậu cung cùng triều chính quan hệ thâm sâu, trẫm căn bản không thể chỉ chuyên cưng chiều một mình nàng, Du phi là một việc ngoài ý muốn, là trẫm hồ đồ, lại nhất thời trầm mê nàng ta mà bỏ quên nàng, trẫm hứa, trẫm không bao giờ lật thẻ bài của nàng ta nữa, có được không?”
“Ngươi đi, đi đi! Ta không nghe, không nghe!” Lương Khuynh Thành bịt tai kêu gào khàn cả giọng, rồi sau đó lại té xỉu một lần nữa.
“Khuynh Thành! Khuynh Thành!”
Một ngày kia, Mạc Ngự Minh cảm giác long trời lở đất, hối hận đan xen, hắn không phải nam nhân tốt, là hắn phụ Lương Khuynh Thành, hắn thiên tân vạn khổ theo đuổi được người của nàng, lòng của nàng, lại quên việc cam kết với nàng, hậu cung 3000, một cái phi tần không thị tẩm hai đêm liên tục…
Lương Khuynh Thành tự giam mình ở cung Phượng Thần, không gặp bất luận kẻ nào, lại càng không gặp Mạc Ngự Minh, một cửa ải chính là hơn một tháng.
Mà Mạc Ngự Minh từ khi biết được Lương Khuynh Thành ngã bệnh, liền lạnh nhạt hậu cung, càng thêm lạnh nhạt Du phi, nàng không thấy hắn, hắn liền đứng ở bên ngoài cung Phượng thần mỗi đêm thổi tiêu cho nàng nghe, dùng chân tâm của mình đền bù nàng, kêu nàng trở lại…
Mạc Kỳ Hàn lẳng lặng lắng nghe, trong tròng mắt không ngừng hiện kinh ngạc, thì ra là như vậy! Thì ra là phụ hoàng từng nói thật xin lỗi mẫu hậu, cũng là bởi vì chuyện này!
Nhưng là…
“Phụ hoàng, vậy làm sao mẫu hậu tha thứ cho ngài? Ngài dùng thủ đoạn gì?” Mạc Kỳ Hàn hơi kich động hỏi, thủ đoạn này nếu hay, phải học, về sau ngộ nhỡ hắn đắc tội Mạn Mạn, có thể dùng tới!
Còn nữa, xem ra bỏ lục cung là nhất định phải làm, nếu không Mạn Mạn của hắn cũng sẽ bỏ hắn thôi!
Mạc Ngự Minh thở dài thật sâu, mắt mở ra quét mắt Mạc Kỳ Hàn một cái, mới nói: “Cái thời tiết đó, đúng lúc cuối mùa rồi, trẫm thổi tiêu mỗi đêm, ở bên ngoài gió lạnh nhiều, cũng nhiễm phong hàn, ho khan không ngừng, trẫm cũng cố ý không để cho thái y chẩn bệnh, không uống thuốc, sau đó thổi tiếp, dĩ nhiên âm thanh đứt quãng, mẫu hậu con nghe ra tiếng tiêu không đúng, không nhịn được phái người tới dò, trẫm để cho Lý Đức Hậu phóng đại bệnh tình của trẫm năm phần, mẫu hậu con vốn yêu trẫm, liên gấp gáp đi ra gặp trẫm, rồi hòa hảo.”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không