“Nhị ca, ca không tính giải thích với Tứ ca sao? Cứ để lan truyền như vậy, ngộ nhỡ…” Mạc Kỳ Sâm cau mày, chần chờ một chút, nói tiếp: “Đệ là nói ngộ nhỡ… ngộ nhỡ Tứ ca luận tội, còn phụ hoàng nữa, khẳng định sẽ không tha cho nàng, phụ hoàng vốn đã biết…”
“Lục đệ!” Mạc Kỳ Diễn cười nhẹ, ngắt lời Mạc Kỳ Sâm, đưa tay hái một chiếc lá, nhìn nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất truy tầm, nhất khúc nhất xướng thán, nhất sinh nhất đại nhất song nhân! Lục đệ, đệ có hâm mộ một phần tình cảm như vậy không?”
“Nhị ca, ca, ca nói như vậy làm gì?” Mạc Kỳ Sâm ngạc nhiên nói.
“Lục đệ, không cần khuyên ta đi giải thích với Tứ đệ, ta không có gì có thể nói, giống như chiếc lá cúc này, đệ biết nó là lá cúc, nhưng khi tất cả mọi người nói nó là lá phong, lời của đệ còn có người tin sao?” Mạc Kỳ Diễn khẽ nhíu mày, cười nhẹ, “Loại sự tình này càng giải thích càng tệ hại, tin hay không chỉ tại một mình Tứ đệ, hoặc là nói đệ ấy tin hay không tin ta cũng không sao, ta chỉ lo lắng…”
Mạc Kỳ Diễn hơi nhíu mày, ngừng lại, nhìn chiếc lá trong tay mà hoảng hốt, thời gian này, nàng đang làm gì vậy? Nàng có biết phu quân của nàng sống lại không, có biết phu quân của nàng tính vứt nàng cưới người khác không? Tuyết Mạn, một đời một kiếp mà nàng theo đuổi chỉ sợ không có khả năng thực hiện ở trên người đế Vương, mà ta nghĩ muốn cho nàng loại hạnh phúc này, nàng còn muốn không?
“Nhị ca, ca lo lắng cái gì? Là lo lắng Tứ tẩu bởi tin đồn này mà bị xử trí sao?” Mạc Kỳ Sâm cũng nhíu mày hỏi, lo lắng không thôi, “Tứ tẩu đang bị nhốt, chỉ sợ còn chưa biết đâu, haiz! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Trước kia không ai nói gì, sao đột nhiên Tứ ca trở lại liền đồn ầm ra?”
“Lục đệ, ta đi Đông cung một chuyến!”
Mạc Kỳ Diễn đột nhiên mở miệng, sau đó vội vả bỏ chạy lấy người, Mạc Kỳ Sâm không hiểu gì, bật thốt lên: “Nhị ca, không phải ca nói không đi sao?”
Nhưng, Mạc Kỳ Diễn không trả lời, chân bước càng lúc càng nhanh, rất nhanh liền biến mất.
Đông cung.
Mạc Kỳ Hàn đang ngủ, Vô Cực đứng ở bên giường khẽ gọi: “Chủ tử? Chủ tử, Nhị Vương gia cầu kiến!”
“Hả?” Mạc Kỳ Hàn mở mắt nhập nhèm mắt, lười nhác hỏi: “Ai muốn gặp bản cung?”
“Hồi chủ tử, là Nhị Vương gia!” Vô Cực lặp lại một lần, nhỏ giọng nói tiếp: “Nô tài nhìn bộ dáng Nhị Vương gia hình như có chút nóng nảy, liền không dám trì hoãn, tới bẩm chủ tử!”
“Mời Nhị Vương gia chờ ở bên trong sảnh, dâng trà!”
“Vâng, chủ tử!”
Mạc Kỳ Hàn ngồi dậy, xuống giường mở hai tay ra, Vô Ngân vội hầu hạ thay quần áo rửa mặt chải đầu, mặc cẩm áo màu trắng, mang thắt lưng cùng màu, thân hình cao to đứng ở trước gương đồng, mới đi ra khỏi tẩm cung, đi đến trong sảnh.
“Nhị ca!”
Một tiếng nói vui mừng vang lên, Mạc Kỳ Diễn buông bát trà trong tay xuống, đứng dậy đón người đến, cười nhẹ, chắp tay nói: “Bái kiến thái tử điện hạ!”
“Nhị ca!” Mạc Kỳ Hàn đi tới gần, cầm tay Mạc Kỳ Diễn, nói có vẻ không vui: “Nhị ca làm vậy ngại chết đệ đệ, cứ gọi đệ là Tứ đệ được rồi.”
Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, nhìn Mạc Kỳ Hàn không giống như là ý đùa giỡn, “Tứ đệ!”
“Ha ha, vâng, Nhị ca mời ngồi! Đã nhiều ngày bận chuyện, cũng chưa đi đến quý phủ của Nhị ca thăm mấy đứa cháu, ngày khác rảnh rỗi nhất định phải đi một chuyến.” Mạc Kỳ Hàn vui sướng cười nói.
“Tứ đệ nếu như muốn mấy đứa nhỏ, ta dẫn bọn chúng vào cung đến bái kiến là được, Tứ đệ mới tiếp xúc triều chính không lâu, mỗi ngày bận rộn, phải chú ý thân thể.” Mạc Kỳ Diễn nhìn Mạc Kỳ Hàn, ân cần nói.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu, “Cảm ơn Nhị ca, hiện tại thân thể đệ mạnh hơn trước kia nhiều, không quan trọng.” Nói xong chỉ vào ghế, “Nhị ca, mời ngồi!”
“Được!”
“Nhị ca, đệ tạm thời nhốt Hiên nhi ở Tứ Vương phủ, nếu Nhị ca nhớ Hiên nhi, nhẫn nại một chút được không?” Mạc Kỳ Hàn nói.
Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, mới cau mày nói: “Tứ đệ, đã nhiều ngày không thấy Hiên nhi ở trong cung, là đệ…”
“Đệ dặn Hiên nhi ở trong Vương phủ cùng Mạn Mạn, hai mẹ con bọn họ tình cảm tốt, chỉ cần Hiên nhi không ra phủ, Mạn Mạn mới không làm khó đòi đi ra ngoài.” Mạc Kỳ Hàn giải thích đơn giản, thông minh như hắn, đương nhiên biết Mạc Kỳ Diễn tới gặp hắn vì chuyện gì.
Nghe vậy, Mạc Kỳ Diễn ngẩn ra, nhìn Mạc Kỳ Hàn như có đăm chiêu, “Tứ đệ, đệ nói Mạn Mạn… Ý của đệ là, đệ không có ý định xử trí Mạn Mạn, không, là em dâu… và Nhị ca sao?”
“Nhị ca cảm thấy thế nào?” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười hỏi ngược lại.
“Tứ đệ…” Mạc Kỳ Diễn nhíu mày gắt gao, theo dõi Mạc Kỳ Hàn hồi lâu, nhẹ mở miệng, “Tứ đệ, Nhị ca hỏi đệ một câu, đệ có thích Mạn Mạn hay không? Đệ muốn phong hậu nạp phi, đệ định để nàng nơi nào? Về chuyện ta cùng nàng, đệ tin sao?”
“Nhị ca, đây đều là chuyện của đệ và Mạn Mạn, ta đã có tính toán. Về đồn đãi, đệ tin một phần, nhưng ta không muốn chất vấn Nhị ca, hôm nay Nhị ca tới gặp đệ, lo lắng không phải là cho bản thân, mà là lo lắng đệ sẽ xử trí Mạn Mạn thế nào đi?” Mạc Kỳ Hàn dần dần không cười, nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Mạc Kỳ Diễn căng thẳng, nhìn thẳng Mạc Kỳ Hàn nói tiếp: “Đúng, ta là muốn hỏi đệ, đệ nhốt Mạn Mạn, là muốn làm cái gì? Nàng biết đệ sống lại, lại sắp kế vị sao? Nàng biết đệ muốn vứt bỏ nàng, lập Hoàng Hậu khác sao?”
“Không biết, cái gì nàng cũng không biết.” Mạc Kỳ Hàn cụp mắt xuống, nhìn chén trà trong tay, đột nhiên ngước mắt nhìn Mạc Kỳ Diễn, hỏi trắng ra: “Nhị ca thích Mạn Mạn phải không?”
“Tứ đệ hỏi là vì lời đồn đãi sao?” Mạc Kỳ Diễn cười hỏi, nhưng nụ cười kia cũng không có trong đáy mắt.
“Không, bởi vì bản thân hỏi mà hỏi.” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu.
Mạc Kỳ Diễn nhếch môi, không hề chớp mắt nhìn Mạc Kỳ Hàn, thật lâu sau, mới bình tĩnh nói: “Nếu Tứ đệ hỏi, ta liền bộc trực nói cho đệ biết, ta thích Mạn Mạn, thật thích, nếu như thứ Tứ đệ coi trọng chính là ngôi vị Hoàng đế, là quyền lợi tối cao, Mạn Mạn đối với đệ mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, vậy Nhị ca cầu xin đệ một việc, cầu xin đệ, nhường nàng cho ta! Đệ có thể đem tất cả tội danh đổ ở trên đầu ta, có thể bỏ tước đoạt vị của ta, cũng có thể biếm ta làm thứ dân, nhưng cầu xin đệ không trừng phạt nàng, Nhị ca là một người như thế nào, Tứ đệ biết rõ ràng.”
“Nhị ca!”
Mạc Kỳ Hàn rối rắm, đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, tiến lên trước hai bước, lại bước trở về, nén cảm xúc, nói thật nhỏ: “Nhị ca, ta sẽ không truy cứu ca, nhưng ta cũng tuyệt đối không thể đáp ứng đem Mạn Mạn tặng cho ca!”
Tags: Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng, Truyện cổ trang, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không