Tiểu Ngưng nghĩ về thời gian được đi học sắp tới, vui vẻ hôn nhẹ vào môi Đường Hạo: “Cảm ơn anh!”
Trái với suy nghĩ của cô, hắn chưng ra bộ mặt dè chừng cẩn thận khiến cô không khỏi giật mình.
Cô tuy rằng đã từ bỏ cái mộng tưởng có thể làm việc ở công ty lớn nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao chỉ vì không có bằng cấp, thiếu kinhnghiệm mà một người xinh đẹp, thật thà, thoáng nhìn đã thấy giỏi giangnhư cô lại không thể kiếm được một chân trong văn phòng chứ?
9h sáng nay có một tiết học nên Tiểu Ngưng dậy sớm tân trang lại bản thân.
Bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, Đường Hạo mới chịu buông Tiểungưng ra, “Sao em dậy sớm quá vậy?” Mắt vẫn nhắm, nhưng giọng nói hướngvề phía buồng tắm gọi.
“Không còn sớm nữa! Trước đây em chưa baogiờ đến muộn tiết nào, còn được cả thầy khen. Nếu hôm nay mà đến muộnthì biết giấu mặt vào đâu chứ.” Vừa đánh răng Tiểu Ngưng vừa nói.
“Em đúng là đồ ngốc! Chỉ mới được người ta khen một câu mà đã khôngbiết phải trái gì rồi.” Bị cô đánh thức, hắn lăn qua lăn lại trêngiường, vẫn còn buồn ngủ không muốn dậy.
“Đúng vậy. Em chính làluôn rất để tâm đến những nhận xét của người khác đối với mình, vì thếnên dù gì cũng không thể đến muộn được.” Cô vẫn nhồm nhoàm nói, cầm lấycốc nước đưa lên súc miệng, rồi vo khăn lau mặt.
Hắn chống tayngồi lên phía đầu giường, tay đỡ trán cảm giác có phần choáng váng, mộttay lại đưa ra quờ hướng tủ đầu giường tìm điếu thuốc hút cho tỉnh táo.
Sờ soạng một hồi lâu cũng không có, đến cả hộp thuốc lá cũng không còn.
Lúc này mới nhớ ra, hắn đã hút sạch lúc nửa đêm. Hắn bò dậy kéo ngăn kéo tủ.
Hắn nhớ rõ hồi trước hắn có thói quen bỏ 2 bao thuốc vào đây, hắn gọi “Tiểu Ngưng, em để thuốc lá ở chỗ nào trong ngăn kéo vậy? Tại sao lại khôngthấy?”
“Ở bên trong ấy, anh kéo thêm một chút là thấy ngay đấy.” Đường Hạo đưa mắt tìm, đột nhiên bị một cái bình trắng nhỏ thu hút. Hắn nheo mắt lại cầm lọ thuốc lên, đọc mấy chữ trên đó xong mặt trầm hẳnxuống.
Không nghe thấy tiếng hắn nói tìm được hay chưa, cô ở trong phòng tắm dò hỏi: “Tìm được chưa?”
Đường Hạo rất nhanh bỏ cái lọ về chỗ cũ rồi đứng lên khỏi sàn nhà: “Tìm được rồi.”
“Anh không nên hút quá nhiều thuốc như vậy, không tốt cho sức khỏe chút nào!” Những lời này không biết cô đã nói bao nhiêu lần nhưng đều bị hắn xem nhẹ, chỉ cười cho qua chuyện.
“Anh biết rõ chuyện này.”Đường Hạo cầm thuốc lá và cái đèn bật theo, kéo cửa sổ ra đi về phía sân thượng, dường như suy nghĩ điều gì.
Chỉ thấy từng làn khói trắng bị hơi lạnh gió sớm làm tan biến nhưng đồng thời cũng thổi tan cơn tứcgiận vừa mới hình thành trong hắn.
Đúng là bây giờ cô không hề có ý định sẽ sinh cho hắn một đứa con, bởi hắn đâu có cho cô được một danh phận nào, thế thì hắn cũng làm gì có tư cách trách cứ cô tại sao lạiuống thứ thuốc này chứ.
Hắn tự giễu cười bản thân mình, thảo nàodù hắn có cố gắng thế nào thì cô vẫn một mực muốn đúng giờ mà thoát khỏi hắn. Đường Hạo nhìn xuống lọ thuốc trong tay, haha, cuối cùng thì vìcái thứ thuốc này mà mọi công sức của hắn đều uổng phí rồi!
Đôimắt tự giễu bỗng tối sầm lại, siết chặt vật trong tay. Hắn sẽ khôngtrách cứ cô gì cả nhưng từ nay tuyệt đối sẽ không cho cô dùng thứ thuốcnày nữa.
Hắn muốn có con vì hắn nhất định sẽ lấy cô, đến lúc đóhắn có thể thoải mái nói với cô rằng không cần lo lắng gì hế. Hắn chỉyêu cô và sẽ chỉ lấy cô mà thôi.
Hắn nhoẻn miệng lên cười nhưchính mình đang đứng trước mặt cô cầu hôn, giờ chính là lúc có bầu không khí thích hợp để giúp cô mang thai đây.
“Tiểu Ngưng, em nói xem liệu bây giờ trong cơ thể cục cưng của chúng ta hay không?” Hắn khôngbiết từ lúc nào đã đi vào nhà tắm lấy tay chụp lên bụng cô.
Tiểu Ngưng dừng sấy tóc nói: “Làm gì ở đâu có chuyện nói có thai là có thai ngay được.”
“Chính là vì mỗi ngày chúng ta đều dốc sức như vậy, cơ thể cũng không có vấnđề gì, theo nguyên lý bình thường thì có một tiểu bảo bối cũng không khó mà!” Hắn hỏi thử và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô quan sát phản ứng.
Tiểu Ngưng hơi có chút bối rối, sợ bị lay động cố không mở mắt ra nhìn hắn, đỏ mặt nói: “Em không có thời gian nói chuyện này với anh! Em còn muốnlên lớp, còn anh nếu không mau rửa mặt đi thì sẽ đi làm muộn đấy.”
“Nhưng anh vẫn muốn ta bàn về chuyện này, em ngay cả khi nhắm mắt vàocũng thật xinh đẹp. Anh thật sự muốn có một đứa con gái mà.”
“Vậy thì anh cứ bảo các cô gái khác sinh cho, đến lúc đó đảm bảo anh sẽcó rất nhiều con gái.” Cô nói nửa đùa nửa thật, tiếc là cô cũng khôngthể làm cho đứa con của hắn sống lại.
“Được, em quả nhiên không hề quan tâm đến anh! Đã thế, lại muốn đem anh cho vô số phụ nữ ngoài kia sao?”
Hắn thật sự không muốn làm tổn thương cô nhưng chính vì câu nói “các cô gái khác sinh con cho”của cô đã khiến hắn bực mình.
“Ha ha, anh đừng làm loạn nữa.” Tiểu Ngưng vừa cười vừa giãy giụa thoát khỏi ngực hắn chạy ra khỏi phòng tắm.
…
Tiểu Ngưng vừa nhìn xem các động tác của nhà tạo mẫu nổi tiếng thế giới, vừa chăm chú lắng nghe rồi ghi chép những điều mà mình còn chưa biết.
Từ lúc đi theo nhà tạo mẫu xinh đẹp này học tập, Tiểu Ngưng mới biết được bản thân và người trong ngành khác biệt như thế nào.
Người chuyên nghiệp đã sắp đặt tạo hình không chỉ làm cho người mẫu xinh đẹphơn mà còn làm tăng lên khí chất cùng đẳng cấp của họ.
Hơn nữađiều này cũng cho cô thấy tại sao tạo hình lại cần nhiều kiến thức nhưthếc. Căn bản, nó không đơn giản như cô nghĩ. Hơn nữa, cũng có rất nhiều lĩnh vực phát triển cần đến tạo hình xếp đặt, nếu như cô học giỏi, tốtthì cũng có thể trở thành người nổi danh trong nghề, chứ không còn làhạng vô danh tiểu tốt như bây giờ.
Cô muốn thành công, muốn làm nên sự nghiệp của riêng mình.
Khi cô vừa khép lại quyển sổ bỏ vào bao da thì đúng lúc điện thoại vang lên.
Tiểu Ngưng hướng về phía cô giáo mỉm cười nhã nhặn, may mà vừa rồi cô giáođã cho nghỉ giải lao không thì đúng là mất mặt. Cô khinh khỉnh cứ tưởnghắn có thời gian rảnh gọi cho mình nên nét mặt còn mang vẻ ức chế khôngcười nổi.
“Nghe giọng nói của cô thì hình như rất là hạnh phúcđấy nhỉ! Lục Giai Ngưng, có phải cô muốn lừa tôi hay không, hả?” Mộtthanh âm châm chọc của phụ nữ truyền qua điện thoại truyền tới.