Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 2 » Phần 57

Kiều Thê Như Vân – Quyển 2

Phần 57

Mấy ngày đi qua , Tô Châu thoáng cái quắc đắc quỷ dị, Giang Nam lộ Dẫn hình sử Kim Thiếu Văn gửi công văn đi Tô Châu, nói là đã nắm giữ tung tích dư đảng Phương Lạc, công văn gửi đi phủ Tô Châu nói là phải chú ý đề phòng, để tránh xảy ra sự việc đáng tiếc.

Hoàng thượng đi tuần, Tô Châu vô cùng có khả năng sẽ trở thành điểm dừng chân, huống hồ tại đây vốn là khu vực trọng yếu năm đó Phương Lạc khởi sự, trong lúc nhất thời, cả phủ Tô Châu thần hồn nát thần tính, biết tình thế nghiêm trọng, thế cho nên phong bế cửa thành các nơi, triệu tập sương quân các nơi, vào thành bảo vệ xung quanh.

Lại qua một ngày, thời điểm Tri Phủ Tô Châu lòng như lửa đốt, Kim Thiếu Văn giống như trời giáng, mang theo trăm tên sai dịch đến Tô Châu, lúc này bắt đầu lùng bắt.

Trong đêm, ngàn tên sương quân đốt bó đuốc, vây chỗ ở của Thẩm Ngạo kín như bưng, hàng chục người xông lên phá cửa, bốn phía có người rống: “Chớ để phản tặc chạy thoát.”

Trong bóng tối, Kim Thiếu Văn được sai dịch bảo vệ hai bên, trên mặt của hắn mang theo biểu lộ không hề bận tâm, đôi mắt sâu kín, trong đêm tối có vẻ quỷ dị nói không nên lời.

Phía sau, Tri Phủ Tô Châu Thường Lạc cũng rời khỏi kiệu, vị nhân huynh này chỉ là bị người ta bắt theo tới, hơn nửa đêm bị người đánh thức, còn không biết chuyện gì xảy ra, liền ba ba chạy tới, lúc này trong bóng đêm chứng kiến hình dáng kiến trúc, không khỏi quá sợ hãi, chạy ra tìm Kim Thiếu Văn nói: “Kim đại nhân, tại đây chính là Thẩm Ngạo Thẩm Giam tạo ở, nửa tháng trước… . . .”

Kim Thiếu Văn mặt không biểu tình mà cắt ngang lời hắn: “Phản tặc trốn vào trong phủ Thẩm Giam tạo, chúng ta càng không thể chậm trễ, nếu không, xảy ra chuyện, đây là tội của ngươi, ngươi tính toán thế nào?”

Thường Lạc lại càng hoảng sợ, cũng hiểu được Kim Thiếu Văn nói có lý, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói: “Đúng, đúng, hạ quan minh bạch.”

Lập tức trăm tên bộ cung thủ mang cung chờ đợi, sai dịch tiến đến kêu cửa, những người còn lại thì là ngăn chặn cửa trước, cửa sau tòa nhà, qua hồi lâu, người bên trong mới có động tĩnh, một người cấm quân kéo cửa ra đến, hung dữ nói: “Là ai đánh trống reo hò bên ngoài? Biết rõ nơi này là dinh thự của ai không?”

Một người Thôi quan cầm đầu cười lạnh nói: “Quản hắn là ai, tại đây có phản tặc, chúng ta phụng mệnh kiểm tra, nếu xuất hiện phản tặc, các ngươi không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Thôi quan này đã sớm được Kim Thiếu Văn phân phó, không dây dưa cùng cấm quân này, vung tay lên, thét to nói: “Đi vào, tìm!”

Trăm tên sai dịch, sương quân tuân mệnh, đồng loạt chen chúc đi vào, mấy cấm quân đâu ngăn được, lập tức bị sóng người đẩy ra.

Kim Thiếu Văn cười cười, giống như đắc thắng, phủi phủi bụi trên công phục áo bào tím, nói với Thường Lạc: “Theo ta đi vào, chiếu cố Thẩm Giam tạo.”

Ở phía trong đã muốn loạn thành cả một đoàn, khắp nơi đều là thanh âm hô quát, mấy cấm quân không cam lòng thiếu chút nữa muốn rút vũ khí ra muốn phát sinh xung đột cùng sai dịch, chỉ là hai người Chu Hằng không biết chuyển cái tính tình gì, giờ phút này lại tỉnh táo thần kỳ, hô quát mọi người không cần phải sinh sự.

Thẩm Ngạo ngồi ở trong phòng nhỏ, chậm rãi mà uống trà, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo, cũng không quấy rầy hắn, chỉ một lúc sau, có người vội vàng bước tới, chỉ thấy Chu Hằng hướng Thẩm Ngạo hành lễ, nói: “Anh rể, Kim Thiếu Văn bái kiến.”

Thẩm Ngạo nói: “Gọi hắn tiến đến.”

Kim Thiếu Văn mang theo Thường Lạc chậm rãi mà dạo bước tiến đến, liếc nhìn Thẩm Ngạo, Kim Thiếu Văn mỉm cười, nói: “Thẩm Giam tạo, chúng ta lại gặp mặt, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?.”

Thẩm Ngạo nhìn Kim Thiếu Văn, nói: “Khí phách Kim đại nhân thật lớn.” Liền không hề để ý đến hắn, một mình ngồi đó đóng mắt chờ đợi.

Kim Thiếu Văn cũng không vội, ngồi ở một bên, chậm rãi mà uống trà, ngược lại, Thường Lạc kia có chút đứng ngồi không yên, xem như dính vào vũng bùn rồi, hắn đâu không nhìn ra hai người đang phân cao thấp, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, chính mình lại bị cuốn vào đây, đến lúc đó ai thua sẽ tìm người tính sổ, không chừng sẽ tính toán đến trên đầu của hắn.

Trọn vẹn qua gần nửa canh giờ, một người sai dịch bị kich động mà tiến đến, cao giọng nói: “Đại nhân, tìm được rồi!”

Kim Thiếu Văn giương mắt, bỗng nhiên đứng dậy: “Lấy ra.”

Tiếp nhận một con dấu nho nhỏ phong cách cổ xưa, lật xem chỉ chốc lát, hưng phấn nói: “Đúng là nó.” Lập tức hướng Thẩm Ngạo cười lạnh: “Thẩm Giam tạo giải thích như thế nào?”

“Giải thích cái gì?” Thẩm Ngạo lười biếng mà duỗi cái lưng mỏi.

Kim Thiếu Văn hừ lạnh một tiếng: “Người tới, Thẩm Giam tạo là kẻ khả nghi mưu nghịch, lập tức bắt cho bổn quan!”

“Vâng.” Sai dịch sớm đã chờ đã lâu một loạt xông lên, vô số đao thương chỉ vào Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo đứng lên, đẩy đẩy một mũi thương chỉ vào trước ngực mình, cười ha hả nói: “Kim đại nhân vì sao không nói rõ hơn một chút?”

Kim Thiếu Văn đưa con dấu trong tay lên: “Còn muốn nói gì nữa? Ấn tín và dây đeo triện chính là ngự bảo trước bàn vua, ngươi cất chứa vật ấy, rốt cuộc có cái tâm tư gì? Hừ, bổn quan thân là Dẫn hình sử, còn có chức trách bắt giữ quan viên Giang Nam tây lộ, hôm nay ngươi phạm vào đại án ngập trời như thế, không thể không bắt giữ ngươi trước, sau đó chờ bệ hạ xử lý.”

Thẩm Ngạo nói: “Đây là lễ vật Đốc tạo Phùng Tích Phạm tặng cho ta.”

“Là lễ vật của Phùng Tích Phạm, vậy Thẩm đại nhân có chứng cớ không?”

“…”

“Đã không có chứng cớ, lại là tìm ra từ trong nhà của ngươi, bổn quan phải bắt ngươi tra hỏi, người đâu, bắt!”

Nghe các sai dịch đồng ý như lang như hổ, Thẩm Ngạo không chần chờ nữa, lập tức nói: “Tự ta đi.”

Kim Thiếu Văn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thức thời là tốt rồi, mang đi!”

Chế tạo cục, hậu viên.

Phùng Tích Phạm chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng nhỏ, nhìn xem bóng đêm như miếng vải đen bên ngoài, không nhịn được, nói: “Vì sao Kim đại nhân bên kia còn chưa truyền tin tức đến?”

Âm thanh Thái Du lạnh lùng nói: “Gấp cái gì, ngồi xuống rồi nói.”

Phùng Tích Phạm không trấn định được như Thái Du, dù sao một đêm này liên quan trọng đại, tuy có Thái Du và Kim Thiếu Văn hợp mưu, nhưng khó bảo toàn sẽ không xảy ra sai sót, một khi để cho Thẩm Ngạo chạy thoát, đến lúc đó sự tình tiết lộ ra ngoài, đây chính là tội lớn mất đầu.

Phùng Tích Phạm hít sâu một hơi, mới từ từ ngồi xuống, cúi đầu nói với Thái Du: “Thái đại nhân, Kim Thiếu Văn này rốt cuộc có đáng tin tưởng không? Nô gia tại Tô Châu, cũng đã được nghe nói về hắn, chỉ là, hắn tại Hàng Châu, nô gia và hắn không có giao tình gì, nếu người này xảy ra vấn đề, vậy cũng không xong đâu.”

Thái Du ha ha cười nói: “Ngươi yên tâm đi, Kim Thiếu Văn này, ta có vài chục năm giao tình cùng hắn, năm đó hắn đậu Tiến sĩ, đi dạo tại trước mặt cha ta giống như con chó, là một tay sai trung thành nhất của Thái gia.

Tuy nói về sau ta và ta cha phản bội, không tiếp tục vãng lai cùng Kim Thiếu Văn này, nhưng ta biết rõ, hắn trung thành và tận tâm đối với cha ta, chỉ cần có thể trừ bỏ đối thủ cho ta cha, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua lần này, là cơ hội để nhận phần thưởng. Còn nói nữa, lúc Thẩm Ngạo nhậm chức huyện úy tại Hàng Châu, liền từng có xung đột cùng Kim Thiếu Văn, Kim Thiếu Văn nếm qua thiệt thòi, cũng không dám lộ ra, tại đây sớm đã Thẩm Ngạo hận thấu xương, người như vậy, rất đáng tin cậy.”

Thái Du nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Không cần lo lắng, qua nhất thời nửa khắc, tin tức sẽ đến.”

Tâm thần Phùng Tích Phạm có chút không tập trung, gật gật cái đầu, lại không hỏi nhiều.

Đến nửa đêm, phu canh gõ cái mõ rung động đát đát, bốn phía lại không tiếng động, lúc này, một hồi bước chân truyền tới, càng ngày càng gấp, tâm Phùng Tích Phạm cũng nhảy lên, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Chắc là có người đến.”

Chỉ một lúc sau, liền có người đến bẩm báo nói: “Thái đại nhân, Phùng công công, Giang Nam tây lộ Dẫn hình sử Kim Thiếu Văn cầu kiến.”

“Gọi hắn tiến đến!”

Kim Thiếu Văn bước đi thong thả khoan thai vào cánh cửa, căng cứng cái mặt, chỉ gật gật đầu về hướng Thái Du, nói: “Thái đại nhân, chuyện này định rồi.”

Một bên, sắc mặt Phùng Tích Phạm đỏ lên, kich động mà nhéo nhéo chân của mình, phảng phất giống như đang nằm mơ, khàn cuống họng nói: “Thẩm Ngạo đã bị Kim đại nhân bắt được rồi sao?”

Kim Thiếu Văn không để ý tới hắn, chỉ là nhìn Thái Du, trên mặt Thái Du trồi lên một nụ cười quỷ dị: “Tốt, thật tốt, Kim đại nhân, lúc này đây vất vả ngươi, đến, nhanh dâng cho Kim đại nhân trà tốt nhất.”

Kim Thiếu Văn không muốn có quá nhiều quan hệ cùng Thái Du, sự tình phụ tử Thái Kinh phản bội, trong lòng của hắn tinh tường, nếu đi quá thân cận cùng vị Thái đại nhân này, tại chỗ Thái Kinh và Thái Thao sẽ không dễ bàn giao, đạm mạc nói: “Trà sẽ không cần uống, kế tiếp còn có việc phải xử trí, không thể tiếp hai vị rồi, tới nơi này chỉ là thông báo cho Thái đại nhân một tiếng, xin Thái đại nhân yên tâm, chuyện này cứ để trên người của ta.”

Thái Du ung dung cười một tiếng: “Kim đại nhân định làm như thế nào?”

Kim Thiếu Văn nói: “Trong Hình ngục có rất nhiều cách xử lý, cho hắn một dây thừng, hoặc là đẩy vào sân vườn, tuyệt đối sẽ không có cái hậu hoạn gì, ai cũng không tra được, đến lúc đó nói hắn sợ tội tự sát là xong.”

Đôi mắt Thái Du lập loè bất định: “Ta không hiểu sự tình Hình ngục, ta chỉ muốn hắn chết, hắn còn sống, chúng ta ai cũng đừng nghĩ đến việc sống khá giả, Kim đại nhân, cái này liên quan đến những việc gì, chắc hẳn ngươi rõ ràng hơn so với ta.”

Kim Thiếu Văn lạnh nhạt cười cười: “Thái đại nhân, những lời này còn cần ngươi dạy ta sao.”

Thái Du gật gật đầu, ôn hòa cười một tiếng, nói: “Như vậy cũng tốt, chúng ta tự làm hết chức trách, người chết, về sau, sự tình còn lại liền bao trên người ta, làm một chuyện gì, đều muốn chuẩn bị tốt đường lui cho mình phải không? Sẽ không để cho Kim đại nhân chịu thiệt.”

Phùng Tích Phạm ở bên ngượng ngùng nói: “Đúng, Kim đại nhân, ngươi chỉ để ý yên tâm đi làm, có Thái đại nhân ở đây, ngươi không thể ăn phải thiệt thòi, còn có cái ấn tín và dây đeo triện kia, Kim đại nhân nhớ thu giữ cất thật tốt, Thẩm Ngạo chết mất rồi, nhưng vật chứng nhất định phải giữ lại.”

Kim Thiếu Văn đạm mạc gật đầu, lập tức cáo từ đi ra ngoài.

Thái Du nhìn bóng lưng Kim Thiếu Văn rời đi, không khỏi liên tục cười lạnh, Phùng Tích Phạm ở một bên cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Đại nhân cười cái gì?”

“Cười cái gì?” Thái Du tự hỏi một câu, lập tức nói: “Ta cười Kim Thiếu Văn này không thức thời vụ, hừ, cho rằng bợ đỡ được cha ta, bản thân liền khó lường rồi, ngươi chờ nhìn, đợi chuyện này xong rồi, ta sẽ làm cho hắn không chịu nổi.”

Phùng Tích Phạm sợ tới mức không dám phát ra thanh âm nào nữa, vị Thái đại nhân này, thật sự không dễ hầu hạ, tâm tư của hắn chỉ có có trời mới biết.

Cái gọi là nhà tù giam giữ Thẩm Ngạo, thật ra là một gian nhà ba mái không lớn, bên ngoài có bộ cung thủ canh gác, phòng vệ nghiêm túc, trước đình viện có một cây hòe cực lớn, ở giữa là một cây xương rồng, hôm nay cây xương rồng đã sớm khô rồi, chắc hẳn sân nhỏ này hồi lâu chưa có ai ở, chỉ là vì Thẩm Ngạo, mới thu thập suốt đêm.

Thẩm Ngạo tuy là phạm quan, nhưng chức vụ vẫn còn, không có hoàng đế cho phép, ai cũng không có quyền lợi bỏ tù hắn, cho nên hiện tại hắn chỉ tính toán chịu tội, đã chịu tội, nhiều nhất cũng chỉ có thể giam lỏng đối với hắn.

Thẩm Ngạo đến nơi này, lại tuyệt không bối rối, cứ ăn rồi ngủ, cứ như vậy mà qua một ngày rồi, bên ngoài, mấy cấm quân muốn tới thăm hắn, người trong coi bên ngoài tự nhiên không đáp ứng, bởi vậy bên ngoài còn xảy ra xung đột, cuối cùng là bọn người Chu Hằng mắng mỏ một lúc mới rời đi.

Thẩm Ngạo nghe rõ ràng rành mạch lời của bọn hắn, nghe được Chu Hằng nói: “Thẩm đại nhân nhất định ăn rất nhiều khổ, các anh em không thể bỏ qua.” Thẩm Ngạo nghe xong liền muốn cười, sự tình chịu khổ giống như vô duyên với hắn, tâm tình của hắn tốt, tới nơi nào đều ôm tinh thần lạc quan, nên ăn liền ăn, nên ngủ là ngủ, loại hoàn cảnh này, chỉ có cho hắn béo thêm vài phần.

Vừa đến tối đêm, người trông coi đưa rượu và đồ nhắm đến, bữa tiệc rượu và đồ nhắm này rất là phong phú, rượu và thức ăn đều là lấy từ trong tửu lâu lớn nhất Tô Châu, là làm theo yêu cầu, nóng hầm hập mà đưa tới, bày ở trên bàn Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo giơ con mắt lên, hỏi người trông coi kia: “Cái này có phải là chặt đầu cơm?”

Người trông coi không đáp, đi nhanh ra ngoài.

“Có lẽ là người trông coi Đại Lý Tự tốt hơn, xem người ta xem, bao nhiêu là văn minh.” Thẩm Ngạo lắc đầu, lại một chút giác ngộ cơm chặt đầu đều không có, ăn như hổ đói, ăn sạch sẽ rượu và thức ăn, ăn xong rồi, liền đi gọi người trông coi cầm trà đến cho dạ dày dễ tiêu hóa, người trông coi kia chần chờ một chút, đúng là vẫn rót trà đến cho hắn.

Đến trong đêm, Thẩm Ngạo ăn uống no đủ đang muốn chìm vào giấc ngủ, lại nghe bên ngoài đột nhiên truyền ra thanh âm ầm ĩ, nghe được một người trông coi nói: “Đại nhân… Người còn ở bên trong.”

“Mở cửa ra.”

Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra, gió lạnh rót vào đến, Kim Thiếu Văn mang theo mấy sai dịch vào nhà, vẻ mặt Kim Thiếu Văn đầy lãnh ý, giống như sương lạnh tháng giêng, hướng Thẩm Ngạo cười lạnh, hờ hững nói: “Thẩm đại nhân dường như trôi qua cũng không tệ lắm?”

Thẩm Ngạo hướng hắn cười nói: “Kim đại nhân thật đúng là khong biết chọn thời điểm, hết lần này tới lần khác lại đến vào lúc này, ta thiếu chút nữa đã ngủ.” Đi giày, bước xuống giường, hướng Kim Thiếu Văn nói: “Đại nhân đến đây, là muốn cùng ta đàm luận nhân sinh, hay là muốn mời ta uống trà?”

Kim Thiếu Văn cười ha ha một tiếng, đạm mạc nói: “Cũng không phải, chỉ là đến mời Thẩm đại nhân ra đi … …”

…..

“Thần dùng máu khải tấu, Tô Châu chế tạo Giam tạo Thẩm Ngạo, sưu tập ấn tỳ tiền triều, tang chứng đều lấy được… Sợ tội tự sát…”

Một phần tấu chương khởi thảo đi ra, Kim Thiếu Văn cầm tấu chương, tiến đến Chế tạo cục thương lượng cùng Thái Du, Phùng Tích Phạm, trong lòng Phùng Tích Phạm bịch bịch, sợ hãi nói: “Thẩm Ngạo thật sự chết mất rồi?”

Kim Thiếu Văn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cái này còn có thể giả dối? Lời này là thật, liên quan quá lớn, ta không đảm đương nổi, chư vị cùng liên danh dâng tấu đi, tấu chương ta đã mang đến, mời Phùng công công ký cái tên.”

Phùng Tích Phạm như bị ong vò vẽ đâm vào đầu, rụt rè nói: “Ta là Đốc tạo, ký tên gì? Kim đại nhân cứ nói đùa.”

Kim Thiếu Văn nhìn về phía Thái Du, Thái Du khoan thai nói: “Người đã chết mất rồi, Kim đại nhân sợ gì? Thẩm Ngạo này, nhiều nhất chỉ là một tay sai của bệ hạ, hắn đã sợ tội tự sát, không coi là cái đại sự gì. Không bằng như vậy đi, Phùng Tích Phạm, ngươi là người giết Thẩm Ngạo, hắn vừa chết rồi, ngươi dâng một phần tấu chương thỉnh tội cũng là sự tình nên làm, chẳng những ngươi phải tấu lên, Tri Phủ Tô Châu, còn có Thôi quan đều phải làm, pháp luật không trách chúng nha, sợ cái gì đây?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất