Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Kiều Thê Như Vân – Quyển 2 » Phần 56

Kiều Thê Như Vân – Quyển 2

Phần 56

Trầm mặc thật lâu, chỉ có thanh âm mưa phùn sàn sạt ngoài phòng truyền vào, dường như Tần Nhi cảm thấy vừa rồi quá lạnh lùng đối với Thẩm Ngạo, cẩn thận từng li từng tí mà nhìn hắn một cái: “Thẩm đại nhân, ngươi đừng nên trách ta.”

Thẩm Ngạo lắc đầu, cười nói: “Ta trách cái gì đâu, hoàn toàn khác biệt, ta rất bội phục các ngươi, các ngươi bỏ qua tánh mạng, lại không chịu mưu lợi vì chính mình, vừa so sánh với người tràn đầy hơi tiền như ta, thật làm cho ta không mặt mũi làm người.” Hắn làm như muốn xác minh lời của mình, cố ý lấy tay che mặt, làm ra hình dáng hổ thẹn.

Tần Nhi bật cười, nói: “Thẩm đại nhân, trong lòng chúng ta, ngươi là nghĩa sĩ, ngươi nhất cử thu phục bốn châu Yến Vân, dân chúng Yến Vân đều muốn cảm tạ ngươi.”

“Có thật không vậy?” Thẩm Ngạo có phần ngoài ý muốn.

Tần Nhi rất chân thành gật đầu: “Ừm.”

Thẩm Ngạo xoa xoa tay: “Ngươi vừa nói như vậy, ta đột nhiên cảm giác mình vĩ đại, kể từ đó, sau này bắt đầu tham ô nhận hối lộ cũng không có gì áp lực.”

Tần Nhi im lặng.

Thẩm Ngạo trêu chọc nàng nói: “Ngươi đừng nên trách, ta là một người như vậy, ngẫu nhiên làm sự tình tốt, nhưng đại đa số thời điểm vẫn còn có chút ích kỷ, so với các ngươi, tự nhiên kém ngàn dặm, chỉ là có những lão tặc Thái Kinh, Vương Phủ kia làm đệm lưng cho ta, ta cảm thấy ta còn là một vị quan tốt.”

Tần Nhi mở to mắt, nói: “Ngươi nói bậy, ngươi rõ ràng là cái người tốt, tại sao phải so sánh cùng với Thái Kinh? Trong lòng ta, ngươi so với sư huynh của ta còn lợi hại hơn.”

“Chỉ là lợi hại hơn so với sư huynh của ngươi?” Thẩm Ngạo có chút thất vọng, còn tưởng hình tượng của mình rất cao, thì ra cũng không gì hơn cái này, sư huynh nàng thì làm được cái gì.

Tiếp theo lại lâm vào trầm mặc, cô nam quả nữ quả thật có điểm xấu hổ, rõ ràng nói ra suy nghĩ của mình, nhưng gần đến bên miệng lại luôn nuốt vào bụng, Thẩm Ngạo như ăn phải con ruồi, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi định lúc nào trở lại Nam Kinh?”

Tần Nhi giơ con mắt lên, ánh nến trong đôi mắt nàng phản chiếu ra vẻ sáng bóng xinh đẹp, nói: “Sư phụ nói liên lạc cùng ngươi trước, lại ở tại chỗ chờ lệnh, dù sao cũng là theo chân ngươi, đợi tin tức sư phụ truyền đến.”

Sắc mặt Thẩm Ngạo nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: “Ngươi có lẽ là đi về trước đi.”

Tần Nhi giận dỗi mà trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi chán ghét ta như vậy hả?”

Thẩm Ngạo thở dài, nói: “Không đúng, bởi vì ta sẽ có một chút nguy hiểm.”

Tần Nhi nghe được hai chữ nguy hiểm, tinh thần lập tức chấn động, thân hình cuộn tròn như con mèo kia nhỏ thoáng cái trở nên bắt đầu mạnh mẽ, suýt nữa muốn rút kiếm, rất phóng khoáng mà định nói một tiếng: “Bà cô đúng là nguy hiểm muốn”.

Tần Nhi cuối cùng vẫn nhịn được cái xúc động này, nói: “Ta càng nên ở chỗ này, bảo vệ Thẩm đại nhân.”

Thẩm đại nhân nhất thời im lặng, dụ dỗ nàng nói: “Ngươi ở nơi này chỉ vướng chân vướng tay, ta đã có biện pháp ứng đối rồi.”

“Nhưng theo ta được biết, Thẩm đại nhân ngay cả công phu mèo quào cũng không biết, ngươi làm sao có thể bảo vệ mình?”

Thẩm Ngạo nhận lấy nhục nhã, chỉ chỉ cái trán của mình: “Ta dựa vào là trí tuệ, nói cùng ngươi chắc chắn là không rõ, dù sao mấy ngày nay ngươi phải rời đi.”

Tần Nhi hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi qua loa tắc trách với ta.”

“…”

“Ngươi xem thường ta!”

“…”

“Ta chỉ biết vậy, tốt, ta đây hiện tại liền đi.”

“…”

Thấy Thẩm Ngạo không đi kéo nàng, Tần Nhi xoay người, bắt đầu đứng dậy, đi vài bước, lại quay đầu: “Ta lại thay đổi chủ ý, ngươi đây là cố ý muốn chọc giận ta, cho nên ta không đi.”

Mặt kéo căng của Thẩm Ngạo thoáng cái đã giãn ra, đành phải nói: “Cái đó rất tốt, ta có một chuyện rất trọng yếu cầu ngươi làm.”

“Ngươi nói.”

Thẩm Ngạo trang trọng mà xuất ra một phong thư: “Cái phong thư này rất trọng yếu, ta một mực tìm không thấy người thích hợp thay ta đi đưa, ngươi có thể tại trong vòng mười ngày đưa đến Biện Kinh hay không.”

Tần Nhi bĩu môi: “Đã đưa tin, vì sao không có giấy dán và đóng dấu phong thư?”

“À, ta thiếu chút nữa đã quên rồi, ngươi chờ.” Thẩm Ngạo lập tức chạy tới bàn, tìm cái phong bì, lại đóng dấu mực lên, đắp ấn tín và dây đeo triện của chính mình lên, nhấc bút tới, cố ý viết hai chữ tuyệt mật trên phong thư.

Đợi Tần Nhi tiếp nhận thư, liền hỏi: “Phong thư này giao cho ai?”

Thẩm Ngạo hạ thấp thanh âm, rất thần bí nói: “Giao cho một người tên là Ngô Tam nhi ở Thúy Nhã Sơn Phòng, thực không dám đấu diếm, người này là ta mật thám sắp xếp ở Biện Kinh, võ công của hắn rất cao cường, nhất là cái kia một thân kiếm pháp lại càng lợi hại, bằng hữu lục lâm thấy hắn anh tuấn tiêu sái, kiếm như lưu tinh, liền lấy cho hắn cái biệt hiệu gọi Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm.”

“Lợi hại như vậy?” Tần Nhi rất hoài nghi, cảm thấy lời Thẩm đại nhân này nói không có một câu nào là thật.

“Đương nhiên lợi hại, Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm Ngô Tam nhi đại hiệp tại Biện Kinh được xưng đệ nhất kiếm khách Biện Kinh.”

“Hừ, chỉ sợ là Biện Kinh không có con cọp thôi, ta nhất định phải chiếu cố hắn.” Tần Nhi kiêu ngạo mà ưỡn bộ ngực, quần áo ướt át lại không thể che hết bộ ngực căng, nhìn thấy cảnh đẹp đó làm cho Thẩm Ngạo hít vào một hơi!

Tần Nhi thu bức thư, nói: “Việc này không nên chậm trễ, ta đi đây, ta biết rõ ngươi muốn đuổi ta đi, Thẩm đại nhân bảo trọng.” Giang hồ nhi nữ, cũng không có bao nhiêu ướt át, cái mặt căng cứng, rất có một bộ bi tráng, muốn phân cao thấp cùng Ngô Tam nhi trong truyền thuyết kia.

Thẩm Ngạo vội vàng gọi nàng lại: “Ngươi chờ chút đã.”

Tần Nhi nghi hoặc.

Thẩm Ngạo đẩy cửa sổ ra, bên ngoài gió ô ô, Thẩm Ngạo lại gỡ áo tơi trên tường xuống, nói: “Ta trang bị cho ngươi trước.” Mang theo áo tơi cồng kềnh, choàng tại trên người Tần Nhi, lập tức thắt nút mũ rộng vành vì nàng, tay không tự giác mà va chạm vào da thịt trắng như tuyết dưới hàm nữ hiệp, Tần Nhi khẽ mở môi đỏ nói: “Không cho phép khinh bạc ta.”

Thẩm Ngạo xấu hổ, không nhịn được, nói: “Khinh bạc phát ra từ trong tâm, mà không phải là vô tình…”

Tần Nhi nghe hắn đọc thơ, rất là đau đầu, cũng may nàng cúi thấp xuống, lại làm cho Thẩm Ngạo không nhìn thấy sắc mặt khó xử của nàng.

Mặc xong, Thẩm Ngạo đưa nàng ra ngoài, dưới mái hiên, hai người liếc nhau, Tần Nhi nói: “Ta đi.”

“Ừm, cô nương đi thong thả.”

“Ngươi yên tâm, nếu người nào dám động vào một sợi lông của Thẩm đại nhân, ta nhất định báo thù vì Thẩm đại nhân.”

Thẩm Ngạo nghe được, lá gan rung động, đại trượng phu bị một người tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi nói loại lời này, thật sự quá mất mặt.

Tần Nhi nói: “Thẩm đại nhân không cần tiễn nữa, sau này còn gặp lại.”

Thấy Thẩm Ngạo thờ ơ, thật đúng là không có ý định đưa tiễn, Tần Nhi cắn cắn môi, chân thon dài đập mạnh một cái, cả người mượn lực đạo bay vọt lên không, thoáng cái biến mất trong đêm mưa.

Mưa phùn tí tách dưới mặt đất, Thẩm Ngạo hướng nàng bóng lưng biến mất hô to: “Tần Nhi tiểu thư ngươi chậm rãi bay, chú ý phía trước là hoa hồng có gai.” Rống xong rồi, hắn gãi gãi đầu, ồ lên một tiếng, phía trước có hoa hồng sao? Đổ mồ hôi, xem ra xuyên việt qua rất dễ dàng dẫn đến việc tinh thần phân liệt, đúng là niệm sai kịch bản rồi.

Hắn nhất thời ngủ không được, nhìn đêm mưa, trong lòng nghĩ: “Bão tố sắp đến rồi, vì cái gì ta không tuyển chọn thông đồng làm bậy cùng bọn họ, ở Chế tạo cục lấy tiền, mà tình nguyện đi liều ngươi chết ta sống cùng bọn họ, cũng muốn hủy bỏ hoa thạch cương? Hẳn là… Ta thật sự là chưa mất lương tâm?”

Thẩm Ngạo day day huyệt thái dương, đau đầu quá, rõ ràng là tham quan, không nên có lương tâm, nhưng, lương tâm của hắn hiển nhiên còn chưa bị chó gặm!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất