Thẩm Ngạo sớm có ý định quay về Tống, một mực ở lại Tây Hạ, thân phận thật sự có chút xấu hổ, tuy nói nhiều lần đưa tấu chương cho Triệu Cát, nói mình đang ở Hạ doanh, lòng nhớ về Tống như thế nào như thế nào, nhưng lâu như vậy không trở về, không nói trong nhà còn có kiều thê, ở phía trong cái triều đình kia sẽ thay đổi bất ngờ, lại có Thái Kinh như nghẹn ở cổ họng, thật sự không yên lòng.
Chỉ là, vốn muốn Miểu nhi mang đi, nhưng khi nhìn cái dạng này, chỉ sợ Miểu nhi chưa không sinh ra đứa trẻ, sẽ phải ở lại Tây Hạ rồi, hắn ngây ngốc một chút, cũng đành phải thừa nhận, cái này là biện pháp tốt nhất, bôn ba ngàn dặm đường, hiện tại, Miểu nhi há có thể chịu nổi?
Thẩm Ngạo gật gật đầu nói: “Tiểu Vương cũng có quyết định này. “
Lí Càn Thuận nói: “Chỉ là, ngươi về Tống một chuyến này, Trẫm muốn cho ngươi làm khâm sai. “
“Khâm sai? “ Thẩm Ngạo cảm thấy, suy nghĩ của mình, thật sự rất khó đuổi theo Lí Càn Thuận.
Lí Càn Thuận gật gật đầu, nói: “Không sai, Đại Hạ đã quyết tâm nghị hòa cùng Tống, như vậy, ký kết minh ước mới ắt không thể thiếu, Thảo Luận Chính Sự vương vô cùng biết rõ đối với Tống đình, vừa vặn để cho ngươi thuận tiện, Trẫm khâm mệnh ngươi đi phác thảo trao đổi quốc thư cùng người Tống, dùng để lập chuyện tốt muôn đời. “
Thẩm Ngạo lại càng không phản bác được, đến thời điểm này, hắn là đặc phái viên Đại Tống, trở về, rõ ràng lại thành đặc phái viên Tây Hạ, cái này cũng chưa tính, nếu là khâm mệnh đi nghị hòa, Đại Tống bên kia, phụ trách việc ngoai giao với Tây Hạ, đúng là chính hắn, một chính khanh Hồng Lư Tự.
Chẳng lẽ lại chơi chơi chò tự mình nói với mình? Não trái cùng phải não đàm phán với nhau? Một chén nước này nên làm như thế nào để giữ thăng bằng? Lí Càn Thuận sẽ không sợ chính mình bán Tây Hạ đi hay sao?
Vừa tưởng tượng, lập tức cảm nhận được chỗ âm hiểm của Lí Càn Thuận, cái Tây Hạ này, tương lai chính là nhà của Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo bán như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không đem giang sơn nhi tử bán đi, cho nên, lúc này đây, khâm mệnh đi đàm phán, chính mình chắc chắn sẽ không để cho Tây Hạ có hại chịu thiệt, ít nhất, trên thực chất, sẽ không lỗ vốn.
Nhưng ân đức và kỳ vọng Triệu Cát đối với mình rất cao, điều này lại làm cho Thẩm Ngạo nhất thời khó xử rồi, mình chính là người Tống, Thẩm Ngạo cũng một mực dùng tự cho mình là người Tống, bắt mình đi xâm hại lợi ích Đại Tống, hắn tuyệt đối không chịu, Tây Hạ Thảo Luận Chính Sự vương gặp Đại Tống Bồng Lai Quận Vương, cái súc vật này còn để người ta sống hay không?
Thẩm Ngạo ngồi yên hồi lâu, mắt thấy Lí Càn Thuận và Dương Chấn có phần có thâm ý mà liếc nhau, Thẩm Ngạo cắn răng, lại không thèm quản nữa, đến lúc đó rồi nói sau.
Lúc này, lại nhìn Lí Càn Thuận, Thẩm Ngạo quả nhiên là hận đến nghiến răng ngứa, nói: “Bệ hạ thật sự để cho Tiểu Vương nắm toàn bộ quyền hành nghị hòa? “
Lí Càn Thuận chậm rãi mà cầm lấy một chén trà nhỏ trên bàn, mỉm cười nói: “Ngươi là Thảo Luận Chính Sự vương, chính là đại biểu Đại Hạ, nghị hòa sự tình, Trẫm phó thác hết cho ngươi, tuyệt không nuốt lời. “
Theo trong nội cung đi ra, Thẩm Ngạo thật không hiểu nên mừng hay nên lo, chỉ là, có đứa trẻ, chung quy là chuyện tốt, nguyên muốn đi thăm Miểu nhi, đáng tiếc, Lí Càn Thuận lại sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói là sắc trời không còn sớm, đuổi hắn đi ra ngoài.
Nhớ tới hôn lễ rất gần, cứ để cho Miểu nhi từ từ nghỉ một chút, Thẩm Ngạo cũng không nói gì, chỉ là đột nhiên thoát ra cái tiểu chút chít, lại để cho hắn có chút không biết theo ai.
“Phải có tình thương của cha, phải tích âm đức. “ Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu, có một câu một mực canh cánh trong lòng trong lòng hắn, gọi là sinh con ra không có lỗ đít.
“Khục khục… “ Thẩm Ngạo nghĩ đến cái này, cảm thấy có chút thẹn thùng, dường như chính mình cũng không làm nhiều chuyện tốt, lại một lần nhắc nhở chính mình: “Phải tích âm đức. “
Tiếp theo, chính là cười ngây ngô, có một tiểu chút chít cũng không tệ, vui vẻ rạo rực mà cưỡi lên ngựa, mấy giáo úy thấy Vương gia mang cái dạng này, đều vây quanh, hỏi: “Vương gia, đã xảy ra chuyện gì? “
Thẩm Ngạo cười hì hì nói: “Cùng với Tây Hạ Công Chúa lập gia đình rồi, thả tin tức ra, tìm mấy cái trưởng phòng đến, chuẩn bị ký sổ. “
Thẩm Ngạo đau nhức hạ quyết tâm, về sau sẽ không tham ô nhận hối lộ, chỉ là, thu lễ không nên thuộc cái phạm trù đó, Thảo Luận Chính Sự vương thành hôn, đối tượng còn là công chúa điện hạ, những Hán quan kia dù sao cũng phải bới ra một lớp da, mang đến tặng lễ, vậy cũng là thay trời hành đạo.
Đánh ngựa trở lại Hồng Lư Tự, chiếu lệnh cũng được đưa đến, đơn giản là sắc phong Thảo Luận Chính Sự vương, giao trách nhiệm đốc thúc Minh Võ học đường, ngoài ra, sắc phong Lý Thanh là giáo đầu Minh Võ học đường, kỵ binh dũng mãnh vệ quân sử, đám người còn lại, cũng có tất cả phong thưởng.
Chiếu lệnh tiếp theo, Lý Thanh không khỏi mà mở to hai mắt nhìn, cái Quân sử này thì cũng thôi, chỉ là, Vương gia…
Đại Tống Bồng Lai Quận Vương, Tây Hạ Thảo Luận Chính Sự vương, cái này tính toán là chuyện gì xảy ra?
Thẩm Ngạo liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Nhìn bổn vương làm cái gì vậy? “
“Vương gia có ý định ở lại Tây Hạ… “ Lý Thanh lí nha lí nhí hỏi.
Thẩm Ngạo nghiêm mặt nói: “Bổn vương thân là Hán thần, chết là quỷ người Hán, tự nhiên là Tống thần. “
“Vậy còn chuyện này…”
Thẩm Ngạo cười khổ, nói: “Người muốn ta phong thưởng, ta lại có thể có biện pháp nào? Cứ cho là kiêm chức. “
Lý Thanh cũng không nói cái gì nữa, Thẩm Ngạo và Lý Thanh nói chuyện với nhau nửa canh giờ, đơn giản là sự tình Minh Võ học đường, kỳ thật, chuyện này thiết lập ra cũng đơn giản, án lấy chương trình học đường dạy võ đi làm là được rồi, dù sao Tây Hạ bên này đã không có trở ngại, cũng không có người dám ương ngạnh cùng Thẩm Ngạo, tự nhiên khắp nơi tạo thuận tiện.
Trước mắt, lúc này đang ở trên nơi đầu sóng ngọn gió, Thẩm Ngạo nói ai là phản tặc, người đó là phản tặc, quyền lực cực lớn kiểu này, nịnh nọt cũng không còn kịp, ai dám bác mặt mũi của hắn?
Liên tiếp rơi xuống vài mảnh giấy, một mặt là bảo Binh bộ cầm danh sách ngũ quan hoa đến, một mặt là lại bảo Lễ bộ ban chiếu dụ tứ phương, chiêu mộ thí sinh, trừ việc đó ra, nha môn Long hứng phủ bên kia cũng đưa lệnh xuống, gọi bọn hắn chọn địa chỉ học đường, cái Minh Võ học đường này dựng lên.
Tương lai, chính là đứa trẻ của Thẩm Ngạo xuất thế, chưởng quản lực lượng, có quan hệ họ hàng liên kết, dĩ nhiên là càng muốn ra sức hơn một ít, huống hồ, có trời mới biết Lí Càn Thuận có thể sống được bao nhiêu lâu nữa, đến lúc đó, hắn băng hà, đứa trẻ lại còn nhỏ, con rùa thảo luận chính sự Thẩm Ngạo sẽ tấn cấp thành nhiếρ chính vương, càng phải quan tâm lao động hơn nữa.
“Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ. “
Thẩm Ngạo thích ý mà bưng trà chén nhỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cảm thán, lại khiến cho bọn người Lý Thanh chạy đi chạy lại làm việc mệt chết, sau khi nghe xong, mặt cũng đều bắt đầu run rẩy.
Tags: Kiều Thê Như Vân, Truyện cổ trang, Truyện hài hước, Truyện ngôn tình, Truyện Quân Sự, Truyện Trung Quốc, Truyện xuyên không